Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 559



Để bảo vệ bí mật thủy tinh một cách tốt nhất, xung quanh lò gạch được quân đội canh gác nghiêm ngặt, những người làm việc trong đó đều bị giám sát chặt chẽ, người nhà và hướng tiền bạc lưu thông của nhà bọn họ Khương Bồng Cơ đều nắm rõ.

Đương nhiên, để bồi thường thì mỗi tháng các thợ thủ công đều có một khoản tiền thù lao rất phong phú, già trẻ trong nhà cũng có được một công việc nhẹ nhàng, trẻ con đến tuổi sẽ có cơ hội được ưu tiên vào học tại thư viện. Bằng những thủ đoạn bảo vệ nghiêm ngặt, bí mật về cách chế tạo thủy tinh được giữ kín, mỗi một lần chế tạo đều được bảo mật cao độ, mỗi một món đồ thủy tinh chế tạo ra đều phải ghi chép vào sổ, hàng hỏng phải tiêu hủy một cách nghiêm ngặt.

Để khơi lên lòng tham của đám phu nhân quý tộc Bắc Cương, số lượng hàng thủy tinh chế tạo trong những lần trước đều rất hạn chế, chỉ tầm khoảng hơn trăm món.

Bây giờ muốn tung lưới vớt một mẻ cuối cùng ở Bắc Cương, Khương Bồng Cơ lại ra lệnh chế tạo với số lượng lớn, ngày đêm làm việc đẩy nhanh tiến độ.

Cường độ làm việc lớn như thế khiến thợ thủ công toát mồ hôi hột, chỉ sợ mình ngủ gật nghe nhầm mệnh lệnh.

Đợi đến khi Cổ Tín dẫn đội buôn đến, Khương Bồng Cơ đã cho ra lò hơn một nghìn bộ thủy tinh, nhiều nhất là các món trang sức hình dáng tinh xảo. Kể cả khi Cổ Tín biết thứ này không có giá trị, nhưng lúc nhìn thấy tất cả tập trung lại một chỗ, ông suýt nữa thì trụy cả tim.

Cổ Tín vội vàng nói: “Tiểu chủ nhân, ngài làm gì thế này?”

Cái thứ thủy tinh này không cần vốn mấy, nhưng có thể bán với giá trên trời, nên từ từ bán để tranh thủ kiếm lời lớn mới phải.

Một khi bán tràn lan sẽ trở nên rẻ mạt.

Khương Bồng Cơ nói với Cổ Tín: “Chú Cổ đừng vội, chú đã biết chuyện công chúa An Y Na chết chưa? Hoàng thất Đông Khánh đang ở Kham Châu, Xương Thọ Vương dẫn quân bao vây tấn công, hai bên giằng co không xong. Bây giờ công chúa Bắc Cương chết, ta lo là Bắc Cương sẽ mượn cớ này để tấn công Đông Khánh. Nếu như chiến tranh nổ ra thì theo như chú thấy, liệu Xương Thọ Vương có bắt tay thông đồng với Bắc Cương không?”

Cổ Tín không khỏi trầm ngâm.

Ông là thương nhân lớn buôn bán từ Nam chí Bắc, đương nhiên tin tức rất nhanh nhạy, chuyện công chúa Bắc Cương An Y Na chết ông cũng biết.

Cổ Tín hỏi: “Tiểu chủ nhân cảm thấy một khi Bắc Cương khai chiến, chuyện làm ăn này sẽ không tiếp tục được nữa?”

Khương Bồng Cơ cười nói: “Nếu Bắc Cương khai chiến với Đông Khánh thì tất nhiên là cả nước phải dốc sức, e là đám quý phu nhân kia có thèm mua những thứ ‘xa xỉ’ như thủy tinh này cũng phải cân nhắc. Huống hồ chi, trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió, ta chỉ sợ bọn chúng biết được bí mật của thủy tinh, đến lúc đó có khi còn làm liên lụy đến chú Cổ…”

Cả Bắc Cương chỉ có Tụ Bảo Trai của Cổ Tín bán thủy tinh, nếu như bọn chúng phát hiện ra thủy tinh không đáng giá ngần đó tiền, lại càng không phải là đồ vật của thiên cung gì gì, chắc chắn sẽ tức phát điên mà làm liên lụy đến Cổ Tín, đây chính là chuyện mà Khương Bồng Cơ không muốn nhìn thấy nhất.

Cố Tín cau mày, thử thăm dò: “Thế cho nên, tiểu chủ nhân dự định bán nốt một đợt cuối cùng?”

Nhân cơ hội trước khi Bắc Cương khai chiến, vớt một mẻ lớn?

Khương Bồng Cơ không nói chuyện dịch bệnh ngựa với Cổ Tín, chuyện này ngoài cô và Vệ Từ ra, thì không có người thứ ba biết được.

Nếu như dịch bệnh bùng phát thật sự, thì vụ làm ăn cuối cùng này cũng sẽ tạo thành đả kích nhất định về mặt kinh tế của Bắc Cương.

Cô kiếm được càng nhiều thì Bắc Cương lại càng xúi quẩy, muốn hoàn toàn khôi phục phải cần một khoảng thời gian rất dài.

Suy nghĩ này dạo một vòng trong đầu Khương Bồng Cơ.

