Hoàng Tung không phải tên ngốc, anh ta đương nhiên hiểu được ẩn ý trong câu nói của Phong Giác.
Nhưng anh ta thực sự không cam tâm.
Từ nhỏ anh ta đã biết thân phận con cháu hoạn quan đê tiện như thế nào, những người anh ta muốn giao thiệp đều khinh thường anh ta, những kẻ anh ta khinh thường lại muốn bám lấy anh ta. Khát vọng được người khác công nhận đã trở thành sự cố chấp ăn sâu vào xương tủy. Làm thế nào mới có thể khiến tất cả mọi người sùng bái thừa nhận?
Chỉ có một con đường duy nhất là trở thành trụ cột nước nhà.
Hiện tại Hoàng Tung vẫn đang cố gắng vì mục tiêu này, nương vào “ngọn gió đông” cứu người trong trận động đất mà lên như diều gặp gió, trở thành thanh niên tài tuấn được Hoàng đế coi trọng, còn trẻ mà đã là Hiệu úy. Nhưng hiện thực tàn khốc lại không cho anh ta cơ hội tiến thêm một bước nữa.
Rốt cuộc nên chọn tiếp tục trung quân ái quốc, hay là chọn bảo vệ tính mạng của mình và người nhà?
Phong Giác đã cho anh ta đề nghị tốt nhất, bây giờ chỉ xem Hoàng Tung lựa chọn thế nào thôi.
Một lúc sau, giọng nói khàn khàn mang theo một chút hy vọng cuối cùng của Hoàng Tung vang lên: “Nếu… ta viết một phong thư âm thầm báo cho Hoàng đế, giả vờ đồng ý lời mời gọi của Xương Thọ Vương, sau đó lén lút tìm cơ hội lừa lại ông ta thì sao?”
Vẻ mặt Phong Giác rất lạnh nhạt, cậu nói như giội nước lạnh vào mặt Hoàng Tung, khiến anh ta bị đả kích nặng nề.
“Đầu tiên, Xương Thọ Vương sẽ không tin huynh đầu hàng thật, cho dù có tin đi nữa thì trong lòng ông ta vẫn đề phòng huynhh. Huống chi dưới trướng ông ta có rất nhiều mưu sĩ, có lẽ sẽ lợi dụng điều này làm điểm đột phá để chọc thủng phòng ngự của Kham Châu, đến lúc đó huynh rơi vào cảnh tình ngay lý gian, oan mà không nói được.”
Phong Giác dịu giọng nói tiếp: “Hơn nữa, thánh thượng cũng rất đa nghi, huynh cảm thấy ông ta sẽ tin huynh đang giả vờ đầu hàng Xương Thọ Vương ư? Nếu huynh nói với ông ta như vậy, e rằng ông ta sẽ nghi ngờ huynh có lòng mưu phản, cả nhà huynh sẽ bị liên lụy.”
Nói rồi, Phong Giác bình tĩnh nhìn Hoàng Tung, đợi cái đầu của anh ta hoàn toàn tỉnh táo lại.
Phía Bắc Đông Khánh hiện giờ đã hoàn toàn rơi vào cảnh hỗn chiến, dân chúng lầm than, phía Nam Hoàng Đế và Xương Thọ Vương đang trong tình thế giằng co nhau.
Dù kết quả ai thắng ai thua thì thiên hạ này cũng đã loạn lạc rồi, trừ phi có thánh nhân xuất hiện mới có thể cứu vãn được.
Hoàng Tung là thánh nhân à?
Anh ta không phải là thánh nhân!
Cho nên anh ta chỉ có thể làm được điều đơn giản nhất đó là bảo vệ chính mình, tìm cách tăng cường thực lực, tranh thủ lúc loạn lạc chiếm lấy một vị trí nho nhỏ, như thế mới có thể bảo vệ được dân chúng nơi anh ta thống trị, tiến tới mưu đồ nhiều thứ hơn nữa. Hoàng Tung bây giờ quá non yếu, anh ta cần nhẫn tâm hơn nữa.
