Quản sự Tụ Bảo trai do dự, ngựa tốt bậc này cả đời gặp được mấy lần chứ?
Nhưng nghĩ đến cái giá năm sáu trăm nghìn quan tiền một con Hãn Huyết Bảo Mã là hắn lại thấy chùn bước, đầu lắc như trống bỏi.
Đắt quá, không mua nổi.
“Không phải tiểu nhân không muốn mua, nhưng giá này... đắt quá, chịu thôi, không mua được đâu.”
Chủ thương hội thấy ông ta kẹt xỉ như vậy thì xem thường lắm, đồng thời cũng thấy buồn cười.
Có vài kẻ có tiền, nhưng cũng chỉ là trọc phú mà thôi, không có tầm nhìn và kiến thức rộng rãi, không làm được việc lớn.
Năm sáu trăm nghìn quan tiền một con Hãn Huyết Bảo Mã mà đắt?
Giá này nghe thì cao, nhưng nếu là ngựa Hãn Huyết Bảo Mã đực giống cực tốt thì sao?
Trại ngựa nào có được con Hãn Huyết Bảo Mã chất lượng tốt thế này là có thể phối giống ra vô số chiến mã, sau vài năm nữa, giá trị của nó sẽ tăng vọt lên gấp nhiều lần. Chiến mã Bắc Cương được người ta theo đuổi nhiều đến vậy là do chúng không ngừng cải thiện huyết thống của ngựa.
Bắc Cương có rất nhiều chiến mã chất lượng cao, vậy nên sức chiến đấu của chúng mới tăng chóng mặt như thế.
Bởi vậy, trong mắt gã chủ thương hội, quản sự Tụ Bảo trai đúng là một kẻ tầm nhìn hạn hẹp.
Gã nghĩ vậy và càng thấy yên tâm hơn về quản sự.
Gã vui quá nên buột miệng: “Ngươi có vẻ cũng thích ngựa đấy nhỉ, chỗ ta có vài con Hãn Huyết Bảo Mã lai đấy, tuy không thuần bằng bên nước Sát Lan nhưng qua hai đời bồi dưỡng tỉ mỉ nên tố chất cực tốt, muốn qua xem thử không? Cơ mà nói trước nhé, nếu muốn mua cũng chỉ được mua một con thôi. Đám ngựa này được ghi chép lại hết rồi, thiếu nhiều quá thì lại khó giải thích.
Quản sự thầm giật mình, buôn lậu ngựa hả?
Chuyện tốt như thế thì phải theo thôi!
Bắc Cương rộng lớn, sản sinh ra rất nhiều tuấn mã hạng ưu, triều đình bên ấy quản lý các trại ngựa rất chặt chẽ.
Nhưng luôn có một số kẻ tham tiền bí quá làm liều, Đại Bạch mà Liễu Xa cho Khương Bồng Cơ cũng mua từ bọn buôn lậu, nó vốn được dâng lên cho vua Bắc Cương, bị quan viên che mắt, mang đi bán, đổi cho vua một con ngựa kém hơn.
Tình hình hiện nay đang căng thẳng, ngựa tốt không thể mua bán lung tung, ngựa bị bán lậu đều phải dùng mánh cả. Ví dụ chủ trại ngựa khấu trừ, báo lên rằng ngựa con chết vì khó sinh hoặc là chết yểu này nọ, bí mật nuôi dưỡng, chờ được giá thì bán ra.
Quản sự nhìn mấy con tuấn mã của chủ thương hội, chúng vẫn còn nhỏ tuổi nhưng đã có thể thấy được phong thái ngày sau.
Quản sự căng thẳng và si mê nuốt nước bọt, so với Hãn Huyết Bảo Mã thuần dáng hơi gầy, da mỏng lông mảnh, đầu nhỏ cổ cao, quản sự thích ngựa lai giữa Hãn Huyết Bảo Mã và ngựa Bắc Cương hơn, nó vừa có ưu điểm của Hãn Huyết Bảo Mã là mạnh và dai sức, tốc độ nhanh, vừa có ưu điểm của ngựa Bắc Cương là sức bùng nổ mạnh mẽ, có thể chở nặng, bước chạy nhẹ nhàng, thân hình cao to, hỏi thử có người đàn ông nào không thích chứ?
Hãn Huyết Bảo Mã của Sát Lan cũng rất được, nhưng có điều là hơi gầy.
Còn những con ngựa này, chúng đã được lai giống hai đời, có thể nói là thần mã chân chính!
Chủ thương hội rất hài lòng với sự si mê của quản sự, gã nói bằng giọng tự hào lắm: “Sao? Hài lòng chứ?”
