Vì để nội bộ gia tộc hòa thuận, Phong Cẩn và Phong Giác từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục đặc biệt, luôn phải ghi nhớ một việc - Đại ca mới là con trưởng, là tộc trưởng tương lai của gia tộc, hai em trai dù có tài giỏi thế nào thì cũng không được ham muốn thứ không thuộc về mình.
Bất kể là gia tộc nào, điều kiêng kỵ nhất luôn là chuyện nội bộ bất hòa.
Thay vì cho đám con hy vọng ganh đua nhau thì không bằng để bọn chúng hiểu được sự khác biệt ngay từ đầu.
Cho nên nếu không phải trường hợp đặc biệt thì Phong Cẩn rất ít tranh giành với Phong Khuê.
Ba anh em có rất nhiều điểm khác nhau, ví như việc kết hôn.
Vợ của Phong Khuể được lựa chọn kỹ càng, không chỉ giới hạn ở Đồng Khánh. Mức độ cẩn thận và phức tạp còn hơn cả Hoàng đế chọn vợ, chủ yếu phải điều tra gia thế, tài năng, khí chất, nhân phẩm, dung mạo... Các điều kiện đều phải cân nhắc cẩn thận.
Vì lý do này mà đến hai mươi mốt tuổi Phong Khuế mới thành thân.
Điều kiện của Ngụy Tĩnh Nhàn, phu nhân của Phong Cẩn thì sao?
Xuất thân sĩ tộc Hà Giang, gia thế thuộc hạng trung lưu, có tài có sắc, tính tình lại tốt, duy chỉ có vết nhơ là đã từng bị thổ phỉ bắt cóc rồi bình an trở về, từng có hôn ước với Liễu Hi sau đó lại hủy hôn ước. Những cô gái có điều kiện tốt hơn Ngụy Tĩnh Nhàn không thiếu.
Nếu không phải do Liễu Xa làm mai thì Ngụy Tĩnh Nhàn đã không thể ngồi vào vị trí Nhị phu nhân.
Phong Cẩn không có ý định tranh giành với Phong Khuê, Ngụy Tĩnh Nhàn cũng không đủ trình độ để ngồi vào vị trí con dâu trưởng tộc Phong thị.
Có thể nói, vợ chồng bọn họ hoàn toàn không có khả năng xung đột với vợ chồng Phong Khuê.
Phong Cẩn thật sự không hiểu, chị dâu mình sao lại có ánh mắt ác ý với Trường Sinh như thế: Thậm chí còn không thèm che giấu.
Phong Cẩn là đàn ông, không thích hợp đi nghe ngóng tin tức của chị dâu, đành để vợ mình ra tay.
Đùa à, là dâu trưởng mà lại có ác ý với Trường Sinh, Phong Cẩn có thể yên tâm chắc?
Ngụy Tình Nhàn và mẹ chồng vào trong nghỉ ngơi, Phong Cẩn và Phong Nhân ở sảnh chính trò chuyện.
Hai cha con mấy năm không gặp, có rất nhiều chuyện muốn nói.
Ngụy Tĩnh Nhàn vừa đùa với Trường Sinh vừa trò chuyện với mẹ chồng những việc lặt vặt trong nhà, hai mẹ con vừa nói vừa cười, ở giữa lại có Trường Sinh vui đùa, bầu không khí tương đối hòa hợp. Cho đến khi chị dâu của Phong Cẩn dẫn theo hai đứa con trai đến chào hỏi Phong phu nhân, không khí liền có chút ngượng ngập.
Không giống với khí chất khoan dung, đoan chính của Phong Khuê, hai đứa con trai của anh nhìn có vẻ hơi ngốc, nhút nhát và hẹp hòi.
Ngụy Tĩnh Nhàn mới gặp chị dâu hai ba lần nên không hiểu cô ta lắm, song cô đã từng nghe lại lịch của cô ta, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Vừa rồi Phong phu nhân còn đang vui vẻ, đối mặt với cô con dâu trưởng luôn cố ý lấy lòng bà thì vẻ mặt tươi cười cứng đờ, bầu không khí trở nên gượng gạo.
Vợ Phong Khuê cũng cảm thấy không vui, cô ta vội vàng chào hỏi một câu rồi ưỡn ẹo dẫn hai con trai đi về.
Nhân tố làm bầu không khí tẻ ngắt cuối cùng cũng rời khỏi, Ngụy Tĩnh Nhàn thầm thở phào, đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ, có kinh ngạc trợn tròn hai mắt.
Uỡn ẹo?
Quý nữ thế tộc đương nhiên là được giáo dục nghiêm khắc, dáng đứng, dáng ngồi đều theo quy củ. Từng lời nói hành động đều không được thất lễ, mặc dù không cần cứng nhắc nhưng cũng không thể như thế này chứ?
Nhìn tư thế uốn éo của đại tẩu, Ngụy Tĩnh Nhàn không giữ nổi nét mặt bình tĩnh.
Phong phu nhân thở dài, khẽ nói: “Cuối cùng cũng đi rồi”
“Mẫu thân, trước kia đại tẩu không như thế này.”
Phong phu nhân nói: “Con đến đây chưa lâu, gặp nó được mấy lần?”
Ngụy Tĩnh Nhàn cho rằng mẹ chồng không thích có nhiều lời, bèn không nói gì nữa.
Phong phu nhân nói tiếp: “Ta cũng từng coi nó là người tốt, không ngờ lại là như thế này... Tóm lại, con chó học theo kiểu làm bộ của nó.”
Ngụy Tĩnh Nhàn đáp: “Vâng, con hiểu ạ.”
