Còn phải hỏi sao? Đề nghị của Khương Bồng Cơ không khác gì thần khí làm tăng vọt hảo cảm của cô trong lòng họ, nếu hảo cảm có thể số hóa, vậy chắc hẳn cô sẽ thấy trên trán mỗi thuộc hạ của mình hiện lên chữ “trung thành tuyệt đối”.
Bất kể sau này có xảy ra chuyện gì, họ sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ.
Khương Bồng Cơ nghĩ ngợi rồi lại bổ sung: “Nếu mở quán ăn thì chắc chắn phải có tiểu nhị, đầu bếp và tạp vụ cũng cần, chưởng quầy cũng không thể thiếu. Một quán ăn có quy mô tầm trung ít nhất phải thuê hai mươi đến ba mươi người. Tạo công ăn việc làm cho góa phụ, cô nhi và thương binh có tiền để nuôi gia đình. Vì dù sao, nếu bắt họ làm ruộng canh tác thì đúng là làm khó người ta.”
Mọi người ai nấy đều cảm động vì một câu nói của Khương Bồng Cơ, Vệ Từ thì ngẩn người, rơi vào hồi ức.
Tranh lợi với dân, nhất định sẽ bị người ta chỉ trích, nhưng tiền mà cô kiếm được đều quyên cho trẻ mồ côi, người già không nơi nương tựa. Còn cả những binh lính bị thương tật do chiến tranh, rời xa chiến trường, họ biết lấy gì mưu sinh khi thân thể không khỏe mạnh và lành lặn như trước?
Trong trí nhớ của Vệ Từ, trừ người đang đứng trước mặt anh thì không còn chư hầu nào có thể giải quyết triệt để những vấn đề ấy.
Rất nhiều chư hầu đều giao việc cho cấp dưới, chỉ bo bo cái danh hão nhân từ thương dân, có thanh danh thì mục đích của họ đã đạt được rồi. Còn sau này ra sao thì họ trăm công nghìn việc, hơi sức đâu mà quan tâm. Một thời gian sau, khi tin tức đã giảm nhiệt, tiền dưỡng lão được phát xuống thì bị tầng tầng lớp lớp tham ô bòn rút, đến tay người cần được cứu tế thì chỉ còn ít ỏi vài xu lẻ.
Bệ hạ không như vậy, cô giải quyết mọi việc bằng cả tấm lòng của mình.
Cô làm tốt nhất, nhưng lại mang tiếng xấu.
Tại sao lại vậy?
Vệ Từ như mất hồn mà nhìn Khương Bồng Cơ.
Vì tình cách của người ấy quá kiêu ngạo, ai dám tham ô tiền cứu trợ cho dân, cô sẽ bắt chúng lại, buộc chúng nôn ra gấp mười gấp trăm lần số tiền mà chúng đã tham lam chiếm lấy, kẻ nào dám bằng mặt không bằng lòng thì cứ chờ mà đi chầu Diêm Vương.
Những kẻ này miệng nam mô bụng bồ dao găm, rất biết ăn nói, trước mặt thì ba hoa nịnh hót, sau lưng thì bôi nhọ thanh danh của cô.
Còn bệ hạ ư?
[Thời gian của trẫm là vàng là bạc, trẫm không thèm so đo tính toán với đám tiểu nhân ấy.]
Đời này kiếp này, anh sẽ trở thành người so đo tính toán cho cô.
Trong lúc Vệ Từ ngẩn người, Phong Cẩn đã thở dài rồi hành đại lễ.
“Việc chủ công làm thật sự là tạo phúc lớn cho dân, Cẩn nhất định sẽ ủng hộ hoàn toàn. Tướng sĩ nếu bất hạnh chết trận sa trường, vợ góa con côi cũng có chỗ nương nhờ, thương binh cũng có nghề nghiệp sau khi giải ngũ. Nếu việc lần này khả thi, các tướng sĩ có thể hoàn toàn yên tâm đánh giặc, đỡ lo chuyện sau này.”
Hành động ấy với đám Phong Cẩn thật sự là một nghĩa cử cao đẹp, nhưng với Khương Bồng Cơ chỉ là chuyện đương nhiên.
Tướng sĩ bán mạng vì cô, cô không thể phụ lòng trung thành của họ được.
Đám Phong Cẩn ai cũng cảm động vì sự trưởng thành của Khương Bồng Cơ, người xem livestream cũng bắt đầu sôi nổi bàn luận.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Mùi mẫn phát, các bác đừng cười tôi. Kênh livestream vừa bắt đầu không lâu tôi đã theo dõi rồi, giờ nhìn lại, Streamer của chúng ta thật sự đã trưởng thành hơn rất nhiều. Ý tôi không phải Streamer hồi trước không tốt, chỉ là trước đây, cô ấy quá kiêu ngạo, chỉ biết đến mình, nhưng giờ cô ấy càng ngày càng có tâm nhân từ, càng lúc càng có dáng vẻ của một vị vua vĩ đại, đây là phúc của dân chúng trong thời loạn đấy.
[Nợ Nần Thì Phá Bảy]: Tôi hy vọng đến khi tôi già rồi còn có thể tiếp tục xem livestream với đám cháu. Tôi sẽ nói cho chúng nó biết Streamer nhà mình giỏi giang biết nhường nào. Tuy cô là Khương lột da nhưng đã dẫn một đám thuộc hạ bình định thiên hạ, giúp dân chúng an cư lạc nghiệp… Streamer à, cô nhất định đừng phụ lòng mong đợi của chúng tôi đấy.
