Các binh sĩ khác lấy làm lạ, riêng nhóm lính tinh nhuệ do Khương Lộng Cầm dẫn đầu thì ai cũng eo lưng thẳng tắp, cơ thể căng chặt như dây đàn, tầm mắt họ không khỏi chú ý đến Khương Lộng Cầm vừa bước ra khỏi hàng ngũ.
Cô không mặc đồ nam mà chỉ mặc một bộ đồ thuận tiện khi vận động, cũng có thể nhận ra là đồ nữ. Áo giáp quân đội bao quanh cơ thể cô, mái tóc dài buộc cao, khuôn mặt lạnh lùng, cô bước từng bước kiên định từ trong hàng ngũ ra, quỳ một gối trước Khương Bồng Cơ.
“Thuộc hạ Khương Lộng Cầm, bái kiến chủ công.” Vẻ ngoài của Khương Lộng Cầm rất nữ tính, dù làn da trở nên thô ráp do trải qua thời gian dài tập luyện trong khí hậu khắc nghiệt, nhưng đường nét khuôn mặt không thể che giấu sự thật rằng cô là nữ giới, càng khỏi nói dáng người hoàn toàn không có nét gì của nam giới kia.
Cô vừa mở miệng, tuy giọng nói có hơi khàn nhưng vẫn đủ nhận ra giọng của phụ nữ.
Thật sự là một cô gái!
Đa phần binh sĩ đều rất ngạc nhiên, họ biết doanh trại nữ không dễ chọc, nhưng không ngờ rằng phụ nữ cũng có thể lên đài điểm tướng.
Đang giỡn nhau đấy à?
May là họ vẫn ghi nhớ những lời căn dặn khi huấn luyện, tuy kinh ngạc đến mấy nhưng vẫn duy trì kỷ luật như trước, không thì thầm bàn tán với nhau.
Điều này khiến tâm trạng Khương Bồng Cơ tốt lên khá nhiều, giọng nói cũng cô cũng nhẹ nhàng hơn đôi phần.
“Ta phong ngươi làm Hiệu úy doanh trại nữ binh, hỗ trợ quân tiên phong.”
Nhân số doanh trại nữ binh đã gần một nghìn rưỡi, ít nhiều cũng được coi là một đội quân, nhưng lần này cô không đem theo toàn bộ mà chỉ dẫn theo năm trăm người có biểu hiện xuất sắc nhất mà thôi. Nhân cơ hội này cho bọn họ ra chiến trường nhìn người thật việc thật, kiếm thêm kinh nghiệm tác chiến.
Hiệu úy của một đội năm trăm người nghe chừng có hơi bôi bác, mọi người còn không biết cụ thể nhiệm vụ của doanh trại nữ là gì, nhưng chỉ dựa vào việc Khương Lộng Cầm là nữ giới lại có tư cách lên đài điểm tướng, được phong làm Hiệu úy là đủ khiến người ta phải kinh ngạc, dù không phục cũng chỉ có thể nhịn.
Tân binh không dám ho he gì, càng không dám nghi ngờ thực lực của Khương Lộng Cầm, có bản lĩnh lên đài điểm tướng là minh chứng hùng hồn nhất rồi.
Nhớ đến nữ binh lúc trước một mình địch lại toàn bộ trại tân binh, giờ họ vẫn còn thấy run lẩy bẩy.
Còn những binh sĩ khác do được kỷ luật nghiêm minh trui rèn nên dù không phục cùng không dám có ý kiến ngay lúc điểm tướng.
Vì thế, Khương Lộng Cầm nắm trong tay quân hàm Hiệu úy, năm trăm nữ binh chỉ hành quân chậm hơn quân tiên phong một đoạn ngắn.
Áp lực khi hành quân rất lớn, những cô gái này được tuyển chọn kỹ càng từ gần một nghìn năm trăm người, mỗi vị trí đều phải tranh cướp với các đồng đội của mình, nên các cô không dám có chút lơ là nào, càng không dám bỏ qua cơ hội rèn luyện hiếm có này.