Một lúc sau, nét mặt giằng co đau khổ của Hoàng Tung trở nên bình tĩnh, anh ta nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu hạ quyết tâm.
“Tung biết rồi, vậy gửi một bức thư nói với Thánh thượng. Lấy lui làm tiến, cầu một nơi yên thân… Hoài Giới, cực khổ cho đệ rồi.”
Lựa chọn của Hoàng Tung nằm trong dự đoán của Phong Giác. So với chí hướng bình định thiên hạ, Hoàng Tung coi trọng mạng sống của mình hơn.
Bây giờ bị âm mưu ác độc của Xương Thọ Vương dồn đến bước đường cùng, Hoàng Tung đương nhiên phải tìm cách thoát ra, sau này sẽ tìm cơ hội báo thù sau.
Núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt.
Sau khi hạ quyết tâm, Hoàng Tung viết một phong thư bí mật gửi cho Hoàng đế, phong thư này và một phong thư mật khác gần như là chân trước chân sau xuất hiện trên bàn làm việc của Hoàng đế.
Hoàng đế bây giờ như một kẻ tâm thần phân liệt, trước mặt Quý phi Tuệ Quân thì ôn tồn dịu dàng, vô cùng chu đáo, nhưng đối diện với những người khác thì hở một chút là nổi trận lôi đình, chỉ cần không vui là có thể rút kiếm giết người, giết nhiều đến mức ai ai cũng lo sợ, đám sĩ tộc không dám bàn luận chuyện chính sự nữa.
Vốn dĩ một vài triều thần còn lén lút chê bai chuyện Quý phi Tuệ Quân xuất hiện ở tiền điện, nhưng bây giờ bọn họ lại sợ cô không có mặt, cô không có ở đây nguy hiểm sẽ tăng cao.
Nếu như Quý phi Tuệ Quân có mặt trên tiền điện, dù Hoàng đế có giận dữ cũng chỉ đập đồ, nghiêm mặt, chịu tí ấm ức thôi, không gặp nguy hiểm tính mạng. Nếu Quý phi Tuệ Quân không có ở đó, vậy thì ha ha, cứ liệu hồn, có thể an toàn bước ra khỏi tiền điện tuyệt đối là được tổ tiên phù hộ.
Hôm nay Quý phi Tuệ Quân nói rằng mình đang không được thoải mái nên không đi theo làm bạn với Hoàng đế. Thường thị thân cận run lẩy bẩy đứng một bên hầu hạ, sau khi Hoàng đế đọc xong một trong hai phong thư liền nổi giận, vung tay hất đổ chồng tấu sớ chất như núi trên bàn. Dây thần kinh trên mặt ông ta co giật, dường như đang rất đau khổ.
Hoàng đế vuốt trán, đè nén cảm giác đau đầu như sắp nứt ra, thở phì phì như trâu, đám người hầu hạ bên cạnh nhìn thấy cảnh đó mà run cầm cập không dám lại gần.
Thường thị đang do dự xem có nên gọi người chạy đến cầu cứu Quý phi Tuệ Quân không, Hoàng đế đã cầm một phong thư khác lên. Động tác xé niêm phong của ông ta vô cùng thô lỗ, nhưng vừa mở ra đọc, hàng lông mày nhíu chặt của ông ta đã giãn ra, ánh mặt rất kỳ lạ.
Bức mật thư đầu tiên là mật thám báo cáo về chuyện Xương Thọ Vương đang mời gọi Hoàng Tung, sau đó Hoàng Tung và phụ tá tâm phúc trò chuyện trong trướng rất lâu.
Bức thư thứ hai chính là thư do Hoàng Tung viết, thẳng thắn kể lại dã tâm của Xương Thọ Vương, âm mưu chia rẽ tình cảm quân thần bằng hành vi bỉ ổi đó, sau đó lại bày tỏ lòng trung thành thắm thiết, rồi lại từ chối vì sức khỏe của mình không thích hợp, e rằng không thể ra tiền tuyến giúp đỡ Hoàng đế san sẻ âu lo được. Nếu như Hoàng đế cảm thấy anh ta vẫn còn có thể dùng được không bằng điều anh ta đến một nơi hẻo lánh nào đó tiếp tục giúp đỡ Hoàng đế.
