“Tết nhất đang yên ổn, tự dưng lại bị loại người đó đến phá đám, mất cả hứng.”
Điệp phu nhân đứng dậy, vẻ mặt bà có chút không vui.
Kế phu nhân nhấp một ngụm trà, trong mắt lóe lên vẻ khác thường, bà gọi Khương Lộng Cầm đến.
“Lúc nào các ngươi lên đường?”
Khương Lộng Cầm cúi đầu, cung kính đáp: “Năm ngày nữa ạ, đợi sau khi sắp xếp mọi việc ở Hà Gian thỏa đáng xong sẽ lên đường đến huyện Tượng Dương.”
Kế phu nhân nói: “Mau chóng đưa Uyển Nhi đi thôi, kéo dài nữa e sẽ sinh chuyện…”
Vẻ mặt của Khương Lộng Cầm chợt thay đổi, do dự nói: “Nhưng nếu như mụ đàn bà đanh đá đó lại đến nữa thì…”
Kế phu nhân khinh miệt nói: “Đến nữa thì có làm sao? Nếu đến nữa ta đánh gãy chân mụ ta…”
Tuy Trương phu nhân đến đây là để gây chuyện, có điều bà ta cũng tìm đúng người, bởi Thượng Quan Uyển quả thật đang trốn trong Liễu phủ.
Thay vì nói Thượng Quan Uyển để lại đơn ly dị rồi trốn đến Liễu phủ, không bằng nói là Kế phu nhân nhìn thấy cô bé này quá đáng thương nên chỉ điểm cho Thượng Quan Uyển, sau đó cho cô một chỗ trốn, bằng không thì bây giờ mộ của Thượng Quan Uyển đã xanh cỏ rồi.
Kế phu nhân đã từng nhìn thấy Thượng Quan Uyển thông minh hoạt bát, trong ký ức của bà, cô bé này luôn là một quý nữ danh môn được nuông chiều từ bé.
Nhưng giờ gặp lại, bà không ngờ một thiếu nữ xinh đẹp đầy sức sống lại bị giày vò thành ra tiều tụy vô hồn như thế này.
Câu chuyện này bắt đầu từ ba năm trước, mẹ của Thượng Quan Uyển bệnh nặng qua đời, cha cô bé lấy vợ kế.
Người vợ kế này là quý nữ của Trung Chiếu, cũng không tính là xuất thân nhà cao cửa rộng.
Chẳng qua chỉ là vợ kế mà thôi, nên không yêu cầu cao về thân phận.
Người vợ kế này là thứ nữ, của hồi môn cũng không nhiều, điểm sáng duy nhất có lẽ là mấy bộ Nữ Tứ Thư.
Bà ta tự xưng mình thông hiểu Nữ Tứ Thư, lời ăn tiếng nói bình thường cũng làm y như trong sách.
Nói đến cũng buồn cười, cái vẻ thấp hèn ti tiện như thế lại có thể hầu hạ mẹ chồng và chị em dâu sung sướng.
Lão phu nhân bị bà ta tâng bốc đến mức thoải mái, thuận miệng liền bảo vợ kế dạy dỗ Thượng Quan Uyển cho thật tốt, đừng lạnh nhạt với con bé.
Thế nên vợ kế liền lấy đó làm cớ, cầm lông gà làm lệnh tiễn, lôi Nữ Tứ Thư ra dạy dỗ Thượng Quan Uyển.
Thượng Quan Uyển nào chịu nghe theo?
Cô có sự kiêu ngạo của quý nữ thế gia, cực kỳ coi thường nội dung của Nữ Tứ Thư.
Đôi mẹ con nửa vời này chán ghét nhau, gây chuyện ầm ĩ lên. Mới bắt đầu người nhà họ Thượng Quan còn bênh vực Thượng Quan Uyển, nhưng lâu dần, bà vợ kế có thai, Thượng Quan Uyển lập tức bị mẹ kế đè đầu cưỡi cổ.
