Mùi thịt thơm nức tỏa ra xuyên qua lớp lá bọc bên ngoài, quanh quẩn bên chóp mũi khiến người ta thèm thuồng đến mức nuốt nước miếng ừng ực.
“Hôm nay các quán ăn bắt đầu đóng cửa rồi, Từ biết là huynh sẽ không tìm được chỗ nào để ăn mà.”
Vệ Từ nhóm mấy chậu than lên, đợi đến lúc nhiệt độ trong phòng ấm lên rồi mới cởi áo khoác ngoài ra.
“Không biết mùng mấy quán ăn mới mở cửa…”
Trương Bình vừa ăn vừa hỏi, không thèm để ý đến quy tắc ăn không nói gì đó.
“Chắc là mùng năm.”
Cụ thể là ngày nào thì Vệ Từ cũng không biết, anh chỉ đoán thế.
Sảnh chính vụ được nghỉ sớm hai hôm, tổng cộng được nghỉ bảy ngày, tính thời gian thì chắc mùng năm quán ăn bên ngoài sẽ mở cửa.
Trong khoảng thời gian này, Trương Bình chẳng còn chỗ nào để mua đồ ăn: “Ngày mai đến phường môi giới mua một người hầu biết nấu ăn, giặt quần áo về…”
Lần trước Trương Bình cũng bảo đi mua nhưng lần nữa đến bây giờ vẫn chưa đi.
Vệ Từ hơi do dự, ngay đến cả người không nhạy cảm như Trương Bình cũng nhận ra được sự khác thường của anh.
“Nếu Tử Hiếu có chuyện gì muốn nói với Bình thì cứ nói thẳng, không cần ấp úng như vậy đâu.”
Vệ Từ thở dài một tiếng: “Hi Hành có nghĩ đến chuyện sẽ ở lại huyện Tượng Dương?”
Trương Bình cau mày, anh ta cũng không ngốc, đương nhiên hiểu rằng Vệ Từ đang chiêu mộ nhân tài cho chủ công nhà mình.
“Tính Bình như thế nào Tử Hiếu cũng biết, Bình ghét nhất là chuyện quản lý. Nếu như phải ở sảnh chính vụ cả ngày để xử lý một đống chuyện linh tinh như huynh, Bình không chịu nổi.” Trương Bình nói vậy có nghĩa là đã từ chối.
Có một vài người có chí lớn muốn dẹp yên thiên hạ, trả lại cho dân chúng sự thái bình, ví dụ như Vệ Từ.
Có một số người lại được chăng hay chớ, không quan tâm thế giới bên ngoài hỗn loạn như thế nào, chỉ thích đắm chìm trong thế giới riêng của mình, ví dụ như Trương Bình.
Mỗi người đều có chí hướng riêng, không thể ép buộc.
Vệ Từ cười thản nhiên: “Có lẽ tính cách của vị chủ công hiện giờ sẽ hợp với Hi Hành đấy.”
Trương Bình nhướng mày, ồ lên một tiếng: “Tại sao lại nói thế?”
“Hi Hành đã từng nghiên cứu các loại vũ khí tấn công và phòng ngự cho thành trì, vừa hay, chủ công cũng là người cùng lý tưởng với Hi Hành.”
Giọng Vệ Từ đều đều bình thản, chẳng hề lo lắng chuyện Trương Bình sẽ không để ý.
Đối với kiểu người như Trương Bình thì không có vị chủ công nào hợp ý với anh ta hơn Khương Bồng Cơ.
Vệ Từ hiểu cô, thứ mà cô am hiểu nhất không phải đánh trận hay võ mồm, mà chính là “dùng người”.
Lấy Trương Bình làm ví dụ, anh ta không giỏi trong chuyện quản lý nhưng lại đam mê máy móc, rất có tài và linh hoạt trên phương diện thiết kế chế tạo, thế nên Khương Bồng Cơ sẽ không để Trương Bình tiếp xúc với công tác quản lý quá nhiều, cùng lắm chỉ quăng anh ta đến phường mộc, thành lập một bộ phận chuyên môn, sau đó bắt đầu bóc lột anh ta.