Phong phu nhân như thể được mở loa phát thanh, thao thao bất tuyệt kể những việc trong nhà mấy năm gần đây, khiến cho sắc mặt của Ngụy Tĩnh Nhàn càng ngày càng xấu đi.
Một lúc lâu sau...
“.. Sao đại bá lại nhẫn nhịn như thế?” Cô hỏi.
Phong phu nhân nhíu mày: “Không nhịn thì còn có thể làm gì? Tốt xấu gì cũng là cưới hỏi đàng hoàng, đầu thể vì vậy mà bỏ vợ. Ta sẽ cố gắng dạy dỗ lại... Chậc, không biết Đỗ thị nuôi dạy con gái kiểu gì, hẹp hòi như thế mà cũng dám xưng là tiểu thư khuê các”
Vợ của Phong Khuê là Phong Đỗ thị, xuất thân từ gia tộc lớn Đỗ thị ở Trung Chiếu, là con gái thứ năm dòng chính của Đỗ thị, trưởng nữ Đỗ thị chính là hoàng hậu của Trung Chiếu.
Phong phu nhân chọn lựa kĩ lưỡng, chọn trúng đứa con gái thứ năm dòng chính của Đỗ thị.
Trung Chiếu và Đông Khánh cách nhau quá xa nên Phong phu nhân cũng không thể tận mắt nhìn mặt con dâu tương lai, chỉ là tin tức truyền về đều đánh giá Phong Đỗ thị rất tốt, gia thế, học vấn, tướng mạo, tu dưỡng, phẩm hạnh... Các mặt đều không thể soi mói gì được.
Từ ngày định ngày kết hôn đến ngày chính thức tổ chức lễ cưới tốn gần hai năm.
Phong phu nhân kỳ vọng với cô con dâu trưởng này bao nhiêu thì sau lại thất vọng bấy nhiêu.
Ham tiền, ham quyền, ghen tị, lắm mồm, suy nghĩ nham hiểm!
Ngoài những thứ này ra, điều khiến Phong phu nhân không thể chịu đựng được là cô ta bị dị tật!
Phong Cẩn về viện anh ở trước khi kết hôn, vợ anh ôm Trường Sinh cùng rất nhiều người hầu theo sau.
Hai vợ chồng thì thầm trong phòng, Phong Cẩn nghe xong vẻ mặt cũng nhăn nhó.
“Đại tẩu bị dị tật á?”
Làm sao có thể chứ?
Quý nữ bị dị tật thì không thể lọt vào danh sách cho mẫu thân lựa chọn dâu trưởng được.
Ngụy Tĩnh Nhàn tức giận lườm chồng: “Chẳng lẽ chàng không thấy đại tẩu đi đứng có hơi... ưỡn ẹo à?”
Phong Cẩn cắn vành tai cô, đúng đắn nói: “Tĩnh Nhàn, nàng cũng nói là đại tẩu mà, ta là em chồng sao có thể nhìn linh tinh được?”
“Không đúng đắn!” Ngụy Tĩnh Nhàn mất tự nhiên, ôm Trường Sinh ngồi xa một chút: “Theo như mẫu thân nói thì đại tẩu bị gãy chân”
Phong Cẩn nhíu mày: “Bẩm sinh à?”
“Sao có thể chứ, sau này mới bị” Ngụy Tĩnh Nhàn đáp.
“Sau này? Do vú già trong nhà không để ý?”
Lúc Phong Cẩn còn nhỏ từng ngã gãy cả răng, khiến không ít vú già bị phạt.
Ngụy Tĩnh Nhàn thở dài, cầm lấy chiếc lược chải bím tóc nhỏ trên đầu Trường Sinh: “Là sau này bị, nhưng không phải vì ngoài ý muốn mà là do con người gây ra”
Mặt Phong Cẩn nhăn nhó, bị người đánh gãy chân?
“Đại tẩu xuất thân từ Đỗ thị danh tiếng của Trung Chiếu, có một tỷ tỷ chính là hoàng hậu của Trung Chiếu”
Phong Cẩn nói: “Việc này ta biết”
Ngụy Tĩnh Nhàn tức giận nhấn mạnh: “Chính là người viết Nữ Tứ Thư dạy dỗ con gái toàn thiên hạ, tự xưng là mẫu mực kia”
Nghe đến ba chữ Nữ Tứ Thư, Phong Cẩn lập tức lên tinh thần.
Ngụy Tĩnh Nhàn nói: “Đô thị mấy năm trước suy yếu, toàn dựa vào vị hoàng hậu kia nâng đỡ. Bà ta viết Nữ Tử Thư, được các vị đại nho tôn sùng, dần dần có cái danh là hoàng hậu hiền đúc mẫu mực, thanh danh của Đỗ thị ở Trung Chiếu cũng tăng thêm một bậc. Đại phu nhân Đỗ thị lấy hoàng hậu làm khuôn mẫu để dạy dỗ con gái trong nhà. Chàng đoán xem... vị hoàng hậu kia có thói quen bó chân, lòng bàn chân còn chưa bằng lòng bàn tay, vô cùng xinh đẹp.”
Mặt Phong Cẩn đỏ lên: “Lúc nãy còn nói ta không đúng đắn, sao giờ nàng lại kể những chuyện linh tinh này rồi.”
Ngụy Tĩnh Nhàn giễu cợt nói: “Đầu óc đen tối, chàng có dám nói mình không nghĩ đến những thứ không nên nghĩ không? Vị đại tẩu nhà ta, lúc mười lăm mười sáu tuổi vì bắt chước hoàng hậu nên hai chân cũng... Bây giờ đi đứng không thuận tiện, tính cách thì ngày càng cay nghiệt...”
Những lời này không phải là ý kiến của Ngụy Tĩnh Nhàn mà là do chính mẹ chồng cô nói. >