Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 590



Khương Bồng Cơ muốn cả Hoàn Châu, quận Thượng Dương là nơi không thể bỏ qua được.

Phong Cẩn chủ động xin đi đàm phán, Khương Bồng Cơ phái mấy trăm lính tinh nhuệ đi theo hộ tống.

Trận tuyết mùa đông đến chậm, phương Bắc cũng không có chiến sự gì, Phong Cẩn dự định nhân cơ hội này trở về thuyết phục cha mẹ.

Nếu như có thể thuyết phục thành công, thì mùa xuân năm sau chỉ cần tập trung tấn công quận Thừa Đức.

Ngụy Tĩnh Nhàn ôm Trường Sinh đã hơn một tuổi lên xe ngựa đi về cùng Phong Cẩn, nha hoàn nô bộc và hành lý cũng chiếm mất ba xe.

Cô nhóc Trường Sinh tuy còn nhỏ nhưng rất hiếu động, nói năng rõ ràng, mạch lạc. Khoang xe nhỏ hẹp nào đủ không gian cho bé chơi, chẳng bao lâu bé đã thấy chán, gương mặt xinh xắn mếu máo tủi thân. Được Ngụy Tĩnh Nhàn ôm trong lòng, bé con bĩu môi trông ủ rũ như lá cải phơi nắng.

“Cha cha… bế bế…”

Thấy Phong Cẩn vào trong xe, đôi mắt tròn xoe của Trường Sinh sáng rực, cánh tay tròn lẳn như ngó sen vung vẩy.

“Được rồi, cha bế Trường Sinh nào, như thế này được không? Đừng nhảy loạn, cái thân già này của cha không chịu nổi sự hành hạ của con đâu.”

Phong Cẩn cười bế Trường Sinh, bé con đứng trên đùi anh nhún nhẩy, tự chơi một mình rất vui vẻ.

Anh chơi với con bé một lúc đã mệt đến mức lưng ướt nhẹp mồ hôi, con bé hiếu động hết sức, đến anh cũng phải thầm kêu khổ.

Ngụy Tĩnh Nhàn phát hiện ra trạng thái khó xử của anh, bèn chủ động đón Trường Sinh lại: “Chàng chiều Trường Sinh như thế, con bé ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng, đến khi về Thượng Dương gặp ông bà nội mà cũng làm thế trước mặt hai ông bà thì không hay.”

Phong Cẩn cười nói: “Trường Sinh biết nói ngọt, giỏi nhất là nịnh người khác, cha mẹ còn yêu không kịp ấy, sao lại không thích cho được? Huống chi, con bé được một tuổi rưỡi rồi mà hai ông bà chưa gặp lần nào, cho dù Trường Sinh có nghịch hơn nữa bọn họ cũng sẽ không bực đâu.”

Cái gọi là “yêu thương cách thế hệ” chính là thế này, người lớn tuổi trong nhà không chỉ thích con cháu nghe lời, mà càng thích những đứa trẻ vừa hoạt bát vừa lễ phép hơn.

Hơn nữa Trường Sinh là bé gái duy nhất trong thế hệ thứ ba của dòng chính nhà họ Phong, hai ông bà làm sao có thể không thích cho được.

“Đúng nha, Trường Sinh biết nói ngọt nhất mà…”

Trường Sinh không hiểu cha mẹ đang nói gì, nhưng bé con nghe thấy tên mình bèn ê a ê a học theo, hai tay còn đang cầm một miếng bánh ngọt mà gặm.

Phong Cẩn nhướng mày nhìn Ngụy Tĩnh Nhàn, tỏ ý “Thấy chưa, ta nói đâu có sai”, Ngụy Tĩnh Nhàn mỉm cười.

Quận Phụng Ấp cách quận Thượng Dương khá xa, trên đường vẫn có những nạn dân ăn mặc rách rưới, cơm không đủ no.

Càng cách xa phạm vi của quận Phụng Ấp, cuộc sống của dân chúng bên ngoài lại càng khó khăn, đâu đâu cũng thấy những đống đổ nát.

Đã một năm rưỡi trôi qua kể từ trận động đất Thượng Kinh, nhưng cuộc sống của dân chúng vẫn chẳng có gì cải thiện. Thanh Y Quân và Hồng Liên Giáo hoành hành ở phía Bắc, dân chúng hoặc là thông đồng làm bậy với bọn chúng, hoặc sẽ bị bọn chúng bóc lột cướp đoạt. Vụ xuân và vụ thu không thể tiến hành bình thường được, rất nhiều thôn xóm đều tan hoang, cỏ dại mọc đầy, trông rất thê lương lạnh lẽo. Phong Cẩn chọn đường lớn mà đi, cố gắng tránh không ngủ đêm ngoài trời.

Anh đang tuổi thanh niên trẻ khỏe, nhưng Trường Sinh vẫn còn nhỏ, không thể bị lạnh được.

Dưới sự bảo vệ của binh lính tinh nhuệ, vợ chồng Phong Cẩn trở về quận Thượng Dương đã lâu không quay lại.

Vì quận Thượng Dương có Phong thị nên tường thành xây khá cao, có điều vì kiêng kỵ Thượng Kinh nên độ cao của tường thành vẫn thấp hơn Thượng Kinh một chút.

Tường thành cao lớn kiên cố đã trải qua trận động đất Thượng Kinh và nhiều cuộc chiến, để lại vô số vết tích.