Thế nhưng Trương Bình đam mê công nghệ nên không những không oán hận mà ngược lại còn vui vẻ chịu bị bóc lột.
Điển hình của việc bị bán mà còn sung sướng đếm tiền hộ người ta.
Trương Bình cũng không dễ dàng bị thuyết phục như thế, ai biết được câu này của Vệ Từ có bao nhiêu phần là thật bao nhiêu phần là giả.
“Từ có thứ này cho huynh xem, sau khi xem xong Hi Hành quyết định cũng không muộn.”
Nói rồi, Vệ Từ rút cuộn giấy trúc ra từ trong tay áo.
Cuộn giấy này được để nguyên chứ không cắt ra nên khổ rất lớn, sau khi trải ra, trên mặt giấy là thứ gì đó kỳ quái được vẽ bằng than.
Người ngoài nghề nhìn không hiểu nhưng Trương Bình là đệ tử Mặc gia nên cực kì nhạy cảm với những thứ này, suýt chút nữa thì nhào đến cướp.
Trương Bình cẩn thận nhìn bản thiết kế xe nỏ đó, ngắm một lúc lâu, càng ngắm hai mắt anh ta càng sáng rực.
Anh ta cố gắng đè nén giọng nói kích động của mình, hỏi: “Cái này là do ai vẽ?”
“Chủ công tự tay vẽ đấy, ngài ấy rất hiếu kỳ về Mặc gia. Nhưng ngặt nỗi do truyền thống gia đình nên vẫn theo học Nho gia.”
Trương Bình xem đến mức mê mẩn, một lúc sau mới tiếc nuối thở dài: “Đáng tiếc!”
Một mầm non Mặc gia tốt như thế mà lại lãng phí vào Nho gia.
Mà càng đáng tiếc hơn là, với thân phận và địa vị hiện tại của Khương Bồng Cơ, cô cũng không thể tập trung vào nghiên cứu được.
Thật quá lãng phí thiên phú và sự linh hoạt đó.
Khóe môi Vệ Từ cong lên, hỏi anh ta với giọng dịu dàng: “Hi Hành có đồng ý không?”
Trương Bình muốn trợn mắt lườm anh, ấm ức nói: “Vụ này ta lỗ to.”
Nếu biết trước có một cái hố to như thế đang đợi mình thì có nói gì đi nữa anh ta cũng không đi lên phía Bắc cùng Vệ Từ đâu.
Vệ Từ tỏ vẻ vô tội, giọng khó xử.
“Có lẽ trong thư phòng của chủ công còn có nhiều bản vẽ vũ khí phức tạp hơn… Bản trong tay huynh Từ phải dịu giọng thuyết phục mãi chủ công mới miễn cưỡng đồng ý cho Từ mang ra đấy… Nếu như Hi Hành tò mò về những bản vẽ khác, Từ đành chịu không giúp được gì.”
Thực ra là Vệ Từ chỉ hỏi Khương Bồng Cơ xem trong tay cô có miếng mồi nào để câu được đệ tử Mặc gia không, cô liền vứt cho anh cái này.
Trương Bình tức tối, nói với giọng khó chịu: “Vệ Tử Hiếu, huynh chơi ác vừa thôi.”
Để dụ dỗ anh ta nhập bọn mà ngay cả cái thủ đoạn như vậy cũng dùng đến, có biết anh ta không chịu nổi sự cám dỗ này nhất không hả?
Nụ cười trên gương mặt Vệ Từ vẫn không thay đổi, thậm chí lại càng xán lạn.
“Chủ công sắp tổ chức tiệc mừng năm mới, Hi Hành có muốn tham gia không?”
Lúc này Trương Bình vẫn đang hơi ấm ức, liền nói: “Không đi.”
Vệ Từ nói: “Trong nhà không có lương thực, Hi Hành định hít gió trời sống đến mùng năm sao?”
Trương Bình câm nín: “…”
Lần này thì anh ta không thể phản bác được gì thật.
