Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 619



Khai chiến vào mùa đông? Người anh em, sắp Tết rồi đấy, cậu không xem lịch à? Tết đấy, cậu có hiểu có nghĩa là gì không? Bảy ngày nghỉ Tết đã hứa đầu? Bị chó tha rồi à? Khai chiến vào mùa đông, dù có đánh nhanh như chớp, đánh đâu thắng đó cũng phải mất hai ba tháng đấy. Điều này có nghĩa là bọn họ phải đánh nhau cho đến mùa xuân sang năm! May mắn một chút thì có khi được ăn Tết trong doanh trại, còn nếu mà xui xẻo người ta đang ăn Tết còn mình vẫn đang đi đánh nhau. Người ta đang ăn tất niên thì mình xách dao chém người, quấn lấy một đám người chết. Phong Chân nghĩ đến cảnh tượng sau khi chiếm được quận Thừa Đức liền cảm thấy đau dạ dày, mắt trợn ngược lên, kêu lên đây khoa trương rồi ngã ngửa ra thảm. Vì sức khỏe anh ta bẩm sinh đã yếu ớt, sau này còn thích đâm đầu vào chỗ chết chơi hàn thực tán nên vẻ mặt Phong Chân lúc nào cũng hơi tái. Bây giờ lại diễn như thế trông cũng giống giận quá ngất thật. Nhưng mà, anh ta lừa được người khác chứ không lừa được phương Bồng Cơ. Khương Bồng Cơ giả như không biết, hỏi toạc móng heo: “Mấy hôm trước đi đâu chơi mà thận yếu thế?” Ngồi còn không ngôi nổi, thế chẳng phải là đau eo thận hỏng còn gì? Phong Chân tức xóc óc, bất lực không làm gì được, chỉ đành tỏ vẻ sống không bằng chết, trợn ngược mắt như con cá chết nhìn lên trần nhà. Từ khi anh ta rơi vào cái ổ tụ tập toàn sai lang hổ báo này, hàn thực tán không được hút, rượu cũng phải cai, lại càng đừng nói đến chuyện đến kĩ viện chơi với các chị xinh đẹp. thuhu, chủ công lại còn bảo anh ta thận yếu, Phong Chân cảm thấy oan ức vô cùng. “Chủ công, khai chiến trong lúc rét đậm như thế này không được ổn lắm đâu. Một là sắp đến Tết rồi, quân sĩ còn phải về đoàn viên với gia đình, nếu như phải chia ly vào lúc này, có hơi tàn nhẫn. Hai là bây giờ đang rét đậm, tuyết rơi dày, khó mà hành quân, binh sĩ mệt mỏi, thật sự là rất bất tiện cho việc điều binh” Bây giờ là xã hội nông canh, thời cơ đánh trận gắn bó mật thiết với việc trồng trọt nông nghiệp. Mùa xuân đến thì có vụ xuân, nếu như vì đánh trận mà để lỡ vụ xuân thì cả năm sẽ không thu hoạch được gì cả, năm sau hít khí giới sống à? Mùa hè có vụ hè, lương thực chưa vào mùa thu hoạch, thời tiết nóng không chịu được, đây cũng không phải là mùa thích hợp đánh trận Mùa đông lại quá rét, đặc biệt là khu vực phía Bắc, tuyết rơi kéo dài, hành quân đánh trận rất khó khăn. Cho dù là tấn công hay phòng thủ thì giao chiến vào mùa đông căn bản là tự chuốc khổ vào thân. Tính toán đủ đường thì thời cơ đánh trận thích hợp nhất là sau khi diễn ra vụ xuân, trước vụ hè, hoặc là sau vụ thu, trước khi mùa đông đến. Hai khoảng thời gian này không nóng không lạnh rất thích hợp để đi gây sự. Còn bây giờ thì sao? Chẳng mấy chốc là đến Tết rồi, thời tiết lúc này đánh