Mồi lửa thực sự dẫn đến bị kịch của Thượng Quan Uyển chính là lần hứa hôn đầu tiên của cô.
Ban đầu nhà trai nói rằng đồng ý chờ cô để tang mẹ xong, nhưng bà mẹ kế kia không biết từ đâu nghe được chuyện Thượng Quan Uyển đã từng bị thổ phỉ bắt cóc, rồi nói rằng Thượng Quan Uyển là gái thất trinh. Đương nhiên câu này không phải nói trước mặt mọi người, nhưng nó đã truyền đi khắp nơi.
Nhà trai trong lòng vô cùng khó chịu, mẹ của vị hôn phu Thượng Quan Uyển lại đọc Nữ Tứ Thư, cương quyết cho rằng nội dung trong sách rất có lý, lại càng cảm thấy nếu lấy một đứa con gái đã thất trinh như Thượng Quan Uyển sẽ làm mất mặt cả nhà, liền kiên quyết đòi từ hôn.
Bị từ hôn vì mang tiếng là “gái thất trinh”, Thượng Quan Uyển trở thành trò cười của cả Hà Gian, Thượng Quan thị cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Bà mẹ kế kia muốn thể hiện “tấm lòng nhân từ của mẹ hiền”, liền xung phong đảm nhận việc dạy dỗ Thượng Quan Uyển, hơn nữa còn tìm cho cô một mối hôn sự khác.
Đó là đích tử của Trương thị Hà Gian, địa vị thân phận không bằng Thượng Quan thị, nhưng cũng không đến nỗi quá kém.
Nhưng sau này Thượng Quan Uyển mới rõ âm mưu hiểm ác của mẹ kế.
Trương Triệu thị cũng chính là Trương phu nhân vừa nãy đến Liễu phủ gây chuyện khá thân thiết với mẹ kế của Thượng Quan Uyển.
Đích tử của Trương gia chính là một kẻ yếu sinh lý bẩm sinh, gầy yếu nhiều bệnh, căn bản là không làm ăn gì được. Bà mẹ kế dùng danh nghĩa muốn tốt cho Thượng Quan Uyển liền chọn cho cô mối hôn sự như vậy, thẳng tay đẩy cô vào hố lửa.
Nhưng, chuyện này vẫn chưa xong.
Trước khi cưới, đứa con trai nhà họ Trương đó đã đi đời nhà ma, mẹ kế của Thượng Quan Uyển lấy lý do “Hôn sự đã định, Uyển Nhi chính là con dâu nhà họ Trương, sao có thể gả cho người khác”, khuyên Thượng Quan Uyển gả đến nhà họ Trương làm quả phụ. Từng câu từng chữ của bà ta đều là châm chọc mỉa mai, nhắc đi nhắc lại chuyện Thượng Quan Uyển là “gái thất trinh”, mà Trương thị cũng không chịu buông tha, nói rằng Thượng Quan Uyển khắc chết con trai bà ta, kiên quyết bắt Thượng Quan Uyển gả sang để ở góa cho con trai bà ta.
Thượng Quan Uyển thân cô thế cô, người nhà đều đứng về phe mẹ kế, bị ép gả đến nhà họ Trương.
Ma ốm chết rồi, cô phải mặc áo cưới thành hôn với một con gà trống, ngày hôm sau đã phải nghe mẹ chồng giày vò đay nghiến.
Cùng với sự lưu hành của Nữ Tứ Thư, cuộc sống của Thượng Quan Uyển càng ngày càng trở nên khó khăn.
Không chỉ có cô mà tất cả quý nữ từng bị thổ phỉ bắt cóc ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.
Bà mẹ kế qua lại thân thiết với Trương thị, trong lúc vô ý liền nhắc đến chuyện phụ nữ ở góa không chịu được cô đơn, có thể sẽ tự thủ dâm để thỏa mãn nhu cầu sinh lý.
