Kỳ Quan Nhượng cứ tưởng mình thế này là đủ đen tối rồi, nhưng không ngờ núi cao còn có núi cao hơn, chủ công của anh ta còn đen tối hơn anh ta nhiều.
Đánh lén địa bàn của người ta thì thôi, lại còn muốn chiếm lấy huyện Giác Bình mà không tốn một binh một tốt nữa.
Có bản lĩnh thế thì sao không lên giời luôn đi?
Khương Bồng Cơ trừng mắt với Kỳ Quan Nhượng: “Nhìn ta làm cái gì? Chỉ thử thôi mà, dù sao giờ vẫn còn nhiều thời gian...”
Anh ta im lặng không đáp, sau đó truyền lệnh cho binh sĩ phía sau, sai họ tìm một binh sĩ nói được tiếng miền Bắc tới.
Không lâu sau, một cậu lính có khuôn mặt đại chúng chạy tới, Kỳ Quan Nhượng nhìn cậu ta một cái rồi hỏi: “Bình thường có thông minh lanh lợi không?”
Cậu lính này tuy mặt mũi tầm thường nhưng ánh mắt rất có thần, nhìn cũng biết là người thông minh lanh lợi rồi. Cậu ta cũng khá buồn bực, nhưng khó có cơ hội nói chuyện cùng cấp trên, cậu ta nghĩ nhất định phải biểu hiện cho thật tốt.
Cậu nghĩ vậy bèn cười ngây thơ: “Dạ có chứ, yêm cũng thông minh lắm, không ngốc chút nào.”
Kỳ Quan Nhượng hỏi: “Thông minh cỡ nào?”
Cậu lính lại thấy buồn bực, ngoài miệng thì đáp: “Khôn vặt thôi ớ! Má yêm muốn đánh yêm, chả cần biết má yêm tức cỡ nào, chỉ cần yêm mở miệng cái là má yêm hết giận liền.”
Kỳ Quan Nhượng nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi vẫy tay với cậu lính nọ: “Qua đây, ta có một nhiệm vụ giao cho ngươi, làm tốt sẽ có thưởng.”
Vừa nghe thấy có thưởng, cậu chàng hớn hở ngay, hai mắt sáng lòe như đèn pha, vội vàng nói: “Tiên sinh cứ nói đi ạ, yêm là yêm nhất định sẽ làm đâu ra đấy.”
Kỳ Quan Nhượng nói: “Ghé tai lại đây ta nói cho.”
Huyện Giác Bình đang rất vắng vẻ, Thanh Y Quân trong thành chỉ tầm hơn một nghìn người, chỉ với chừng đó người mà phải bảo vệ bốn cửa thành, áp lực rất lớn.
Đám Thanh Y Quân ấy vốn không phải quân chính quy, những người ở lại đều tuổi cao sức yếu, tàn tật hoặc là đám trộm cắp khôn vặt, giờ lại đang khuya, rất nhiều người ôm vũ khí nằm vạ vật trên tường thành ngủ gật. Chỉ cần là người có bản lĩnh thì trèo tường qua một cái là xong.
Vụ xuân vừa qua không lâu, thời tiết thay đổi thất thường, có xu thế ấm dần lên, nhưng trời mới tối, gió đêm thổi đến vẫn lạnh lẽo như trước.
Dân huyện Giác Bình sống khổ sở, họ như con dê bị Thanh Y Quân nuôi nhốt, thi thoảng lại xén một tầng lông.
Đám Thanh Y Quân ấy không đối xử tử tế với họ, càng không biết cách thống trị, chỉ ngu muội cản trở họ rời khỏi huyện Giác Bình, thủ đoạn càng lúc càng nghiêm khắc. Điều đó khiến dân chúng càng ngày càng khổ hơn, màn đêm vừa buông xuống là có không biết bao nhiêu người cố gắng chạy trốn.
Ban đầu Thanh Y Quân dùng thủ đoạn cứng rắn để răn đe, khiến dân huyện sợ sệt, người muốn trốn cũng thưa thớt dần. Tuy vậy, cuộc sống khốn đốn ngày ngày giày vò khiến họ càng mạo hiểm hơn, bất chấp cái giá phải trả có thể là mạng sống của bản thân.
Nhưng cổng thành đóng kín thế kia, họ biết chạy đằng nào?
Có điều trên đời này, tiền là thứ có thể sai khiến cả ma quỷ!
Chỉ cần nhịn đau mà đút lót ít tiền, cho đám Thanh Y Quân gác cổng hôm ấy chút lợi lộc, nếu số may thì vẫn trốn ra được.
Như đã nói, Thanh Y Quân chỉ là một đám ô hợp, chúng vốn xuất thân từ dân chúng bình thường, nếu mở một mắt nhắm một mắt thả cho vài tên dân đen không quan trọng trốn ra, lại kiếm được thêm một khoản kha khá, ai mà không làm chứ? Đương nhiên là vụ làm ăn này không được cho cấp trên biết rồi.
Lính gác cổng thành là một chức quan khá béo bở với đám Thanh Y Quân ấy.
Chuyện này đã được trinh thám truyền về Tượng Dương.
Khương Bồng Cơ ngứa mắt tên hàng xóm này đã lâu, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, giờ cô khá hiểu tình hình trong huyện Giác Bình rồi.
Cậu lính được chọn đích thật là một người có đầu óc, cậu ta tìm một nơi vắng vẻ trèo vào thành, rồi ngồi chờ tầm mười lăm phút ở gần cửa hông hướng Đông Bắc y như lời Khương Bồng Cơ dặn, quả nhiên thấy vài bóng người lén lút xuất hiện, cậu ta vội vàng vẫy tay ngăn mấy người đó lại.