Cô gật đầu: “Ừ, đúng là ta đang nghĩ như thế. Có điều, dù bán tháo toàn bộ số thủy tinh này cho Bắc Cương thì trong thời gian ngắn cũng không bán hết được, làm thế quá mạo hiểm. Thế nên ta muốn nhờ chú Cổ đưa một số hàng đến các nước như Trung Chiếu, Nam Thịnh để bán, còn về phía Bắc Cương… sau vụ làm ăn lần này thì nhanh chóng rời khỏi Bắc Cương… Không biết làm thế liệu có ảnh hưởng gì đến tài sản của chú không…”

Toàn bộ tài sản đều do Cổ Tín xử lý, ông mới là người trong nghề, người ngoài nghề như Khương Bồng Cơ phải nghe ý kiến của ông mới phải.

Cổ Tín cười nói: “Tiểu chủ nhân không cần khách sáo như thế, làm ăn ở Bắc Cương cũng không mang lại bao nhiêu lợi nhuận. Đặc biệt là mấy năm gần đây, lợi nhuận thu về càng lúc càng ít, quả thật nên đổi sang làm ăn ở nơi khác. Nhân cơ hội này rút lui cũng là một ý tưởng không tồi.”

Bắc Cương càng ngày càng ghét Đông Khánh, đương nhiên việc làm ăn của những thương nhân như bọn họ càng ngày càng khó khăn. Nếu không phải mạng lưới quan hệ của Cổ Tín ở Bắc Cương rất rộng, đám phu nhân quý tộc đó lại thích mua hàng của ông thì có lẽ Tụ Bảo Trai đã phải đóng cửa từ sớm rồi.

Cho Bắc Cương một vố rồi mau chóng cuốn gói bỏ chạy, Cổ Tín rất sẵn lòng.

Ông cẩn thận chọn lựa đợt hàng lần này, tổng cộng có hơn hai nghìn món với chất lượng tương đương hoặc hơn hẳn đợt hàng đã bán trước kia.

“Chỗ này để bán cho Bắc Cương, nếu bán theo kiểu bình thường chắc chắn sẽ không thể hết. Muốn nhanh chóng cho đi hết thì chợ đen là một nơi tiêu thụ không tồi… Có điều, giá cả sẽ không cao bằng trước kia, đối phương sẽ ép giá xuống ít nhất là một nửa!”

Nói đến câu cuối, ngay đến Cổ Tín đã quen với sóng gió cũng cảm thấy xót cả ruột.

Hai nghìn món đồ thủy tinh đó, nếu như bán từ từ như bình thường thì ít nhất cũng có thể kiếm được một trăm bốn mươi triệu quan tiền.

Số tiền này là bao nhiêu à?

Thu nhập của quốc khố Đông Khánh hằng năm không quá một trăm năm mươi triệu quan tiền, đây còn là dưới tình huống đất nước không thiên tai, không khó khăn. Nếu gặp phải nạn hạn hán hay lũ lụt, thi thoảng thêm trận động đất hay mất mùa thì… Ha ha, quốc khố mỗi năm thu vào không đầy chín mươi triệu quan tiền.

Khương Bồng Cơ nheo mắt nói: “Chú Cổ cứ làm theo cách của mình là được, chỉ cần có thể đẩy hết hàng đi trong khoảng thời gian ngắn nhất là được. Đổi toàn bộ số hàng này thành bạc hoặc da dê, kiếm ít đi một chút cũng không sao, ta không để ý đâu.”

Không có Bắc Cương, bọn họ vẫn còn Nam Man để lừa, còn cả Trung Chiếu, Bắc Uyên, Nam Xương, thậm chí cả phía Nam Đông Khánh… tất cả đều là thị trường! Không phải lo không có chỗ kiếm tiền, bỏ qua chút lợi nhuận nhỏ, sau này mới có thể kiếm được nhiều hơn.

Được Khương Bồng Cơ khuyến khích như thế, Cổ Tín không kìm được nụ cười, trong lòng ông đã có suy tính.

“Tiểu chủ nhân cứ yên tâm, lão nô nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của chủ nhân.”

Cổ Tín trịnh trọng chắp tay, trước đó ông là vì cảm động và nhớ đến ơn tri ngộ của Cổ Mẫn, bây giờ lại cảm phục sự tín nhiệm và rộng rãi của Khương Bồng Cơ.

Trong lòng ông âm thầm thở dài, không hổ là mẹ con.

Khương Bồng Cơ chợt nhớ ra điều gì đó, dặn dò ông.

“Chú Cổ, xong vụ làm ăn lần này không cần mua thêm ngựa nữa.”

Cổ Tín ngạc nhiên: “Tại sao ạ?”

Trại nuôi ngựa của Đông Khánh toàn bộ nằm ở Thương Châu, gần như trở thành tài sản riêng của Mạnh thị. Liễu thị và Mạnh thị đã có xích mích từ trước, muốn mua được ngựa chiến từ chỗ bọn họ căn bản là không thể. Cho dù có thể thì tiền bạc phải bỏ ra cũng không phải là con số mà Khương Bồng Cơ có thể chấp nhận được.

Khương Bồng Cơ nói: “Mấy chuyến hàng gần đây chú Cổ đã mua được hơn ba nghìn con ngựa chất lượng không tồi, tuy rằng mỗi lần không nhiều nhưng cộng dồn lại cũng là một con số khả quan. Ta nghĩ chủ nhân của trại ngựa Bắc Cương cũng không phải là tên mù, số lượng nhiều như thế, bọn chúng cũng sẽ cảnh giác. Bây giờ là thời điểm chuẩn bị khai chiến, Bắc Cương sẽ khống chế trại ngựa nghiêm ngặt thêm, nếu như chú mua ngựa nữa thì ta e là sẽ có biến…” >