[Hiếm Con Khỉ]: Ha ha ha ha - cười chết tui rồi, bé đây trời không sợ đất không ngán chỉ phục mỗi Streamer thôi.
[Động Lười]: Trên đời sao có mấy thằng chán sống vậy trời, sống không sướng hơn à?
[Nữ Vương Yêu Tinh Đo Đỏ]: Câu này của Streamer cay thiệt luôn, vừa uy hiếp vừa chửi xéo, tui mà là ông quận thủ đó chắc đập đầu vào gối không dám ló mặt ra ngoài rồi. Đường đường là người đứng đầu một quận lại không bảo vệ nổi người dân, gặp lúc nguy nan thì chạy mất tăm mất tích, giờ Streamer cướp lại huyện thành, tống cổ bè lũ gian ác, hơn nữa còn quản lý huyện thành ổn thỏa có đường có lối thì lại ngoi lên đòi ỷ thế hiếp người, nhục cái mặt!
[Đồng Đội Óc Heo]: Không thể nói như thế. Ba huyện này quả thật không thuộc về Streamer, người ta dù sao cũng là quận thủ.
[Đối Thủ Thần Thánh]: Quận thủ thì sao? Chẳng lẽ còn phải cha truyền con nối à? Quận Phụng Ấp không phải nhà chúng, lúc Thanh Y Quân ập tới thì chúng ở đâu? Bọn chúng có lãnh đạo người dân và binh lính cùng chống lại đám giặc cỏ đó không? Cái gì cũng không làm, tay xách nách mang ôm đồ trốn mất dạng, bây giờ mọi thứ ổn định hết lại nhảy ra đòi cướp công, nghĩ ngon ăn qua ha! Streamer cho nó ăn hành sấp mặt đi.
Khương Bồng Cơ còn tưởng quận thủ quận Phụng Ấp đã chết trong trận loạn lạc kia.
Đúng như đám khán giả phòng livestream nói, ai có bản lĩnh muốn cướp công sức của cô thì cứ lại đây thử xem.
Phái một tên thuộc hạ cáo mượn oai hùm tới định ỷ thế hiếp người cướp đoạt ba huyện trong tay cô à, mơ giữa ban ngày cũng vừa vừa thôi chứ.
Mãi sau đó tên quan đốc bưu mới nuốt cơn nghẹn xuống, mặt xanh mét nói: “Hai bên có thể cùng ngồi xuống đàm phán, Liễu Huyện lệnh cũng đừng đánh đồng hai chuyện, chuyện đáng quan tâm bây giờ là ngài đã tự ý sử dụng quân đội, đánh chiếm ba huyện, chứ không phải săm soi hành vi cử chỉ của quận thủ...”
Khương Bồng Cơ khinh bỉ phun nước miếng: “Sao không thể đánh đồng? Khi Thanh Y Quân đánh tới, quận thủ không an ủi lòng dân, cũng không dẫn người dân và binh lính cùng chống giặc ngoài, lại thu gom của cải chạy trốn ngay trong đêm, chỉ dựa vào chuyện này ông ta có tư cách gì nói Liễu Hi ta làm sai? Nhưng đốc bưu cũng đã nhắc ta một chuyện, nếu dâng tấu đệ trình chuyện này thì ngài đoán Hoàng thượng sẽ phán xử thế nào?”
Tên đốc bưu mặt cắt không còn giọt máu, thân hình béo ú không khỏi run như cầy sấy trước khí thế như trời bể của cô.
Đối mặt với bọn giặc cỏ lại không đánh mà chạy, chỉ cần chuyện này thôi cũng đủ để quận thủ rớt đài.
Hơn nữa vị quận thủ này còn muốn đoạt lấy tâm huyết của Khương Bồng Cơ, nhận vơ công lao đánh đuổi Thanh Y Quân, còn vênh váo dâng tấu kể công với thánh thượng, rải thảm cho đường làm quan sau này của ông ta.
Tâm tư nhỏ nhen như vậy sao có thể qua được mắt Khương Bồng Cơ?
Đốc bưu lắp bắp nói: “Liễu Huyện lệnh, đây là uy hiếp...”
Khương Bồng Cơ bình tĩnh nói: “Cướp lại ba huyện là công lao của ta! Dù ta bằng lòng tự tay dâng tặng ba huyện cho quận thủ của các ngài, nhưng xin mạn phép tát mặt một câu, chút bản lĩnh bé con con ấy của ông ta có thể giữ được ba huyện không? Không có bản lĩnh thì đừng học đòi làm sang. Quân địch chỉ cần ba bốn ngày là có thể hủy đi một huyện, có khi một quận, nhưng người dân muốn xây dựng lại huyện thành một lần nữa họa hoằn phải mất từ ba tới năm năm, đốc bưu hiểu không?”
Cô chỉ thiếu nước chỉ thẳng vào mặt người ta mắng - đồ vô dụng!
Bị một tên trẻ tuổi giễu cợt như thế, tên đốc bưu không giấu mặt vào đâu được.
Trước kia khi đi tuần tra giám sát huyện trấn, thử hỏi có quan lại lớn nhỏ nào không bợ đít gã?
Bây giờ đã không còn là lúc huy hoàng đó, còn bị một tên nhóc vắt mũi chưa sạch làm khó, đúng là cuộc đời lên voi xuống chó.
