Thượng Quan Uyển hơi do dự, vẻ mặt lưỡng lự khó quyết.
Kế phu nhân nói: “Uyển Nhi, dù cháu xem thường mấy quyển sách đen đó, nhưng cuối cùng cháu vẫn sẽ thừa nhận chúng thôi.”
Thượng Quan Uyển sững lại, vội vàng phủ nhận: “Sao có thể có chuyện đó!”
Cô sao có thể thừa nhận mấy quyển sách vớ vẩn đó?
Kế phu nhân hỏi vặn lại: “Đã vậy sao cháu lại lăn tăn có làm được hay không?”
Thượng Quan Uyển cứng họng không trả lời được.
Một lúc sau, ánh mắt do dự của cô đã trở nên kiên định, cô hành đại lễ với Kế phu nhân.
“Cảm ơn phu nhân đã chỉ điểm.”
Kế phu nhân lại nói: “Thượng Quan thị khi nào còn mẹ kế cháu thì khi đó cháu còn chưa lấy được sự che chở của bọn họ. Liễu phủ cũng không thể bảo vệ cháu mãi, nếu muốn cắt đứt hoàn toàn với Trương thị, Uyển Nhi, con đường sau này cháu chỉ có thể tự bước đi. Cố gắng lên, nhớ chăm sóc tốt cho mình.”
Mắt Thượng Quan Uyển ửng đỏ, cô cắn răng gật đầu: “Cảm ơn phu nhân.”
Cô cũng từng nghĩ, nếu mẹ cô không đột ngột bị bệnh mà chết thì cô đâu đến nông nỗi này, chí ít sẽ không bị người hành hạ như vậy. Nhưng rồi cô lại nghĩ, giờ ngồi đây oán than có làm được gì?
Trên đời này không có chữ nếu, hiện thực chính là hiện thực, thay vì nghĩ chuyện quá khứ không bằng tính toán tương lai.
Kế phu nhân nhìn theo bóng lưng Thượng Quan Uyển rời đi mà thầm lắc đầu.
Nếu là Thượng Quan Uyển trước đây thì đâu cần bà chỉ điểm những chuyện này?
Ngắn ngủi một hai năm bị mẹ kế và Trương phủ hành hạ, sự kiêu ngạo của cô đã bị bẻ gãy hoàn toàn.
Thượng Quan Uyển tuy coi thường Nữ Tứ Thư nhưng trong tiềm thức cô cũng đang bị nó đầu độc... Giờ chỉ hy vọng đứa trẻ này có thể làm lại từ đầu, có một cuộc sống mới tươi sáng hơn, nghĩ tới đây Kế phu nhân nở nụ cười hiền lành.
“Bà đúng là thích ôm việc vào người...” Tiếng Điệp phu nhân mang theo chút lười biếng từ đằng sau truyền tới.
Kế phu nhân thản nhiên nói: “Ta chỉ là thấy được hình bóng của chính mình từ cô bé này thôi.”
Bà còn có chị gái chống lưng bảo vệ, Thượng Quan Uyển chẳng có gì hết, khiến bà không khỏi mềm lòng.
Thay vì nói là giúp đỡ Thượng Quan Uyển, thì có thể nói là giúp cái bóng của chính bản thân bà.
Trương Triệu thị ôm cục tức không cam lòng rời khỏi Liễu phủ, nghe nói Liễu phủ có một nhóm bộ khúc sắp rời khỏi quận Hà Gian, bà ta liền nảy ra một suy nghĩ, vẻ mặt xẹt qua nét tàn độc, một lúc sau tàn nhẫn nói: “Đuổi theo!”
Bà ta có trực giác, Thượng Quan Uyển nhất định ở trong nhóm bộ khúc kia, con tiện nhân đó muốn đục nước béo cò trốn khỏi quận Hà Gian.
Thấy sắp rời khỏi địa phận quận Hà Gian, tâm trạng Thượng Quan Uyển tốt hơn rất nhiều, nhưng đằng sau bỗng truyền tới tiếng vó ngựa dày đặc.
“Đừng sợ.” Khương Lộng Cầm vẫn bình tĩnh, nhỏ giọng an ủi Thượng Quan Uyển: “Ta đi đối phó bọn chúng.”