Họ sớm muộn gì cũng phải ra chiến trường, Thanh Y Quân chỉ là một đám ô hợp, vừa trải qua một mùa đông mệt mỏi và đói khát, nhân số tuy đông nhưng sức chiến đấu không cao, lại phải vật lộn với Hồng Liên Giáo trong thời gian dài, tiêu hao rất nhiều binh lực...
Nữ binh có kiến thức đều phân tích được ưu khuyết điểm của lần ra quân này, họ kết luận, nếu muốn tích lũy kinh nghiệm thực chiến lại có cơ hội sống sót cao thì trận này ắt phải đi.
Thanh Y Quân chính là khởi điểm của các cô, sau này còn có rất nhiều kẻ địch khác mạnh hơn, chiến trường ngày càng nguy hiểm và tỉ lệ tử vong cũng cao hơn. Là một thành viên thuộc doanh trại nữ binh của huyện Tượng Dương, các cô sớm muộn gì cũng phải đi tới bước đường này, vậy chẳng thà cứ tham gia các trận đánh có tính nguy hiểm không cao để tích lũy thêm kinh nghiệm.
Các cô phải cố tìm đường sống trong chỗ chết!
Khương Bồng Cơ nhìn quanh bằng ánh mắt kiêu ngạo, giọng nói khàn nhưng cũng không thiếu phần tàn ác và hung bạo của cô khiến mọi người căng thẳng, lông tơ dựng đứng.
“Xuất chinh!”
Từ đầu thu năm trước đến cuối đông, Cổ Tín đã bán đống ấm chén thủy tinh rẻ mạt cho phía Bắc Cương với giá trên trời, rồi mua rất nhiều da cừu và ngựa tốt với giá rẻ. Khương Bồng Cơ lại tranh thủ trộn thêm lương thực mua được trong cửa hàng hệ thống vào lương thực Cổ Tín vận chuyển đến, nên giờ huyện Tượng Dương cũng coi như có binh mã cường kiện, lương thảo đủ đầy.
Đừng nói đánh một trận tấn công thành tất thắng, dù thêm mấy trận giáp lá cà cũng có thể cân được.
Nửa năm qua, dựa vào đám ngựa khỏe kia mà huyện Tượng Dương đã thành lập được đội kỵ binh của riêng mình. Nhân số của đội không nhiều, chỉ có hơn sáu trăm, vì không phải ai cũng thích hợp vừa cưỡi ngựa vừa chiến đấu, để bồi dưỡng một kỵ binh cũng tốn kém một khoản không nhỏ.
Kỵ binh chủ yếu dùng khi xung phong, chia tách và xẻ ngang thế trận quân địch, có địa vị và tác dụng rất lớn trong những cuộc chiến thời cổ đại.
Nhưng suy nghĩ đến việc đội kỵ binh vẫn chưa trưởng thành và hoàn thiện, hơn nữa cũng không có tác dụng quá lớn trong tấn công thành trì, nên Khương Bồng Cơ tạm thời chưa mang món bảo bối này ra... Bồi dưỡng kỵ binh rất tốn kém, giàu có như Khương Bồng Cơ cũng thấy xót ruột.
Gió lớn nổi lên, thổi tung cờ hiệu, huyện Tượng Dương dần lùi về phía sau lưng đoàn người rồi hóa thành một điểm nhỏ nơi chân trời.
Khương Bồng Cơ cưỡi trên lưng Đại Bạch, cô hưng phấn đến nỗi hận không thể tung vó phi nước đại, Vệ Từ một bên bị gió thổi đến mặt mũi nhợt nhạt.
Thấy sắc mặt anh trắng bệch, Khương Bồng Cơ nói: “Đã bảo huynh ở lại thủ thành rồi mà, huynh không nên đổi với Hoài Du, đã yếu còn đòi ra gió.”