trận được à? Phong Chân nói vậy cũng không phải vô lý, nhưng tình huống bây giờ đặc biệt, không thể không khai chiến. Phong Cẩn tự động bỏ qua Phong Chân đang ăn vạ, ấn tượng ban đầu của anh về cái vị lãng tử này không tốt, nhưng tìm hiểu kĩ rồi cũng không thấy ghét lắm. Đặc biệt là Phong Chân cũng hiểu được nỗi đau khổ tăng ca, tỏ vẻ sống không bằng chết, trong lòng Phong Cẩn lại cảm thấy cân bằng một cách kỳ lạ. Anh chắp tay, đứng dậy bước ra bẩm: “Cẩn cho rằng, ý kiến của Tử Hiếu cũng có thể coi là cách hay. Chủ công giỏi thống trị, năm nay dân chúng thu hoạch khấm khá, kho lương thực của huyện thành cũng tràn đầy, không thiếu lương thảo cho binh lính. Bây giờ đã là tháng chạp, binh sĩ chăm chỉ luyện tập cũng có thể coi là tinh nhuệ. Nếu khai chiến thì thực lực cũng không bị hao tổn nhiều. Hơn nữa bây giờ áo len đã được phổ biến, binh lính cũng có đủ đồ thay đổi, cộng thêm áo giáp da chủ công phân phối cho bọn họ, cho dù với thời tiết bây giờ thì việc hành quân đánh trận cũng không có trở ngại gì. Cẩn cho rằng, kế này có thể thực hiện được!” Đánh trận trong thời tiết rét đậm quả thực khó khăn, nhưng chuyện gì cũng có hai mặt lợi và hại. Binh sĩ của bọn họ tấn công rất vất vả, vậy chẳng lẽ Hồng Liên Giáo không vất vả? Nếu thời tiết gió tuyết này được coi như là trạng thái xấu thì quân đội của Khương Hồng Cơ bị suy yếu 10%, còn Hồng Liên Giáo bị suy yếu đến 50%. Tại sao lại nói vậy? Xin nghe phân tích kỹ càng. Tù binh trong tay Khương Đồng Cơ rất nhiều, sau một hồi sàng lọc, đại đa số đều bị chuyển đến huyện Tương Dương đào mỏ. Cô tìm thợ rèn chế tạo binh khí, tham khảo quy cách trang bị hiện giờ thiết kế một bộ trang bị quân dụng đồng thời đảm bảo được sự an toàn và khả năng phòng ngự, hạn chế trọng lượng đến mức thấp nhất, tiết kiệm nhiều nguyên liệu hơn nữa. Không tính đến gần mười nghìn tân binh cô vừa mới chiêu mộ ở huyện Tương Dương, hai mươi nghìn quân lính vốn có của Khương Hồng Cơ phần lớn đều có áo giáp phòng ngự, binh khí được chế tạo một cách thống nhất, nhìn chung cũng được tính là quân tinh nhuệ. Ngược lại Hồng Liên Giáo thì sao, đại đa số giáo chúng đều ăn mặc lam lũ, sức phòng ngự bằng không, binh khí thì rất “đa dạng, có gây dài, dao phay, rìu, đòn gánh, dao chặt củi... thậm chí còn có người cầm đá, nhưng nhiều nhất là những kẻ tay không ra trận. Nói đến số lượng, Hồng Liên Giáo có một trăm nghìn giáo chúng, quả thật rất đáng sợ. Nói đến sức chiến đấu thì với tố chất của Hồng Liên Giáo, quân tinh nhuệ của Khương Bổng Cơ có thể lấy một địch mười. Nếu giao chiến trong thời tiết lạnh giá này bọn họ chiếm thế thượng phong tuyệt đối, chưa kể còn có An Thôi làm nội gián. Vì bảy ngày nghỉ Tết, Phong Chân vẫn cố chấp tranh luận: “Nhưng mà...” Vệ Từ bồi thêm một nhát: “Chủ công luyện binh chuyển chọn những ngày đông giá rét và