“Chủ công, tuyết quá lớn, e là không thể đi được đường tắt. Để đảm bảo an toàn chúng ta vẫn nên đi đường lớn thì hơn.”
Vệ Từ quan sát tình hình tuyết rơi, hoa tuyết lả tả như lông ngỗng bay vào, dính lên da người rồi mà vẫn không tan.
Khương Bồng Cơ chỉ đành gật đầu, gió tuyết quá lớn, tuyết đọng quá nhiều, không chỉ khiến đường càng trở nên khó đi mà còn khiến tốc độ chậm lại.
Tuyết đọng cao đến bắp chân, cho dù là ngựa hay xe ngựa cũng đều phải cẩn thận thăm dò rồi mới bước lên phía trước để tránh sa vào ổ gà. Giờ nơi này đồng không mông quạnh nếu như gặp phải chuyện gì xui xẻo thì thật quá tệ hại.
Khương Bổng Cơ nhìn sắc trời u ám mù mịt bên ngoài, chỉ đành gật đầu đồng ý.
Mấy ngày nay liên tục livestream quá trình đi đường, đám khán giả cũng thấy chán, thường xuyên tán phét, pha trò hoặc treo máy giết thời gian.
Khương Bồng Cơ cũng chán, Phong Chân lạnh run cầm cập rúc trong xe ngựa, Vệ Từ muốn ra ngoài này với cô lại bị cô đuổi vào.
May là vẫn còn có một trăm năm mươi nghìn con cá muối ngồi xem livestream buôn chuyện với cô.
[Không Dám Ăn Bữa Tối]: Tuy rằng thời cổ đại khoa học kỹ thuật lạc hậu nhưng môi trường lại vô cùng sạch sẽ nhờ. Ở chỗ bọn mị bây giờ không biết tuyết đang rơi là tuyết đen hay tuyết trắng nữa. Hồi còn nhỏ còn đi ném tuyết với bọn bạn được, chứ bây giờ thì thôi, không dám nghĩ luôn.
[Căng Da Bụng Trùng Da Mắt]: Ngưỡng mộ bác lầu trên được ném tuyết, nhà em ở phía Nam, toàn sống với nước, từ bé đến lớn chưa bao giờ nhìn thấy tuyết. Mỗi lần xem hoạt hình hay phim tình cảm thấy cảnh nhân vật ném tuyết với cả đắp người tuyết là em hâm mộ cực kỳ.
[Ăn Vặt Vẫn Ngon Hơn]: Hâm mộ cái quần què, phim toàn lừa đảo cả đấy. Nhìn nam chính nữ chính hi hi ha ha trong tuyết, lãng mạn nhỉ? Dưng mà đấy chỉ có trong phim thôi, giờ chưa kịp làm gì mấy cô lao công đã dọn sạch rôi.
[Mỗi Ngày Đều Tu Tiên]: Nhưng mà ở chỗ Streamer thì làm gì có cô lao công, không chơi ném tuyết với đắp người tuyết à?
Đối với đề nghị này, Khương Đồng Cơ chỉ đáp lại bằng một câu.
[Streamer V]: Không!
Khương Bồng Cơ ngay thẳng vậy đấy, đám khán giả xem livestream lại rên rỉ đau lòng.
Tuyết trắng mênh mông, bên tai chỉ có tiếng lạo xạo của bánh xe và vó ngựa giẫm lên tuyết cùng với tiếng gió hú.
Thi thoảng Khương Bổng Cơ lại đưa tay lên phủi tuyết đọng trên vai, để tránh tuyết tan ra làm ướt áo.
“Chủ công... chủ công... phía trước có người ngất trên đường, vẫn còn thở...”
Khương Bồng Cơ không vội chạy đến xem, nếu như phát hiện ra có người ngã vào tuyết mà vẫn còn thở thì chắc chắn binh lính sẽ nghĩ cách cứu họ.
Để binh lính đi trước dò đường, một là vì để xe ngựa đi lại thuận lợi, hai là vì có khả năng vẫn còn có người sống.
Khương Bồng Cơ cau mày nói: “Cứu người đó lên rồi bố trí cho ra xe ngựa phía sau”
Binh lính lại tỏ vẻ khó xử: “Chủ công, người này hình như là giáo đồ của Hồng Liên Giáo...”
Hồng Liên Giáo?
Khương Bổng Cơ cau mày.
Thanh Y Quân làm loạn ở quận Phụng Ấp và quận Thượng Dương, thể lực của Hồng Liên Giáo lại nằm ở quận Thừa Đức và các nơi khác.
Hiện tại cô mới chỉ đánh với Thanh Y Quân, còn Hồng Liên Giáo thì chưa tiếp xúc.
“Chắc chắn không?” Cố hỏi.
Binh lính đáp: “Trên tay người này có một hình xăm ngọn lửa, đó chính là một trong các dấu hiệu của Hồng Liên Giáo”
Hình xăm ngọn lửa
Cô nhớ lại những tư liệu có liên quan đến Hồng Liên Giáo.
Trong Hồng Liên Giáo, giáo chúng bình thường nhất chính là dân chúng ở những vùng bị chiếm, ngày ngày cầu nguyện trước thần linh mà Hồng Liên Giáo tôn thờ, ngoại trừ việc bị bóc lột hơi nặng ra thì vẫn có thể sống được. So với Thanh Y Quần thì Hồng Liên Giáo thuộc kiểu bạo lực “mềm”, tẩy não từ tư tưởng.