Nếu như bức thư thứ hai không đến kịp, e là Hoàng đế đã ra lệnh cho mật thám tâm phúc khử luôn Hoàng Tung rồi.
Có điều tuy bức thư này đến kịp thời nhưng Hoàng đế vẫn cảm thấy khó chịu với Hoàng Tung, không kìm được mà nghi ngờ có phải đối phương đã chấp nhận đãi ngộ ưu ái của Xương Thọ Vương rồi không, có phải anh ta bất trung với Hoàng đế hay không. Ông ta đang định tìm một lí do nào đó để lột sạch chức tước của Hoàng Tung.
Bây giờ, Hoàng Tung biết điều tự xin rút khỏi tiền tuyến, Hoàng Đế lại không cảm thấy anh ta đáng ghét đến vậy nữa.
Nghĩ ngợi một lát, ông ta nhấc bút viết một thánh chỉ triệu Hoàng Tung quay về, rồi nhanh chóng sai người đưa đến cho Hoàng Tung đang ở tiền tuyến.
Ông ta không muốn để người khác nghĩ ông ta là kẻ vô tình vô nghĩa, bây giờ Hoàng Tung lại chủ động xuống nước trước, ông ta cũng thuận thế mà xuống theo.
Viết xong chiếu chỉ đó, ông ta lại viết thêm một lệnh nhậm chức, điều Hoàng Tung đến làm huyện lệnh huyện Địch Dương quận Mậu Đức của Hạo Châu.
Bởi vì có lòng nghi ngờ cộng thêm Hoàng Tung vẫn còn trẻ, cho nên ông ta không cho Hoàng Tung một chức quan quá cao, chỉ cho anh ta làm huyện lệnh của một huyện nhỏ cằn cỗi, hẻo lánh. Nếu như Hoàng Tung làm tốt, sau này có thể cất nhắc thêm.
Hạo Châu là một trong sáu châu hai mươi mốt quận của Đông Khánh, là nơi nhỏ nhất, cằn cỗi nhất trong sáu châu, trong đó quận Mậu Đức đã được coi như là một nơi khá phồn vinh của Hạo Châu. Huyện Địch Dương là nơi tốt nhất ở quận Mậu Đức, đây coi như là bồi thường của Hoàng đế.
Tất cả những chuyện này đều nằm trong dự đoán của Phong Giác, lấy lui để tiến nhằm giành lấy một nơi cho Hoàng Tung ổn định.
Khi hai thánh chỉ này này đến được tay Hoàng Tung, Khương Bồng Cơ đã xắn tay áo chuẩn bị xuất binh rồi.
Tuy diện tích của huyện Tượng Dương nhỏ, nhưng số binh lực có thể điều động đã đạt đến mức mười nghìn người. Tất cả đều được huấn luyện nghiêm khắc, cho dù bọn họ còn lâu mới đạt đến mức “tinh binh” như trong yêu cầu của Khương Bồng Cơ, nhưng đã hơn xa đám “binh lính” thuận gió thì cuồng như chó, mà ngược gió thì bán chiến hữu kia.
Dù Khương Bồng Cơ chê lên chê xuống, nhưng những người khác lại rất hài lòng, đặt kỳ vọng cực kỳ lớn vào đội quân này.
Huyện Tượng Dương là đại bản doanh của Khương Bồng Cơ, cô muốn đánh toàn bộ quận Phụng Ấp đương nhiên không thể tha hết “của cải” trong nhà đi được.
Thế nên sau một hồi bàn bạc kỹ càng, cô để Phong Cẩn, La Việt cùng với bốn nghìn binh mã ở lại trông nhà, số còn lại thì đi theo cô hết. >