Quản sự gật đầu như giã tỏi, nịnh nọt: “Hài lòng đến mức không thể hài lòng hơn, tiểu nhân lớn bằng ngần này mà chưa từng nhìn thấy con ngựa nào đẹp đến thế. Phải cảm tạ ngài rồi, nhờ có ngài mà tiểu nhân mới được chứng kiến phong thái của thần mã!”
Chủ thương hội ưng lắm, gã đáp: “Thích thì chọn một con đi, chỗ quen biết với nhau, ta để giá ưu đãi cho.”
Quản sự không hiểu về ngựa cho lắm, nhưng vẫn biết nếu chất lượng của mấy con ngựa này không tốt thì chủ thương hội sẽ không đánh giá cao thế đâu.
Vậy nên, hắn không lo đến vấn đề chất lượng, chỉ cần chọn con nào trông đẹp nhất là được.
Đúng vậy, quản sự là người cuồng cái đẹp.
Lông của mấy con ngựa đều thuần một màu, quản sự mò trong đám ngựa lông màu nâu, nâu đỏ, nâu nhạt, đen nhánh, nhìn trúng một con ngựa trắng, toàn thân không có lấy một sợi lông màu khác, dáng đứng mềm mại, đúng là một con ngựa đẹp!
“Đúng là một cô nhóc xinh đẹp, tiểu nhân chọn nó.”
Quản sự sờ bờm ngựa, thấy nó phát ra tiếng phì phì từ mũi, không có vẻ gì là ghét hắn, khá ngoan ngoãn.
Chủ thương hội trầm lắng lạ thường: “Nó là đực.”
Quản sự: “...”
Đực á?
Quản sự kinh ngạc lắm, hỏi lại: “Thế thiến chưa?”
Chủ thương hội đáp: “Chưa thiến...”
Chiến mã đực đều đã bị thiến để cho ngoan ngoãn và dễ bảo hơn, thêm nữa là không động dục, dù sao trên chiến trường, chuyện gì cũng có thể xảy ra, nếu ngựa đực động dục thì ai mà sai bảo được nó?
Nên những con ngựa binh lính cưỡi đều là ngựa thiến cả, trại ngựa sẽ giữ lại ngựa đực có chất lượng tốt để lai giống đời sau.
Quản sự nghe vậy thì thấy lạ ghê gớm, không khỏi liếc con ngựa.
Ngựa đực chưa thiến mà ngoan vậy á?
Chủ thương hội nhếch môi, cười nhạo quản sự không có kiến thức.
Gã nói không chút khách sáo: “Ngựa này chưa thiến, tính nết thì quái gở, không dễ nuôi đâu đấy, hay đổi con khác đi?
Quản sự lắc đầu: “Tiểu nhân thích màu trắng, ở đây có mỗi nó lông trắng thôi, mấy con còn lại không đẹp, chọn nó!”
Ừm, thích là được rồi...
Quản sự dẫn ngựa trắng đi, khấu trừ vào đợt hàng lậu Thiên Cung Lưu Ly.
Cuối tháng chín, ruộng đất khô cằn ở phương Bắc cuối cùng cũng được xoa dịu bởi một cơn mưa rào.
“Chủ công! Chủ công! Mưa rồi! Cuối cùng cũng mưa rồi!”
Khương Bồng Cơ trừng mắt, để bút mực xuống, đứng dậy nhặt chiếc áo choàng bên cạnh lên.
“Mưa thì mưa thôi, kinh ngạc làm gì?”
Tuy nói thì nói vậy nhưng trong giọng của cô vẫn nhuốm chút vui vẻ.
Người thời này phải dựa vào thời tiết mà sống, trước còn có thể làm mưa nhân tạo, giờ thì chịu.
Thu hoạch vụ thu đang tới gần, thời tiết không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, mương nước đã dần khô cạn, dân chúng cũng bắt đầu lo lắng. Khương Bồng Cơ đang buồn phiền không biết nên làm thế nào để yên lòng họ, không ngờ ông trời nể tình như thế, đột nhiên đổ cơn mưa xuống.
Ban đầu chỉ là mưa phùn nhẹ, sau đó càng lúc càng nặng hạt.
Dân quận Phụng Ấp vui như Tết, nhà nào cũng lôi hết thùng chậu ra hứng nước.
Những nông dân đang sầu lo vì mùa màng vui sướng ngất ngây, họ hô ầm lên rồi chạy ra giữa cơn mưa, vừa tắm mưa vừa cười.
Khương Bồng Cơ khoác áo mưa đứng trên tường thành, nhìn dân chúng đang vui sướng điên cuồng mà không kìm được cười theo. >