Rất nhiều binh lính Thanh Y Quân không bị chém chết thì cũng bị đập chết ngay trong giấc ngủ, một số may mắn thoát được thì lại bị bắt trói bịt miệng để không làm đám Thanh Y Quân đang ngủ khác tỉnh giấc.
Lúc mới bắt đầu, những người dân này còn kinh hoảng sợ hãi, chỉ những ai quen nhau kết nhóm hành động mới can đảm hơn chút. Thế nhưng sau vài lần “kinh nghiệm”, chứng kiến bọn súc sinh từng bức hiếp mình lần lượt ngỏm củ tỏi, chút hoảng sợ trong lòng họ cũng theo đó mà tan biến.
Giờ bọn họ đã thấy, Thanh Y Quân cũng không phải là quái vật mình đồng da sắt gì, bị chém đầu thì cũng ngủm như thường.
“Âm mưu tạo phản” lần này kéo dài suốt một canh giờ, màn đêm nặng nề phía chân trời đang dần dần nhạt đi, bắt đầu xuất hiện vài vệt xanh trắng.
Khương Bồng Cơ khoanh tay ngồi trên bãi cỏ, cô nhắm mắt hơi cúi đầu, lưng thẳng tắp như ngọn tre. Nhìn thì tưởng đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng thực ra cô đang ngủ.
Đúng vậy, cô đang ngủ.
Kỳ Quan Nhượng nhìn chủ công nhà mình với ánh mắt như nhìn sinh vật lạ, cô đã duy trì tư thế ngủ này hơn một canh giờ rồi.
“Kinh ngạc cái gì?” Khương Bồng Cơ bỗng mở mắt bình thản nói: “Một chiến sĩ chân chính phải tập được cách ngủ trong bất kỳ hoàn cảnh nào, như thế mới có thể kịp thời hồi phục thể lực và tinh thần, có gì đâu mà ngạc nhiên.”
Nói tỉnh liền tỉnh, nói ngủ liền ngủ.
Khương Bồng Cơ ngẩng đầu nhìn sắc trời, đôi mày hơi cau lại: “Huyện Giác Bình vẫn chưa có động tĩnh gì sao?”
Kỳ Quan Nhượng đáp: “Đã phái trinh sát đi thám thính tình hình rồi, có lẽ sắp quay lại rồi đó.”
Khương Bồng Cơ liếc mắt nhìn tường thành phía xa, thủ vệ trên tường thành đã không thấy đâu nữa. Cô nói: “Cũng sắp tới thời cơ rồi... Diễn thì diễn cho trót, chúng ta rút lui một đoạn rồi hẵng quay lại.”
Kỳ Quan Nhượng ngu người.
Khương Bồng Cơ tỉnh queo nói như đúng rồi: “Chứ để người ta ra khỏi thành nhìn thấy cả đám chúng ta ngồi đây mài dao chùi kiếm thì chẳng phải lộ hết cả sao? Bọn họ dâng thành, chúng ta ‘đành’ phải nhận lấy. Chúng ta không hề cướp huyện Giác Bình, hiểu chưa?”
Cướp đoạt và được dâng tặng, ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Kỳ Quan Nhượng suýt nữa sặc nước miếng, giờ mới biết chủ công nhà mình mặt dày như vậy. Chợt nghĩ tới cái gì đó, Kỳ Quan Nhượng nói: “Nếu vậy lại không có cơ hội cho chủ công khoe tài rồi.”
Không mất một giọt máu đã lấy được huyện Giác Bình, hơn nữa là được người dâng tặng, Khương Bồng Cơ tất nhiên không cần xông pha.
Cô nói: “Làm như ta máu me đánh nhau lắm không bằng, chiến tranh chắc chắn có người chết, dù là thắng lợi áp đảo cũng khó đảm bảo sẽ không có người bị thương chết trận. Có thể lấy được huyện Giác Bình trong hòa bình thật không còn gì tốt hơn, đánh cái gì mà đánh, tổn thọ.”
Khương Bồng Cơ nói vô cùng khẳng khái, không chỉ Kỳ Quan Nhượng thấy cô mặt dày, những khán giả cú đêm xem livestream cũng nhao nhao ngoi lên giễu cợt.
[Chuyển Phát Nhanh YTO]: Ha ha, chuyện cười lớn nhất hành tinh, Streamer theo chủ nghĩa hòa bình kìa.
[Chuyển Phát Nhanh ZTO]: Streamer nói chuẩn không cần chỉnh, tính mạng kẻ địch như rơm rác đúng rồi, còn người phe mình thì phải khác chứ.
[Chuyển Phát Nhanh STO]: Ế, Streamer chẳng lẽ quên cái mặt ham hố bay ra chém giết trước đây của cô rồi hả, dù cách cả màn hình tui cũng cảm thấy đó. Giờ thì hay rồi, vừa quay đi đã nói là người chủ nghĩa hòa bình, mặt dày còn hơn cả tường thành.
Trên thực tế, Khương Bồng Cơ đúng là người theo “chủ nghĩa hòa bình”, nhưng hòa bình của cô được xây dựng bằng cách dùng giết chóc ngăn cản giết chóc. Kẻ địch chết bao nhiêu cô không quan tâm, còn tổn thất phe cô thì có thể giảm bao nhiêu tốt bấy nhiêu.
Kỳ Quan Nhượng còn chưa mở miệng, Khương Bồng Cơ đã nói tiếp: “Tính thời gian và lộ trình thì sau khi tiếp quản huyện Giác Bình, nếu hành quân thần tốc theo đường tắt có thể đuổi kịp tới huyện Tượng Dương dọn dẹp hậu phương Thanh Y Quân... Ta lo huyện Tượng Dương không thủ được...”
