[Hôm Nay Năm Chương]: Sống bao năm nay, lần đầu tôi thấy chiêu hiền đãi sĩ kiểu này đấy. Streamer ơi cô chơi trội nó vừa thôi, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì sau đừng mơ dụ được nhân tài về nữa nhé. Không tìm được nhân tài thì ai làm việc cho cô đây? Nghe bé khuyên đi, trội vừa thôi đừng trội quá!
[Đoán Đi]: Tôi đang nghĩ, nếu trong Tam Quốc, Lưu Bị cũng nói với Gia Cát Lượng câu “Ngươi cứ thử không theo ta xem, vậy đừng mơ bước khỏi cánh cửa này”, các đồng chí nghĩ xem sau đó có xảy ra thiên hạ chia ba nữa không? Ha ha ha, cười đau cả bụng, Streamer nhà mình thẳng tính quá.
[Thật Không Đấy]: Tuy cũng hãi đấy, nhưng thế này mới chuẩn tính cách của bả chứ. Cơ mà này, mưu sĩ thời cổ đều rất kiêu ngạo, chơi đòn uy hiếp thế này thì ông nào chịu thuận theo? Giờ bị uy hiếp tính mạng thì tạm đồng ý thôi, sau thì cứ làm ăn kiểu đối phó, rồi chờ Streamer có sơ hở là chơi bả một vố...
Ai cũng nói bình luận trên chuẩn khỏi chỉnh, không phải tên chủ cũ Xương Thọ Vương của gã này cũng há miệng mắc quai thế sao?
Quan trọng là Xương Thọ Vương chỉ mới lạnh nhạt với gã thôi, cùng lắm là gọi tới gọi lui như gọi con chó con mèo, không có chút tôn trọng nào, cơ mà Khương Bồng Cơ thì uy hiếp luôn đến tính mạng của Dương Tư. So sánh hai bên thì xác suất bị ghi thù của Khương Bồng Cơ cao hơn.
Trong phòng livestream, đa phần là nhóm thích hóng hớt, trừ vài người bình luận nghiêm túc ra thì những người khác đều rất bỉ.
[Vẫn Như Ngày Xưa]: Chẹp, các bé vẫn còn non và xanh lắm. Nếu Streamer dụ được Dương Tư thì đảm bảo với các bé là bả sẽ vứt cho kẻ này một đống công việc lặt vặt, ép khô người ta thành con tép luôn, cam đoan một ngày trừ lúc nghỉ ngơi ăn uống đi vệ sinh ra thì không làm được việc gì khác, cho người ta bận bù đầu rồi hết nghĩ nổi việc gì... Đến lúc xong việc thì chí ít đã nửa năm mọe nó rồi!
[Vẫn Như Ngày Xưa]: Mà các bé lạ gì Streamer nhà mình, nửa năm còn không làm anh giai này ngoan cun cút chạy theo đấy.
Khi cả đám thấy bình luận này thì cạn lời tập thể.
Cũng hợp lý ghê chứ.
Khương Bồng Cơ đang rất cần người làm được việc, chỉ cần làm xong việc thì dễ nói rồi.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Ôi, lâu lắm không xem livestream đấy, Streamer vẫn phong cách như trước nhỉ. Thực ra mấy bác đừng lo quá, mỗi người một cá tính riêng, không chừng xì-tai ngang ngược của Streamer lại hợp gu Dương Tư thì sao? Mà các bác phải tin Streamer nhà mình phi phàm thế nào chứ. Còn Vệ Từ nữa, anh chàng này với Dương Tư là bạn thân của nhau cơ mà, lẽ nào anh ta lại trơ mắt nhìn bạn mình gây chuyện?
Vệ Từ đúng là sẽ không để Dương Tư hại Khương Bồng Cơ, nhưng anh cũng không muốn Khương Bồng Cơ ra tay với Dương Tư.
Nếu vậy thì sau này ai dám quy thuận cô?
“Chủ công...”
Vệ Từ thấy không khí giữa hai người đầy mùi thuốc súng, không khỏi căng thẳng mà lên tiếng.
Khương Bồng Cơ không quan tâm đến Vệ Từ, cô tiếp tục nói: “Tiên sinh đừng nghĩ là ta ngang ngược, nơi này là sảnh chính vụ, công việc ở đây đều có liên quan trực tiếp đến toàn huyện. Quận Phụng Ấp vừa vượt qua một kiếp nạn, ta cũng không muốn kéo thêm phiền.”
Một là Dương Tư trở thành người của cô, tha hồ đến sảnh chính vụ ngó nghiêng, không sao hết.
Hai là để bảo toàn “bí mật”, Dương Tư có thể rời khỏi sảnh chính vụ nhưng đừng mơ rời khỏi Thành An.
Dương Tư không phản ứng gì, hỏi lại bằng giọng khá hứng thú: “Lúc cậu dụ Tử Hiếu về cũng thế này đó à?”
Gã hiểu Vệ Từ, anh sẽ không quyết định phe phái sớm như vậy, càng khỏi nói kẻ anh phụng sự lại là tên nhãi ranh láo ngáo này.
Trước đây gã còn thắc mắc, nhưng giờ thì đã hiểu rồi.
Khương Bồng Cơ đáp như lẽ đương nhiên: “Không phải, Tử Hiếu hâm mộ tài hoa của ta nên chủ động vượt ngàn dặm đến tìm ta.”
Vệ Từ bối rối, Dương Tư thì suýt không giữ được vẻ bình tĩnh.