ngày hè nắng gắt Khai chiến vào mùa đông quả thật rất gian khổ nhưng cũng không phải là không thể làm được” Phong Chân thất vọng hoàn toàn. Phong Cẩn lại nói: “Nếu có thể hạ được quận Thừa Đức trước khi khai xuân thì vẫn kịp vào vụ xuân sang năm? Vụ xuân diễn ra thuận lợi cũng có nghĩa là mùa thu hoạch năm sau có hy vọng. Tổng sản lượng lương thực của cả Hoàn Châu có thể cung cấp đủ cho bọn họ bắt đầu bất kỳ một chiến dịch nào. Vệ Từ cười tít mắt nói: “Nếu có thể chiếm lĩnh toàn bộ Hoàn Châu trước khi Cần Vương, có khi chức danh của chủ công cũng nên sửa thành Châu mục Hoàn Châu rồi” Luận binh lực, trong số các chư hầu Cần Vương, Khương Đồng Cơ chắc chắn có thể nằm trong top ba. Hoàng đế Đông Khánh cầu xin người khác giúp đỡ thì chắc chắn phải cho người ta lợi lộc. Trên thực tế Khương Hồng Cơ cũng đã là Châu mục Hoàn Châu, nếu hoàng đế muốn cho cô lợi lộc, chắc có lẽ sẽ để cô danh chính ngôn thuận trở thành châu mục. Một vị châu mục trẻ tuổi chưa đầy hai mươi, đúng là độc nhất vô nhị. Đừng nói là ở Đông Khánh, cho dù là tiền triều Đại Hạ cũng không tìm thấy người thứ hai. Phong Cẩn nhướng mày, khóe môi thấp thoáng nét cười. Cứ tiếp tục thế này, tình thế sẽ rất tốt. Sùng Châu tiếp giáp với Hoàn Châu, cộng thêm quận Hứa, đến khi Liễu Xa lui về hậu trường thì cũng có nghĩa Khương Hồng Cơ đã có trong tay một phần ba quốc thổ của Đồng Khánh. Uy hiếp lớn nhất là Bắc Cương đã tổn thất to sau trận dịch ngựa, không còn sức xua quân xuống phía Nam, không ai có thể ngăn cản Khương Đồng Cơ mở rộng thế lực được nữa. Phong Chân chống trán lẩm bẩm: “Ta vẫn còn mong đợi bảy ngày nghỉ Tết đấy” Vệ Từ thấp giọng nói: “Xong xuôi hết mọi việc là được nghỉ rồi.” Phong Chân lạnh lùng kêu: “Còn tin cậu nữa thì tên ta đọc ngược lại cho coi” Cuộc nói chuyện của hai người không thoát khỏi lỗ tai của Khương Hồng Cơ, cô lại bồi thêm nhát dao nữa vào “vết thương lòng” của Phong Chân. “Tử Thực một thân một mình, trong nhà không có kiều thê mỹ thiếp. Nghỉ Tết hay không thì cũng chỉ có một mình thôi mà?” Phong Chân: “...” Tim em đau, chủ công ơi! Tuy em là cún FA nhưng đó cũng không phải là cái cớ để chủ công nuốt mất mấy ngày nghỉ của em. Khương Bồng Cơ tàn nhẫn vạch trần sự thật, đưa sự thật máu me đầm đìa ra trước mặt Phong Chân. Cô nói: “Hơn nữa bảy ngày nghỉ Tết, mọi nơi ăn chơi đều đóng cửa hết, huynh đi đâu chơi được đây? Chẳng phải lại ở nhà một mình à, chán không? Bận rộn chính vụ tốt xấu gì nhà bếp còn chuẩn bị cơm canh ngày ba bữa cho huynh. Còn về nhà? Huynh định chết đói à?” Phong Chân: “...” Dù Phong Chân có tuyệt vọng thế nào thì chuyện khai chiến vào mùa đông cũng đã trở thành sự thật. Hai ngày sau, Phong Chân gục đầu trên đám công văn chồng chất như núi trên bàn, kiệt sức nói: “Thà hít hàn thực tán mà sướng chết còn hơn chết mệt trước bàn làm việc... >