Nhóm truy đuổi có gần trăm người đều là gia đinh Trương phủ, đằng sau còn một chiếc xe ngựa đang phi nhanh tới.
Màn xe vén lên, Trương Triệu thị mặt mày u ám ngồi bên trong.
“Nộp con tiện nhân Thượng Quan Uyển ra đây.”
Trương Triệu thị vốn không xem bộ khúc ra gì, bà ta cho rằng bọn chúng chỉ là một đám gia nô mà thôi, thậm chí không có tư cách nói chuyện với bà ta.
Khương Lộng Cầm hừ nhẹ, phất tay khàn khàn ra lệnh: “Bày trận đối địch!”
Vừa dứt lời, bộ khúc đang mang vác hành lý lập tức bày thành trận hình phòng ngự.
Mấy trăm cây cung đồng loạt kéo căng, mũi tên nhắm vào đám người Trương phủ.
Thấy vậy sắc mặt Trương Triệu thị càng âm trầm như sắp nổi giông tố.
Khương Lộng Cầm cũng xem như đệ tử hờ của Khương Bồng Cơ, thấy ngứa mắt liền ra tay, đánh được tuyệt đối sẽ không nhiều lời.
Một người mù đánh đấm như Trương Triệu thị cùng lắm chỉ có thể ỷ vào đám gia đinh bên cạnh mà tác oai tác quái, nếu so nắm đấm, Khương Lộng Cầm còn khuya mới sợ.
Cô hỏi lại Trương Triệu thị với giọng khàn khàn: “Trương phu nhân, người bà muốn tìm có trong đây sao?”
Trán Trương Triệu thị toát mồ hôi hột, bà ta thầm nắm chặt thanh chắn xe ngựa.
Dù bà ta cảm thấy đám gia nô hèn mọn này sẽ không dám làm hại tới bà, nhưng luồng sát ý khiến người ta nín thở kia vẫn làm bà ta sợ hãi.
Nhìn mấy trăm mũi tên nhắm thẳng vào đầu mình, bà ta cảm thấy nếu câu trả lời của mình khiến người ta không hài lòng, không chừng một giây sau bọn họ sẽ biến thành tổ ong vò vẽ.... Trương Triệu thị nín thở, chỉ sợ đám nô tài trước mặt làm hại tới mình.
Trong lòng bà ta lại thầm oán giận, đám gia nô Liễu phủ này lại dám càn quấy như thế.
“Trương phu nhân, người bà muốn tìm có trong đây sao?”
Khương Lộng Cầm bình thản hỏi lại.
Một lúc sau Trương Triệu thị nuốt cục tức, vẻ mặt vặn vẹo nói: “Không có, ta nhầm thôi.”
Khương Lộng Cầm nghe xong, khóe miệng nở nụ cười mỉa mai, phất tay lệnh cho bộ khúc thu cung lại.
Trương Triệu thị nhìn bộ dáng Khương Lộng Cầm, ánh mắt lóe lên vẻ khinh bỉ.
Theo bà ta, Khương Lộng Cầm chính là đứa con gái không biết tuân thủ nữ tắc, đáng ra phải bắt cô ta đi dìm lồng heo, cưỡi ngựa gỗ*.
*Cưỡi ngựa gỗ: là một cực hình dã man dành cho phụ nữ bị xem là dâm phụ, câu kết gian phu mưu hại chồng thời Trung Quốc cổ đại. Sau khi bị kết tội chết, nữ phạm nhân sẽ bị lột sạch quần áo, nghiệm thân xong nha dịch sẽ trói phạm nhân lại, tách hai chân ra, bắt phạm nhân cưỡi lên một cọc gỗ thô đóng trên yên ngựa gỗ, tiếp theo đóng đinh hai chân để phạm nhân khỏi vùng vẫy, cuối cùng bốn người khỏe mạnh sẽ khiêng phạm nhân trên ngựa gỗ đi diễu phố. Trước đoàn diễu hành sẽ khua chiêng gõ trống, nhưng phải là chiêng trống bị thủng hư hại. Trong khi diễu hành, phạm nhân còn bị đánh vào lưng bằng roi gai, phải nói “Tôi là dâm phụ mưu sát chồng, mọi người đến nhìn kết cục của tôi này”.