Theo kế hoạch thì Phong Cẩn hộ tống cô xuất chinh, Vệ Từ còn yếu thì ở lại đại bản doanh giữ nhà.
Nhưng anh lại chủ động xin ra chiến trận, lấy cớ là Phong Cẩn phải ở lại chăm lo cho vợ con, còn độc thân như anh thì đi đâu cũng không thành vấn đề.
Khương Bồng Cơ nhìn Phong Cẩn rồi lại nhìn Vệ Từ, cứ tưởng hai người sẽ bắt đầu tranh luận. Ai ngờ Phong Cẩn chỉ nhìn Vệ Từ một cái, Vệ Từ cũng nhìn lại, không biết trong lúc chạm mắt hai người đã trao đổi được những gì, nhưng dường như họ đã đạt đến một thỏa thuận chung nào đó.
Khương Bồng Cơ: “...”
Thật sự không hiểu đám văn nhân suy nghĩ phức tạp này cho lắm.
Dù sao thì kết quả cũng là Vệ Từ thắng, Phong Cẩn ở lại huyện Tượng Dương.
Sau chuyện ấy, cô còn nghe Kỳ Quan Nhượng cằn nhằn rằng Vệ Từ quá xảo trá, tên này quá xấu xa.
“Sao vậy?”
“Việc trong huyện nhiều như thế, nếu để Vệ Từ ở lại thì chắc lúc chúng ta khải hoàn trở về, anh ta không chết cũng liệt giường rồi.”
Để Phong Cẩn ở lại đối mặt với lượng công việc dày đặc như thế, còn dám nói như thật là tạo cơ hội cho vợ chồng người ta bên nhau chia ngọt sẻ bùi?
Khương Bồng Cơ: “...”
Nói cũng có lý, cô không biết phản bác lại như thế nào.
Vào đêm, toàn quân nghỉ ngơi tại chỗ.
Trên đường hành quân không cho phép mọi người nhỏ to đàm luận với nhau, nên đám binh sĩ đã nghẹn nguyên một ngày rồi.
Họ nhân lúc ăn cơm rảnh rỗi, mồm năm miệng mười bàn luận về vị nữ Hiệu úy Khương Lộng Cầm xưa nay chưa từng có này.
“Hành quân đánh giặc mà làm như trò đùa, sao lại để phụ nữ vào doanh trại quân đội chứ?”
Phủ huyện lệnh đã ra thông báo rõ ràng, để mọi người biết rằng doanh trại nữ binh không phải công cụ tình dục, cũng vì vậy nên không ai dám đụng đến họ.
“Có giỏi thì đi khiêu chiến với cô ta, nếu thắng, không chừng còn giành được vị trí của cô ta nữa đấy.”
“Xì, nói thừa... Nếu ta thắng được thì giờ đã thành bách phu trưởng* rồi, còn thời gian ngồi đây chém gió cùng tụi bay đấy.”
* Một chức vị trong quân đội cổ đại, lãnh đạo đội ngũ tầm trăm người.
Họ không dám đối mặt chất vấn Khương Lộng Cầm, vì họ cũng biết nội dung huấn luyện của phía doanh trại nữ. Đàn ông nhiều người còn chưa chắc trụ được, còn các cô thì đều cố gắng kiên trì hoàn thành, chỉ điều này thôi cũng khiến họ tôn trọng rồi.
Nhưng bảo họ coi nữ binh là đồng đội thì còn xa lắm.
Binh sĩ khác cười: “Lại còn bách phu trưởng, thôi, trước mắt ông cứ kiếm được một chân đội trưởng đi đã nhé.”
Bốn ngày sau, khi chỉ còn cách mục tiêu nửa ngày đường, Khương Bồng Cơ lệnh cho toàn quân nghỉ ngơi một ngày cho lại sức.
Lúc này, quân tiên phong đã tra ra được dấu vết khả nghi. >