Đây cũng là hành vi hủy hoại danh dự, không giữ gìn trinh tiết.
Ở Trung Chiếu, những quả phụ kiên trinh sẽ tự chặt tay để thể hiện quyết tâm ở góa thờ chồng. Trương thị lo lắng Thượng Quan Uyển còn nhỏ, có khả năng sẽ cắm sừng con trai mình, thế là cũng muốn Thượng Quan Uyển tự chặt tay để tránh việc tự thủ dâm, Thượng Quan Uyển sao có thể nghe theo?
Nhưng cô một mình lẻ loi trong Trương phủ, mà cả họ Thương Quan lại không có một ai cảm thấy cô vô tội.
Nếu không tìm ra cách nào đó thì cô thực sự không sống nổi nữa!
Trương thị ép buộc từng bước, Thượng Quan Uyển kiên quyết không chịu, áp lực cô phải chịu trong lòng lớn đến mức nào.
Cuối cùng, nhân cơ hội lên chùa bái Phật, cô dứt khoát chọn cách tự vẫn.
Kết quả không thành, bởi vì Kế phu nhân đã ngăn cô lại.
Sau khi nghe những gì Thượng Quan Uyển trải qua, Kế phu nhân không khỏi nghĩ đến bản thân mình cũng từng không được ai giúp, liền mềm lòng đồng ý cứu cô.
Không bao lâu sau, Trương thị cạn sạch kiên nhẫn, chuẩn bị sai người chặt tay Thượng Quan Uyển. Cô để lại một lá đơn ly dị, sau đó thuận lợi trốn khỏi Trương phủ dưới sự giúp đỡ của bộ khúc Liễu phủ. Cô không ở trong Liễu phủ mà trốn trong doanh trại bộ khúc nửa năm trời.
Nửa tháng trước cô sơ ý để lộ tung tích, Trương thị liên tiếp phái người đến Liễu phủ đòi bắt cô.
Những người này đều bị đuổi về, cuối cùng Trương thị đàng phải đích thân dẫn người đến Liễu phủ.
Cũng bởi chuyện này mà Khương Lộng Cầm chẳng còn tâm trạng đâu mà ăn tiệc năm mới, vẻ mặt vẫn luôn sa sầm.
Thượng Quan Uyển bây giờ đã thay đổi trang phục quý nữ thành quần áo bình dân, cô thích ứng khá tốt với cuộc sống trong bộ khúc.
“Lộng Cầm tỷ, đám người Trương phủ đã đi rồi sao?”
Vẻ mặt cô căng thẳng sợ hãi lạ thường, hoàn toàn không thấy sự dũng cảm và kiêu ngạo khi xưa.
“Chúng ta phải lên đường đến phía Bắc sớm hơn dự kiến.” Khương Lộng Cầm nói: “Uyển nương tử đi cùng chúng tôi, ở lại đây sớm muộn cũng bị phát hiện.”
Trốn được mùng một không trốn được mười lăm.
Thượng Quan Uyển bỏ lại đơn ly dị nhưng Trương thị đã nhận định cô có chết cũng là ma nhà họ.
Nếu như bị bắt về, e rằng cô sẽ bị bà ta tàn nhẫn hành hạ, vài bữa sau là có thể tung tin cô chết bất đắc kì tử.
Khương Lộng Cầm đã cứu khá nhiều cô gái bị ép đến đường cùng, bọn họ đều bị Nữ Tứ Thư làm hại.
Thời thế bây giờ đã khó sống, tại sao còn tròng lên người những cô gái vô tội bao nhiêu gông xiềng tàn nhẫn như vậy?
Trong cái thời đại phép vua thua lệ làng này, nếu gia tộc đã muốn dìm chết gái thất trinh thì đúng là chỉ có một con đường chết mà thôi.
Gương mặt Thượng Quan Uyển thoáng hiện vẻ do dự, nhưng ngay lập tức hạ quyết tâm: “Được, rời khỏi nơi này.” >