Cao cấp hơn một chút chính là tiểu giáo chúng, trên người có thẻ bài hình ngọn lửa để chứng tỏ thân phận.
Cao hơn nữa chính là những kẻ quản lý đám tiểu giáo chúng - sứ đổ giáo chúng, trên cánh tay có xăm hình ngọn lửa.
Tuy rằng sứ đồ giáo chúng còn chưa được tính là thủ lĩnh, nhưng bọn chúng cũng quản lý hơn trăm giáo chúng bình thường.
“Chủ công, có cứu nữa không ạ?”
Khương Bổng Cơ nói: “Cứu, lừa hắn ta khai hết ra. Một tên sứ đồ giáo chúng của Hồng Liên Giáo ngất xỉu trong trời tuyết lạnh căm thế này, không cảm thấy đáng nghi sao? Điều tra rõ ràng rồi hẵng bẩm báo lại, nhớ kỹ đừng để hắn chạy trốn, phái người theo dõi chặt chẽ cho ta”
Binh lính chắp tay lĩnh mệnh.
Qua kiểm tra thì người đàn ông có hình xăm ngọn lửa trên cánh tay ngất đi là vì đói lả kiệt sức.
Nếu không có bọn họ tình cờ đi ngang qua nói không chừng sau hai canh giờ nữa hắn ta sẽ bị vùi vào tuyết, chết cóng trong vô thức.
Vệ Từ nghe thấy tiếng động bên ngoài liền lên tiếng hỏi.
Khương Bổng Cơ quay sang đáp: “Không sao, phát hiện ra một tên Hồng Liên Giáo, hắn ta đói đến mức ngất xỉu trong trời tuyết, sau đó được chúng ta cứu”
Anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ cần không phải là thích khách muốn ám sát cổ là được.
Từ đêm hôm qua sau khi Khương Đồng Cơ giả đáng thương, Vệ Tử đã cẩn thận tổng hợp phân tích những tin tức mình biết, càng lúc càng cảm thấy ngạc nhiên và nghi ngờ.
Anh cho rằng Khương Bồng Cơ có khởi đầu rất tốt, tất cả mọi việc đều thuận lợi, bây giờ nghe được những lời “thật lòng” của cô, anh lại cảm thấy e rằng mọi việc không đơn giản như thế. Tất cả những thay đổi này không phải đều là tốt, nói không chừng có liên quan đến con yêu nghiệt mà Liễu Trần đại sư đã nói.
Rốt cuộc là hiện tại bắt đầu khác với quá khứ mà anh biết ở chỗ nào?
Anh cho rằng người đó là Liễu Xa, nhưng càng đi ngược về trước tìm tòi anh càng bỏ qua suy đoán đó.
Đáng tiếc, kiếp trước anh rời khỏi Đông Khánh quá sớm cho nên chỉ hiểu được đại khái tình hình bên này.
Nghe tin binh lính cứu được một người, Vệ Tử cũng không để ý lắm.
Khi màn đêm dần dần buông xuống, đoàn người của Khương Hồng Cơ không thể không tìm một nơi để tránh gió.
Người đàn ông được cứu kia đã tỉnh lại, binh lính làm theo lời dặn nấu cho hắn ta nồi cháo loãng. Sau khi bị đói bụng một thời gian dài không thích hợp ăn những món nhiều dầu mỡ, cũng không thể ăn quá no, ăn cháo làm ấm dạ dày là tốt nhất.
Binh lính ngầm lừa cho hắn ta khai thật, nhưng không ngờ người này cũng rất cảnh giác, hồi lâu vẫn chưa từng để lộ bất kỳ điều gì.
Bất đắc dĩ, binh lính chỉ đành quay về bẩm báo với phương Bổng Cơ.
“Chủ công, tiểu nhân e là tên ngày không phải dân chúng bình thường”
“O? Tại sao lại nói thế?”
Khương Hồng Cơ xiên mấy cái bánh bao lạnh tanh đặt lên lửa nướng, đến khi vỏ ngoài mềm ra mới cẩn thận cắn một miếng.
Binh lính đáp: “Tiểu nhân thứ hắn ta vài lần nhưng người này rất cảnh giác. Ăn liền hai bát cháo một lúc chứng tỏ là rất đói, nhưng cách ăn vẫn tương đối nhã nhặn, cách nói năng cử chỉ... nhìn cũng không giống người bình thường, giống dân trí thức hơn.”
Khương Hồng Cơ nhướng mày, bắt đầu thấy có chút hứng thú.
“Đưa hắn ta đến đây, ta muốn đích thân hỏi”
Thực ra thì cũng chẳng cần phải lừa lấy lời khai làm gì, chẳng mấy ai có thể giữ được bí mật trước mặt Khương Bồng Cơ.
Người đàn ông được cứu khoảng gần ba mươi tuổi, mái tóc dài buộc lại bằng dây thừng, cũng không biết là đã bao nhiêu ngày chưa gội. Dù đang là mùa đông nhưng trên người hắn ta vẫn bốc mùi khó ngửi, đầu tóc bết dính lại thành từng cục đẩy bụi bẩn.
Móng tay ít nhất cũng phải một tháng không cắt, két đầy đất bẩn, da như thể đắp một lớp ghét dày.
Hình tượng của hắn ta không khác những tên vô gia cư là mấy, nhưng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, Khương Bồng Cơ đã bắt đầu cảnh giác.