[Đám Cầm Thú Này] Nếu tôi là dân, được Streamer bảo vệ như vậy chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
[Không Nghe Đâu]: Tôi tin rằng Streamer của chúng ta sẽ trở thành vị vua anh minh thiên cổ danh xứng với thực!
[Đồ Khốn Niệm Kinh]: Mong lúc sinh thời có thể thấy người quân lâm thiên hạ.
Khắp phòng livestream đều là những lời tán dương, dù mặt dày như Khương Bồng Cơ cũng cảm thấy hơi ngượng.
“Nếu đã quyết như vậy, ta đi sai người chuẩn bị thực đơn.”
Khương Bồng Cơ ngẫm nghĩ rồi hơi do dự nói: “Thu nhập của quán ăn đều dùng để tiếp tế cho góa phụ và cô nhi, ban đầu thì quy mô nhỏ, thu nhập không cao, người ngoài sẽ khinh thường không để vào mắt. Nhưng về lâu về dài, dựa vào món ăn và hương vị độc đáo, chắc hẳn việc làm ăn sẽ khấm khá hơn nhiều, thu nhập sẽ tăng lên theo... Bản thân ta có hơi lo lắng...”
Nếu thu nhập chỉ là mấy đồng bạc lẻ thì ai quan tâm?
Nhưng nếu là mấy chục nghìn mấy trăm nghìn quan tiền thì sao?
Khương Bồng Cơ không nghĩ có ai thanh liêm tới mức không động lòng.
Lý Uân có phần ngây thơ, anh nghĩ dù làm ăn tốt đến mấy thì thu nhập có thể cao đến đâu chứ?
Mà quán còn chưa mở đâu, chưa gì chủ công đã lo lắng sau này có người tham ô rồi...
Anh nghĩ vậy, bèn hỏi: “Tiền ấy dùng để cứu tế cho góa phụ, cho cô nhi, cho người nhà của những liệt sĩ chết trận sa trường... có kẻ cầm thú nào dám tham ô chứ?”
Vệ Từ cười, đáp rằng: “Hán Mỹ cũng gọi chúng là cầm thú mà, sao có thể dùng suy nghĩ của người bình thường để nói được chứ? Từ thấy lo lắng của chủ công cũng không phải là không có căn cứ. Cứ phòng ngừa vẫn hơn, đỡ mất bò mới lo làm chuồng. Dù sao thì việc lần này cũng là muốn tốt cho các tướng sĩ, để họ an tâm chiến đấu nơi chiến trường, không thể làm qua loa đại khái được. Phải nghiêm trị kẻ tham ô, mới được lòng các tướng sĩ... Chủ công thấy sao?”
“Đương nhiên, lời của Tử Hiếu rất có lý.” Khương Bồng Cơ khẽ nhíu mày: “Giờ chúng ta mới chỉ có nền móng là huyện Tượng Dương này thôi, quán ăn quy mô nhỏ, thu nhập không nhiều, chút tiền ấy nói mang đi cứu tế cho người nhà liệt sĩ thì ai mà tin. Vậy đi, ta quyên hai mươi nghìn quan tiền, coi như tiền trợ cấp ban đầu đi, nếu không đủ thì sau lại thêm nữa.”
Vệ Từ run tay, suýt nữa không giữ được bình tĩnh.
Hai mươi nghìn quan tiền?
Chủ công nhà anh từng xa xỉ như vậy sao?
Không phải cô luôn hận không thể bẻ hai xu ra thành bốn xu để dùng ư?
Nhưng nhìn xung quanh, không có ai kinh ngạc như anh cả... Hai mươi nghìn quan đấy, không phải hai xu thôi đâu!
Người ngoài không biết chứ Từ Kha là người rõ hơn ai hết, quỹ riêng của chủ công nhiều đến cỡ nào.
Đừng nói là hai mươi nghìn quan tiền, cho dù hai trăm nghìn quan cô cũng có... Ài, ai kêu đám Bắc Cương lại ngốc và lắm tiền thế chứ, rặt một đám phá của, vung tay tiêu tiền rất hoành tráng, tranh nhau mua ấm chén thủy tinh và trang sức, có cấm mua cũng không cấm được.
Không chỉ vậy, việc buôn bán sản phẩm chế tạo bằng lông cừu ở Sùng Châu cũng rất khá, làm thường xuyên nên cũng tích góp được mấy chục nghìn quan tiền.
Đa phần khoản tiền đầu tiên đều được đầu tư vào xây dựng huyện Tượng Dương, mua lương thảo, áo giáp và vũ khí.
Khoản tiền thứ hai mới vào quỹ riêng của Khương Bồng Cơ. Tiền vừa tới tay, Khương Bồng Cơ đã hào phóng phát cho thuộc hạ mỗi người một bao lì xì thật to, đến cả Trường Sinh nhà Phong Cẩn cũng được một phần quà đầy tháng, hoang phí tới mức khó tin.
Nếu sau này có bảng xếp hạng độ giàu có của chư hầu thì ắt rằng chủ công sẽ chiếm đầu bảng mọi năm luôn.
Khương Bồng Cơ nhìn xung quanh một lượt rồi nói: “Vậy chuyện này...”
Cô vốn định giao việc này cho Mạnh Hồn hoặc La Việt phụ trách, dù sao họ cũng là tướng lĩnh tương lai, sẽ biết cảm thông cho cái khó của người lính. Nhưng sau vụ xuân sẽ có đại chiến, cũng không tiện chiếm thời gian của họ, suy nghĩ một hồi, cô quyết định giao nhiệm vụ này cho Vệ Từ. >