“Đi!” Khương Lộng Cầm lệnh cho một nhóm bộ khúc bọc lót, đề phòng Trương Triệu thị đánh lén đằng sau, những người còn lại rút lui theo trật tự.
Thượng Quan Uyển nín thở đợi phía sau, thấy tình thế chuyển biến liền thở phào một hơi.
“Kẻ sợ mạnh hiếp yếu là dễ xử nhất.” Khương Lộng Cầm lạnh mặt tổng kết một câu.
Thượng Quan Uyển phì cười, tâm trạng căng thẳng khi nãy đã bị xua tan hoàn toàn.
“Đột nhiên thấy phong cách của Lộng Cầm tỷ rất giống Lan Đình ca đó nha.”
“Ta sao có thể so được với lang quân.” Khương Lộng Cầm lắc đầu nhảy lên ngựa: “Đi thôi.”
Thượng Quan Uyển từng học cưỡi ngựa bắn cung, sau này do xảy ra vụ bắt cóc nên trong nhà liền mời thầy tới dạy võ cho cô, gần đây cô còn ở hơn nửa năm trong doanh trại bộ khúc, nên chuyện đánh đấm thì cô không ngán.
Nếu đánh nghiêm túc, một số tên đàn ông trong bộ khúc có khi còn không phải đối thủ của cô.
Tất nhiên, do tay Thượng Quan Uyển chưa bao giờ dính máu, nên nếu đánh một sống hai chết, người chết nhất định là cô.
Con đường đi về phương Bắc vô cùng gian khổ, nạn dân xung quanh không chỉ ham muốn quần áo lương thực của bọn họ, thậm chí còn ngấp nghé cả những phụ nữ trong đoàn.
Khi sắp tới địa phận Hoàn Châu, tay Thượng Quan Uyển cũng đã dính vài mạng người.
“Thời thế loạn lạc, phía Bắc Thanh Y Quân và Hồng Liên Giáo đang đánh nhau tới đỏ mặt tía tai...”
Hơn nửa tháng sau, hai nghìn bộ khúc đều gầy đi trông thấy.
Thượng Quan Uyển được cưng chiều từ nhỏ cũng gầy rộc đi, da đen hơn, nhưng cô đã trở nên già dặn hơn rất nhiều.
Thượng Quan Uyển mang đao bên hông, mặc một bộ quần áo miễn cưỡng có thể chống lại cái lạnh, khoác chiếc áo khoác thô ráp.
“Dù là như thế, người bị liên lụy nhiều nhất vẫn là dân chúng vô tội.”
Thượng Quan Uyển sầm mặt, cảnh tượng như địa ngục hiện nay thật sự khiến cô không thể yên lòng.
Trên đường đi, cái hiện thực càng ngày càng tàn khốc đó đã dạy cho cô bài học cả đời khó quên được.
Thế giới bên ngoài không có cái gọi là ăn ngon mặc đẹp, không có lầu son thiếp vàng, chỉ có xác người chết cóng, chết đói la liệt bên vệ đường.
Mùa đông khan hiếm thức ăn, chim muông bèn ăn luôn cả xác người, khiến cho những cái xác không còn nguyên vẹn.
Nếu nói tranh đấu nơi hậu viện là miệng nam mô bụng một bồ dao găm, miệng lưỡi là vũ khí ghê gớm nhất, vậy chiến tranh bên ngoài lại hoàn toàn là một thế giới khác.
Cầm cây đao sáng bóng nhảy vào đó, khi ra đao đã nhuộm đỏ máu, quá nhiều nhân tố có thể uy hiếp tới tính mạng dân chúng.
Mùa đông giá lạnh, thức ăn thiếu thốn, giặc cướp hoành hành, kể cả hai đội quân khởi nghĩa cũng đang giết lầm dân chúng khắp nơi.
Không chỉ như thế, dân chúng còn phải đề phòng cả những người bạn đồng hành bên cạnh.
Thượng Quan Uyển từng thấy một số người lấy cả xác chết làm thức ăn. >