Phong Cẩn mất một lúc mới chứng minh được thân phận của mình, hai vợ chồng anh và nha hoàn nô bộc có thể vào thành, nhưng mấy trăm lính tinh nhuệ muốn vào thành phải bỏ lại vũ khí, Phong Cẩn chỉ đành bế Trường Sinh đợi quản gia Phong thị đến can thiệp.

Anh tưởng là cha mẹ nhận được tin nhiều lắm cũng chỉ phái quản gia đến thôi, không ngờ người đến đón anh lại là đại ca.

Phong Khuê, trưởng tử dòng chính của Phong thị, năm nay hai mươi lăm tuổi.

“Đại ca!”

Thanh niên thấy Phong Cẩn ôm bé con đứng ở ngoài thành mà suýt nữa không nhận ra nhị đệ nhà mình.

“Hoài Du, cuối cùng đệ cũng về rồi.”

Phong Khuê cực kỳ kích động, bước chân có vẻ nhanh hơn so với bình thường.

Ngụy Tĩnh Nhàn chủ động đón lấy Trường Sinh, để tránh con bé quấy rầy hai anh em Phong Cẩn gặp nhau.

Đợi bọn họ trò chuyện xong xuôi, cô mới bế Trường Sinh đến hành lễ với Phong Khuê. Phong Khuê đã sớm nhận được tin Phong Cẩn đưa vợ con về thăm nhà, bây giờ nhìn thấy Trường Sinh trắng trẻo xinh xắn vô cùng hiếu động, thiện cảm trong lòng anh ta tăng vùn vụt: “Đây là cháu gái lớn của ta à? Trông rất giống em dâu.”

Ngụy Tĩnh Nhàn dạy Trường Sinh gọi Phong Khuê là “Đại bá”. Trường Sinh cũng rất nể mặt, rành rọt gọi một câu, hai tay khua khoắng đòi bế.

Phong Khuê hay thấy trẻ con ngượng ngùng xấu hổ, hai đứa con trai của anh ta cũng vậy, nào thấy đứa trẻ nào nhiệt tình không sợ người lạ như Trường Sinh bao giờ. Anh ta lập tức vui vẻ đón lấy bé con, Trường Sinh cũng rất nể mặt thơm chụt chụt hai cái lên má bác mình, để lại một vệt nước bọt ướt nhẹp.

Phong Cẩn nhìn thấy, sắc mặt có vẻ không tốt lắm.

Phong Khuê sững người, lập tức nở một nụ cười ôn hòa: “Bé con nhà Hoài Du không sợ người lạ, hoạt bát thông minh. Nơi này không phải là chỗ có thể ôn chuyện được, Hoài Du, đệ dẫn em dâu và cháu vào thành đi, cha mẹ đang ở nhà đợi hai đứa.”

Ánh mắt Phong Cẩn do dự nhìn về binh lính hộ vệ phía sau, Phong Khuê hiểu ý ra lệnh cho người thông báo với lính gác một câu.

Vào thành rồi, ánh mắt Phong Cẩn sầm xuống.

So với cảnh tượng bên ngoài quận Thượng Dương, cuộc sống của dân chúng trong thành còn coi như ổn định, nhưng so với vẻ phồn vinh khi xưa thì không chỉ là dân số suy giảm mà các công trình kiến trúc trong thành cũng có vẻ hoang phế, rất nhiều nơi chắp vá, trông rất tan hoang.

“Trận động đất năm ngoái, trong nhà có ổn không?” Phong Cẩn hỏi.

Phong Khuê bế đứa cháu gái mũm mĩm, trả lời: “Trong nhà đều bình an, có điều chỉ khổ cho dân chúng quận Thượng Dương… Ôi, Thanh Y Quân và Hồng Liên Giáo hoành hành ngang ngược, quận thủ cũng đã xử lý nạn dân vài lần nhưng không có hiệu quả mấy…”

Đôi mắt đen láy của Trường Sinh sáng rực, sự chú ý dồn cả vào chòm râu trên cằm Phong Khuê, bé con giơ tay ra túm lấy giật giật…

Phong Khuê: “…”

Phong Cẩn chỉ đành vội vàng xin lỗi thay cho nhóc con nghịch ngợm nhà mình.

Nếu không phải Trường Sinh quậy thì anh đã sớm để râu rồi.

“Không sao, không sao, bây giờ rất hiếm thấy đứa trẻ nào hoạt bát như thế này, cô nhóc nhà đệ còn tốt hơn hai đứa con trai ta, bọn nó cả ngày xấu hổ thẹn thùng như con gái. Chị dâu đệ quá khắt khe với con cái, quản thúc hai đứa quá mức…”

Hai năm nay Phong Khuê cũng tham gia vào việc thủ thành, không có nhiều thời gian ở nhà, hai đứa con trai đều vào tộc học vỡ lòng, thời gian còn lại thì giao cho vợ nuôi dạy.

Phong Cẩn nghe ra có gì đó không đúng trong giọng nói của anh trai: “Đại ca, huynh và đại tẩu…”

Không hạnh phúc?

“Không sao.” Phong Khuê bình thản đáp, lại nói với Phong Cẩn: “Tính tình nàng ta… nếu như em dâu có phải chịu ấm ức thì cũng không cần nhường nhịn. Đúng rồi Hoài Du… hôm nay bày tiệc ở nhà chỉ nói chuyện gia đình…”

Tim Phong Cẩn thót một cái, cười nhẹ gật đầu: “Tất nhiên rồi ạ.” >