Nhắc đến cái này anh ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện, trong khoảng thời gian này Vệ Từ giải quyết vấn đề ăn uống của mình như thế nào?
Trương Bình buột miệng hỏi ra.
Vệ Từ đáp: “Sảnh chính vụ có phòng bếp phục vụ riêng, đồ ăn hằng ngày cũng không tồi.”
Đặc biệt là từ khi Vệ Từ đến, chất lượng cuộc sống của mọi người tăng lên vùn vụt, ngay đến Kỳ Quan Nhượng cũng hay nói rằng bọn họ được hưởng ké của Vệ Từ.
Bởi vì Vệ Từ là bệnh nhân nên cần bồi bổ sức khỏe, ăn uống đương nhiên phải cẩn thận, hơn nữa phải đảm bảo cân bằng dinh dưỡng.
Khương Bồng Cơ học từ khán giả xem livestream, vừa học vừa thực hành.
Cô đi làm một cái xoong cùng những dụng cụ nấu nướng khác, dạy các đầu bếp dùng mỡ xào thức ăn như thế nào, sử dụng gia vị như thế nào để khiến món ăn càng thêm hấp dẫn.
Khán giả xem trực tiếp thế mới biết ẩm thực trong thế giới của Streamer lại lạc hậu đến thế!
Các món ăn ở thời đại này vẫn chỉ đơn giản là luộc, làm sao mà nhịn cho nổi?
Gia vị thì nhiều lắm là muối và tiêu cay.
Ngay đến chảo xào cũng không có, càng đừng nói đến các món xào!
Rất nhiều món đều trực tiếp cho vào nước luộc, ví dụ như cải thảo luộc cho thêm chút muối… món ăn nhạt nhẽo vô vị như thế đấy.
Ồ, bây giờ đang là mùa đông căn bản là không có cải thảo.
Càng đừng nói đến các món chế biến theo kiểu hấp, xào, đảo, nướng, chiên sơ, chiên kỹ, hầm, hầm cách thủy, chần, ninh, trộn…
Còn về phần bát đại thái hệ* mà khán giả miêu tả, hay quốc gia ăn vặt của những kẻ tham ăn thì lại càng đừng mong chờ gì.
*Tám vùng đất tiêu biểu trong nền ẩm thực của Trung Quốc, bao gồm An Huy hay Quảng Đông hay Ngô, Sơn Đông hay Lỗ, Phúc Kiến hay Mân, Giang Tô hay Tô, Hồ Nam hay Tương, Tứ Xuyên còn gọi là Thục hay Xuyên và Chiết Giang.
Cho dù Khương Bồng Cơ không chú trọng đến việc hưởng thụ ăn uống, nhưng lâu dần cô cũng bị đám khán giả khiêu khích đến mức phát thèm.
Thế mới nói, trong khoảng thời gian này Vệ Từ béo lên được một tí là cũng có nguyên nhân.
Những món giống như đùi gà sốt mà hôm nay Vệ Từ lén mang về đều do Khương Bồng Cơ cùng các đầu bếp thử nghiệm vài lần, lãng phí không ít nguyên liệu mới làm ra được. Món sốt này khiến cho Phong Cẩn không muốn về nhà, ở lại sảnh chính vụ để ăn ké đồ ăn của phòng bếp.
Tuy là như thế nhưng đám khán giả vẫn bắt bẻ, cảm thấy cô ăn như thế là quá khổ.
[Quỳ Xuống Gọi Ba]: Ài, Streamer đáng thương, thiệt muốn ship đồ ăn sang bên đó cho cô ấy mở rộng tầm mắt nha.
[Chương Mới Cuối Cùng Đấy]: A lô, Sơn trang gà vàng à, sao cơm gà của tôi mãi chưa đến vậy?
[Chính Nghĩa Trường Tồn]: Streamer đáng thương, vừa nãy tôi vừa mới gọi một suất cơm thịt bò hầm khoai tây này, tôi cho cô ngửi một cái nhé. >