Không đánh vẫn lấy được huyện Giác Bình, tổn thất của Khương Bồng Cơ gần như bằng không. Thu hoạch lớn nhất nằm ở chỗ không cần mất thời gian trấn an lòng dân, thậm chí cô có thể chiêu mộ thêm người trấn thủ huyện Giác Bình rồi mang một nghìn quân gấp rút tiếp viện cho huyện Tượng Dương, đây là cách hiệu quả nhất mà cô nghĩ ra.
Kỳ Quan Nhượng nhíu mày, hỏi: “Sao có thể như thế? Bốn nghìn quân đúng là có chút giật gấu vá vai, nhưng Hoài Du và giáo đầu La Việt đều không phải người dễ chọc, vũ khí phòng thủ trong thành đã hoàn thiện, đám đầu đường xó chợ Thanh Y Quân muốn lấy được huyện Tượng Dương từ trong tay họ gần như là không thể...”
“Huynh cũng chỉ nói là gần như, chứ không phải ‘tuyệt đối’.” Khương Bồng Cơ sầm mặt nói: “Văn Chứng có còn nhớ năm đó khi ta rời khỏi Hà Gian cùng cha ta tới Thượng Kinh, tại sao lại giao bộ khúc cho huynh trông coi không?”
Kỳ Quan Nhượng không hiểu, anh ta cẩn thận nhớ lại ký ức năm đó, bỗng trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ khiến sắc mặt anh ta thay đổi.
“Chủ công, ý của ngài là... Đạp Tuyết...” Kỳ Quan Nhượng hoảng hốt.
Năm đó, Khương Bồng Cơ đột nhập vào phủ Ngụy Uyên ngay trong đêm để bàn giao mọi chuyện của bộ khúc cho Kỳ Quan Nhượng, lúc đó cô còn nói bóng gió bên cạnh cô có gián điệp. Khi đó, Kỳ Quan Nhượng còn không biết đó là ai, cho tới khi cô để lại Tầm Mai mang theo Đạp Tuyết.
Theo nhận thức của anh về Khương Bồng Cơ, thứ càng nguy hiểm thì cô càng thích đặt trong tầm mắt.
Sau này, Từ Kha cưới Tầm Mai, Kỳ Quan Nhượng càng khẳng định suy đoán của mình.
“Chủ công thật quá ẩu rồi, đã biết Đạp Tuyết có vấn đề sao không...” Kỳ Quan Nhượng lộ vẻ lo lắng.
Thân phận Đạp Tuyết chưa bị lộ, nếu cô ta đụng tay đụng chân trong huyện Tượng Dương thì quả thật rất khó đề phòng.
Khương Bồng Cơ lười biếng liếc nhìn anh ta: “Văn Chứng yên tâm đi, tuy ta làm việc có chút mạo hiểm nhưng không tùy tiện vớ vẩn đâu. Đạp Tuyết có vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề rất lớn, chắc chắn sau lưng cô ta không chỉ có một chủ nhân, huynh hiểu không? Nhiều năm nay ta đã tra ra một tên, nhưng tên còn lại thì trước sau vẫn không có đầu mối. Mấy chuyện phiền phức thế này đặt trong tầm mắt vẫn tốt hơn để nó núp trong bóng tối.”
“Thế nhưng nếu cô ta nhân cơ hội này dẫn Thanh Y Quân vào thành...”
“Cô ta sẽ không làm thế.” Khương Bồng Cơ giễu cợt, cô nói chắc như đinh đóng cột: “Trước khi đạt được mục tiêu nhất định nào đó, cô ta sẽ không làm chuyện bất lợi với ta, có lẽ cô ta là người mong muốn ta đứng vững gót chân ở phía Bắc nhất.”
Kỳ Quan Nhượng câm nín, cảm giác đầu óc anh sắp chạy không kịp rồi. Anh bỗng bực bội nói: “Đạp Tuyết không phải là tỳ nữ lão gia sắp xếp bên cạnh ngài sao, sao lại để kẻ khác nhúng chàm vậy?”
Khương Bồng Cơ nói với giọng nguy hiểm: “Đúng là người cha ta sắp xếp, nhưng cũng không tránh khỏi bị người ta đụng tay đụng chân...”
Nếu Kỳ Quan Nhượng biết ngay cả Tầm Mai cũng có vấn đề, có lẽ anh ta sẽ ngất mất.
Ông già nhà cô đúng là “may mắn”, cả hai người sắp xếp cho cô đều có vấn đề, chậc!
Trong lúc nói chuyện, cửa thành Giác Bình đóng chặt đã được mở ra, một nhóm dân chúng hơn trăm người tranh thủ ra khỏi thành trước khi trời sáng hẳn.
Khoảng một tiếng sau, hai phe đã chạm mặt.
Dân chúng nơm nớp lo sợ, Khương Bồng Cơ nghiêm mặt lại báo tên: “Ta là Liễu Hi, huyện lệnh huyện Tượng Dương, các người là ai, đến từ đâu?”
Liễu Hi? Huyện lệnh huyện Tượng Dương?
Dân chúng như muốn nổ tung ồn ào thảo luận.
Lúc này một ông lão có vẻ lớn tuổi nhất dẫn đầu đám dân chúng bước ra chắp tay cung kính nói: “Chúng tôi là dân chúng huyện Giác Bình.”
“Dân chúng huyện Giác Bình? Sao các người lại ở đây?”
Ông lão lập tức quỳ xuống khóc than: “Khẩn cầu huyện lệnh cứu giúp dân chúng huyện Giác Bình, nếu ngài không đồng ý, dân chúng cả thành sẽ bị Thanh Y Quân giết sạch mất.” >