Họ đều là người muốn “vượt biên” để ra ngoài, giờ bị binh lính phát hiện thì ai mà dám hô hoán? Ai cũng sợ mất hồn mất vía, lo bị Thanh Y Quân bắt lại, cả nhà đều táng mạng nơi đây.
“Ông anh gì ơi... Cho hỏi thăm cái này với...” Cậu lính thay quần áo dân chúng bình thường, nói bằng tiếng vùng miền phương Bắc, nghe là biết người ở gần đây, chỉ là cậu ta đè tiếng xuống thái quá nên nghe có hơi quái: “Mọi người cũng định nộp tiền để ra khỏi thành hở?”
Đoàn người cả thảy gồm chín người, hai người già, ba đàn ông trưởng thành, hai phụ nữ mặt mũi xanh xao, trong lòng đều bế một đứa trẻ đang say ngủ.
“Mi muốn làm gì?” Người đàn ông khỏe mạnh dẫn đầu quắc mắt nhìn cậu lính, như thể chỉ cần cậu ta lộ ra ý định gây chuyện giật tiền thì họ sẵn sàng sống mái một phen luôn.
Cậu lính bình tĩnh đáp: “Hề, đừng nóng đừng nóng, yêm đâu có ý xấu gì đâu. Chỉ là thấy mọi người cũng tội, tiền bạc tích góp mấy chục năm đều phải đưa cho đám súc sinh ấy, yêm đang xót ruột thay cho mấy ông ấy chứ...”
“Mi là ai?” Người đàn ông nọ không hề thả lỏng cảnh giác, dùng thân thể vạm vỡ của mình chắn ngang tầm mắt của cậu lính.
“Yêm á, yêm từ bên huyện Tượng Dương qua đây... Này nhìn này, áo lông dê hàng thật giá thật đấy nhé.” Nói xong, cậu lính kéo tay áo lên, khoe ra một phần cổ tay áo giữ nhiệt bằng lông dê, đánh giá mọi người bằng ánh mắt xem thường.
“Nguyên bộ này cũng phải mấy trăm xu đấy nhé, yêm thèm vào mấy đồng bạc lẻ của nhà các ông đấy? Nói thật không điêu luôn, vừa mùa đông năm ngoái thôi, yêm cũng từ đây mà chạy ra này, lúc ấy có ít tiền thôi nên không đưa mẹ già theo được, lần này là thừa lúc đám Thanh Y Quân kia sắp tới số, yêm mới lẻn vào đây đón mẹ già qua bên Tượng Dương hưởng phúc...”
Cậu lính ăn nói đâu ra đấy, diễn xuất cứ gọi là xuất quỷ nhập thần, nói dối không chớp mắt.
Dân huyện Giác Bình đa phần cũng nghe nói đến quần áo lông dê rồi, song chưa từng nhìn thấy. Nhưng người đàn ông lực lưỡng nọ không chú ý đến bộ quần áo ấy mà là một điều khác.
“Thanh Y Quân tới số gì cơ?”
Cậu lính ngơ ra một lát rồi hỏi ngược lại: “Ô thế mọi người không biết à? Cái đám súc sinh kia kéo nhau đi đánh giặc hết rồi, không biết bao giờ thì về nữa, giờ trong thành chỉ có tầm hơn một nghìn tên thôi, mà đang ngủ như chết rồi kìa. Xem chừng có chặt đầu chúng nó xuống chúng nó cũng không tỉnh đâu. Mà phải nói chứ, mấy ông nghĩ sao yêm vào được đây? Yêm thấy á, sức như mấy ông anh quật đám gác cổng dễ như bỡn, đưa tiền làm gì cho nó phí ra. Mà yêm chặn các ông lại có việc muốn hỏi thôi, người ở ngõ Đuôi Chó đi đâu hết rồi? Tìm rõ lâu mà không thấy mẹ yêm đâu hết...”
Người đàn ông nọ nghĩ nghĩ, quay ra hỏi vợ mình rồi đáp: “Mấy nhà ở ngõ đấy đều bị đám súc sinh kia chiếm dụng hết rồi, mọi người đều chạy qua khu phía Bắc trong huyện kìa. Chắc mẹ mi ở bên đó đó...”
Cậu lính xem chừng vui lắm, gật đầu nói: “Rồi rồi, cảm ơn ông anh nhé. Yêm qua đón mẹ yêm tới Tượng Dương hưởng phúc đây...”
Cậu ta định đi ngay nhưng chưa kịp bước thì đã bị người đàn ông kia cản lại. Ông ta hỏi: “Nhóc này, nãy mi bảo đám súc sinh kia đều kéo nhau ra ngoài đánh giặc à?”
“Thì đúng rồi, ban đầu yêm định lẻn vào lúc trời còn sáng cơ, ai biết cả đám rồng rắn kéo nhau lén la lén lút ra ngoài, chắc là sợ dân trong huyện biết chuyện nên trốn càng đông ấy... Ông anh này, mấy ông muốn đi thì đi lẹ đi, đi mau đi. Cổng thành có vài ba thằng loe que thôi, không cần tốn nhiều tiền thế đâu. Yêm lúc ấy cũng ngu cơ, có bao nhiêu tiền đưa hết cho chúng nó, rồi ăn vỏ cây gặm rễ cỏ dọc đường để cầm hơi, lết mãi mới đến bên Tượng Dương, nhớ lại mấy ngày ấy mà thấy khốn khổ khốn nạn cái thân yêm không chứ...” >