Tên đốc bưu lạnh lùng nhìn Khương Bồng Cơ, cơn giận dữ nhấn chìm nỗi sợ hãi trong lòng, gã ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười uy hiếp cô.
“Đã như vậy, Liễu Huyện lệnh cứ làm thế đi. Bản quan nói một câu khó nghe, quan trường không phải nhà trẻ, dù ngài có bản lĩnh cũng chưa chắc có thể quấy đảo trời xanh. Quận thủ đã nể mặt ngài lắm rồi, Liễu Huyện lệnh biết điều thì nên nhận lòng tốt của quận thủ đi, đừng vuốt mặt không nể mũi như thế. Nếu không phải quận thủ nể tình cha ngài thì đã sớm gửi tấu sớ tới Kham Châu vạch tội ngài rồi! Cẩn thận ngay cả tính mạng cũng không giữ được.”
Một tên huyện lệnh nho nhỏ dám cáo trạng quận thủ, thằng nhóc này mới hút cần à?
Khương Bồng Cơ bĩu môi, cô vẫn thản nhiên như không, hoàn toàn không bị lời lẽ sắc bén của tên đốc bưu hù dọa.
Cô vỗ tay, âm thanh vang dội giòn tan khiến tên đốc bưu chột dạ, bất an như ngồi trên đống lửa.
Ngoài cửa, Điển Dần nghe thấy tiếng vỗ tay liền đưa một chiếc hộp dài tới.
Đôi mắt của gã đốc bưu bị những thớ thịt mỡ núc ních đè thành một đường thẳng, gã cố gắng mở to mắt nhìn chằm chằm.
“Ngài làm gì vậy?”
Khương Bồng Cơ nói: “Cho đốc bưu xem bảo bối này hay lắm.”
Bảo bối à?
Đốc bưu mừng thầm trong lòng, có lẽ tên Liễu Huyện lệnh này chỉ làm bộ cứng rắn vậy thôi, thực ra đã bị hù mất mật rồi.
Nếu không thì sao lại cho gã xem bảo bối làm gì?
Trong chớp mắt, tên đốc bưu nhìn Điển Dần cung kính đặt hộp gỗ trước mặt mà trong đầu đã xẹt qua nhiều phỏng đoán.
Tên đô con mặt đen thui kia nhìn vô cùng đáng sợ nhưng động tác lại cực kỳ cẩn thận, khiến đốc bưu càng tin chắc trong hộp là một bảo vật vô cùng quý giá.
Ha ha, vừa rồi còn hổ báo lắm mà, giờ lại muốn hối lộ gã à?
Đốc bưu cười thầm, trong lòng lại khinh thường Khương Bồng Cơ.
Gã là người dễ dãi sao?
Nghĩ thế gã liền giơ tay mở hộp ra, bên trong đặt một cây trường đao sắc bén vô song, ánh sáng phản chiếu đập vào đau cả mắt.
Đốc bưu chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn người tên Điển Dần đang nửa quỳ trước mặt gã, tên đô con mặt đen đã cầm lấy chuôi đao, nhẹ nhàng kề lưỡi đao vào cổ gã... Đốc bưu bị tình huống đột ngột xảy ra dọa cho ngu người, toàn thân gã cứng ngắc không dám động đậy dù chỉ một chút.
“Liễu, Liễu Huyện lệnh…”
Đốc bưu căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi lạnh trên trán gã chảy dọc theo khuôn mặt xuống cằm làm ướt đẫm cổ áo, thân hình béo mập run lẩy bẩy, trông vô cùng đáng thương.
“Ta thấy đầu của đốc bưu ngài rất phúc hậu, chặt xuống treo trước cửa có thể trừ tà được đó nha.”
Khương Bồng Cơ quay sang nói với Điển Dần, mặt Điển Dần lạnh như tiền, đứng đợi lệnh chủ công.
“Đầu của hạ quan không thể trừ tà...”
Đốc bưu đáng thương thốt lên, ngay cả xưng hô cũng chuyển ngoắt một trăm tám mươi độ.
Khương Bồng Cơ nói: “Ta còn trẻ nên tất nhiên không sánh được với đốc bưu về khoản tiểu xảo chốn quan trường. Trong tay ta có quân đội, quận thủ thì không, dù thánh thượng có chống lưng thì ông ta cũng không tiếp nổi ba huyện, chuyện giữ thành lại càng không thể. Ngươi trở về nói rõ với ông ta, lo mà sống yên phận thì ta còn kính ông ta như một quận thủ, còn không... Ha ha, cục diện phương Bắc thế này thì có chết một hai quận thủ cũng là chuyện thường ở huyện thôi.”
Lửa giận trong lòng đốc bưu cháy hừng hực, nhưng mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn, gã vội vàng đáp lời: “Hạ quan biết rồi, hạ quan nhất định sẽ truyền lời của ngài.”
Trò vặt của đốc bưu sao có thể giấu giếm được Khương Bồng Cơ?
Cô đứng dậy, dặn dò Điển Dần: “Chăm sóc kỹ vị quan đốc bưu này nhé, cần phải cho người ta thấy được thành ý của chúng ta.”
Điển Dần ồm ồm đáp: “Thuộc hạ nghe lệnh, chủ công yên tâm, nhất định sẽ để đốc bưu thoải mái như đang ở nhà.”
Trường đao vạch một đường cắt mảnh trên cổ đốc bưu, gã khóc không ra nước mắt.
Trong lúc nói chuyện có thể bỏ cây đao xuống được không hả? >