Gã từng thấy kẻ tự kỷ, nhưng vừa tự kỷ vừa tự tin thái quá đến mức trẻ trâu như này thì mới gặp lần đầu.
Dương Tư nói thẳng: “Cậu không phải chủ nhân mà ta muốn phò tá.”
Gã còn không ưng Hoàng Tung vì cái sự thiếu chín chắn của cậu ta cơ, thằng nhóc choai choai không biết trời cao đất dày này thì càng ngứa mắt.
Khương Bồng Cơ đáp: “Ta cũng có giữ tiên sinh cả đời ở đây đâu.”
Dương Tư và Vệ Từ im lặng, không hiểu ý của cô.
Cô lại bổ sung: “Mấy ngày nay tiên sinh ăn chực ở sảnh chính vụ bao nhiêu bữa rồi, thấy Tử Hiếu và ta bận rộn thế mà không biết ngại à? Ít nhất cũng phải biết nhảy vào giúp đỡ coi như trả tiền cơm chứ? Bao giờ mọi việc xong xuôi, tiên sinh thích đi đâu thì đi, ta không giữ.”
Dương Tư xanh cả mặt.
Không ngờ thằng lỏi con này lại coi gã như kẻ trơ trẽn ăn cơm không trả tiền, giờ muốn gã làm không công chứ gì?
Vệ Từ chỉ muốn đỡ trán.
Thôi, đúng là không mong chủ công nhà mình mời chào nhân tài theo cách bình thường được.
Dương Tư ồ một tiếng, cười sâu xa: “Cậu để ta tiếp xúc với công vụ của huyện Thành An à. Giúp cậu lần này cũng được thôi, nhưng mà... Cậu không sợ khi ta đi rồi sẽ tiết lộ tin tức ra ngoài gây bất lợi cho cậu sao?”
Khương Bồng Cơ liếc mắt, đáp tỉnh bơ: “Chờ khi tiên sinh đi, không chỉ quận Phụng Ấp, có thể cả Hoàn Châu đã bị ta nắm trong tay rồi.”
Giọng cô rất bình thản, nhưng Dương Tư lại cảm thấy được sự tự tin không thể kháng cự trong lời nói ấy.
“Dã tâm của tiểu lang quân cũng lớn quá nhỉ.” Dương Tư nói: “Cậu có còn coi hoàng thất Đông Khánh ra gì không thế?”
Đông Khánh còn chưa diệt quốc đâu.
“Nghe nói khi trước tiên sinh phò tá Xương Thọ Vương. Ông ta đem binh bao vây Kham Châu, lấy danh nghĩa phế truất hôn quân, ông ta có mưu đồ gì, lẽ nào tiên sinh lại không biết?” Khương Bồng Cơ nói như không quan tâm lắm: “Vua quan dù cao quý đến đâu cũng chỉ là con người mà thôi. Liễu Hi ta có thể lấy thân phận huyện lệnh Tượng Dương để chiếm cả bốn huyện của quận Phụng Ấp cũng là chuyện thường tình.”
Ban đầu, Vệ Từ còn sợ Khương Bồng Cơ sẽ bị Dương Tư thù, nhưng cuộc đối thoại giữa hai người đã khiến anh bình tĩnh lại.
Dã tâm của Dương Tư cũng rất lớn, gã là một kẻ không an phận, tính cách và tác phong ngang ngược cương quyết của Khương Bồng Cơ rất hợp gu của gã.
Nhất là câu “Vua quan dù cao quý đến đâu cũng chỉ là con người mà thôi”, đúng là chọc trúng chỗ sướng của Dương Tư.
Thời buổi bây giờ, mặt không đẹp, gia thế không hiển hách, không có danh vọng... thì dù có tài hoa hơn người đến đâu cũng không thể vươn lên được.
Dương Tư đầu quân cho Xương Thọ Vương cũng là do ông ta “không cổ hủ”, “chỉ cần có tài là được”.
Tiếc là Xương Thọ Vương chỉ diễn kịch thôi, ông ta vẫn để tâm đến xuất thân lắm, vậy nên bất đồng quan điểm với Dương Tư là chuyện sớm muộn.
Khương Bồng Cơ nói tiếp, giọng điệu khá cao ngạo: “... Không chỉ quận Phụng Ấp, không chỉ Hoàn Châu, không chỉ có Đông Khánh này, thậm chí không chỉ là năm nước trong thiên hạ... Chỉ cần là nơi con người có thể đặt chân tới thì ta sẽ đi. Ta có thể làm được những điều mà các bậc tiền nhân chưa làm được.”
Dương Tư cười hơi miễn cưỡng, gã mỉa mai một câu: “Tiểu lang quân mới chỉ có quận Phụng Ấp này thôi, ngoài kia còn có Thanh Y Quân và Hồng Liên Giáo đang chực chờ như hổ đói rình mồi. Ăn to nói lớn như thế không sợ trúng gió méo miệng sao?”
Khương Bồng Cơ nói tiếp: “Năm ngoái khi Đông Khánh xảy ra động đất, rất nhiều người chết thảm, tiếng oán than dậy cả đất trời. Ta dẫn theo mấy nghìn bộ khúc và hai mươi nghìn dân chúng chạy đến huyện Tượng Dương, khi đó, huyện Tượng Dương còn đang bị hơn mười nghìn Thanh Y Quân chiếm đóng, kết quả thì sao? Huyện Tương Dương đã là của ta rồi đấy thôi. Năm nay, quận Phụng Ấp cũng bị ta giành lấy từ tay đám Thanh Y Quân ấy. Đến sang năm, ta sẽ nắm cả phương Bắc trong tay.” >