Dương Tư đúng là có hơi sợ, gã không ngờ Khương Hồng Cơ lại phát triển nhanh như thế. Chỉ ngắn ngủi một hai năm, từ một huyện lệnh có tiếng mà không có miếng bị Thanh Y Quần chiếm cứ địa bàn, nay cô đã trở thành vị “châu mục” gần như chấp chưởng cả một chầu. Đối với rất nhiều người lăn lộn chốn quan trường, từ huyện lệnh đến châu mục là một con đường dài dằng dặc mà đi cả đời có khi cũng không tới. Càng hiểu rõ Khương Hồng Cơ, Dương Tư lại càng thấy cấp bách. Nói gã sợ hãi cũng đúng mà sợ chết cũng chẳng sai, dù thế nào thì có mạng vẫn hơn. Về Từ và Dương Tự quen biết nhiều năm, người thông minh không cần nói nhiều cũng hiểu ý nhau. Nói theo cách của đám khán giả kênh livestream thì hai tên này hiểu nhau như một cặp chung giường chung gối, rất có cảm giác gay. “.. Nói như vậy.” Vệ Từ khép vạt áo, cười như không cười nói: “Vậy huynh muốn đổi cách gọi chủ công sao?” Dương Tư ngu người, một lúc lâu sau mới ấp úng nói: “Nói thế nào ta cũng là một nhân tài... khuất phục dễ dàng như thế thì để mặt vào đầu? Bảo ta đổi cách gọi cũng được nhưng chủ công nhà cậu phải cho thấy chút thành ý đi chứ..” Ban đầu mạnh miệng thể thốt quyết không khuất phục, lời thề son sắt ấy vẫn còn văng vẳng bên tai. Giờ Dương Tự lại chủ động khuất phục trước, thế chẳng phải là tự tát mặt sao? Ít ra thì gã cũng phải làm giá một thời gian, chứ cái kiểu bổ nhào qua như đói ăn thế, lỡ người ta coi thường thì làm thế sao? Cứ đợi tới khi Khương Hồng Cơ nhìn thấy tài năng và tầm quan trọng của gã thì sẽ tự chủ động mời chào thôi, như vậy thì quần thần mới hòa hợp được chứ. Vệ Từ nhấc tay áo che đi nụ cười trên khóe môi, anh nói: “Nếu huynh muốn đợi tới khi chủ công mở miệng chịu thua thì e là tới Tết Công gô Tĩnh Dung, huynh đi theo chủ công cũng một thời gian rồi, đã bao giờ thấy người chịu thua ai chưa? Đừng trách Từ không nhắc trước, huynh còn một món nợ tréo ngoe chỗ Xương Thọ Vương đó, nếu ông ta mà nhớ tới lật lại vụ án huynh chơi xỏ ông ta thì... chậc chậc chậc...” Vệ Từ vừa nói vừa lắc đầu tiếc nuối, vẻ mặt Dương Tư như bị táo bón, khóe môi hơi giật giật. “Thằng nhóc chết tiệt nhà cậu... hết chuyện nói rồi hay sao mà lại bới chuyện tên Xương Thọ Vương lên hả?” Sau khi được Vệ Từ nhắc nhở, Dương Tư đã nhớ lại câu chuyện xưa mang đậm sắc thái xỏ lá kia. Lúc bỏ phe Xương Thọ Vương, gã đã chơi ông ta một vố đau điếng. Nếu không phải Dương Tự ăn miếng trả miếng khiến chiến sự tiền tuyến rơi vào thế thất lợi thì Xương Thọ Vương đã sớm chiếm Kham Châu, giết hoàng đế, ngồi lên ngai vàng rồi, làm quái gì có chuyện phải giằng co kéo dài hơn một năm, từ thế trên cơ ban đầu nay rơi vào thế bất lợi, đứng trước nguy cơ thiếu lương thực buộc phải rút lui thế chứ? Có thể nói, nếu giữa đường không lòi ra một tên Mạnh Trạm chạy lại kết minh thì Xương Thọ Vương đã cất cờ thu binh gom đồ về đất phong từ sớm rồi. Nếu hỏi Xương Thọ Vương bây giờ hận ai nhất thì xin thưa, Dương Tự chắc chắn lọt top ba. Vệ Từ mỉm cười để lộ hai má lúm đồng tiền đáng yêu trên khuôn mặt đẹp chuẩn thế giới, khiến người xung quanh lóa mắt như thấy cả một rừng hoa đang nở trước mặt, đó là một vẻ đẹp hiếm có trên đời. “Được rồi, được rồi... Không nhắc chuyện này nữa.” Vệ Từ bước sánh vai cùng Dương Tư, lời nói mang theo ý cười. Vừa mới nói xong, cầu tiếp theo anh đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ. “Dù sao Tử và Tĩnh Dung cũng quen biết nhiều năm, có một chuyện không thể không nhắc.” Dương Tư xị mặt hỏi: “Chuyện gì nữa?” Vệ Từ thẳng thắn nói: “Đông Khánh lớn như vậy thử hỏi ngoài chủ công ra còn ai bảo vệ được huynh? Chủ công nổi tiếng ngang bướng, huynh càng ép thì ngài lại càng cứng đầu, nói thẳng một câu là tùy tâm trạng. Tĩnh Dung thấy đó, huynh gọi ngài là Liễu Huyện lệnh ngài đã để ý bao giờ chưa? Hy vọng ngài khuất phục trước sợ là không có khả năng. Nhưng Tĩnh Dung nếu không khuất phục thì e cái mạng nhỏ xem ra khó giữ” Sắc mặt Dương Tư đen như đít nổi, hai tay ngứa ngáy muốn lao tới bóp cổ Vệ Từ. Lúc trước còn tưởng Vệ Tử là người ngay thẳng thanh cao như sen. Giờ nhìn lại xem ra mắt gã có vấn đề rồi, cái tên này chắc đến cả máu thịt đều đen chứ nói chi là tim gan phèo phổi. “Cậu cứ chặt chém đi, cái miệng điêu ngoa kia có ngày trời phạt đó nhá” Dương Tự tức giận thở phì phì như trâu. Hai người bạn thân chém nhau tưng bừng quên cả trời đất, thoắt cái đã rời khỏi sảnh chính vụ. Mấy người Từ Kha bận công chuyện cũng đều nhao nhao cáo lui, chỉ còn mỗi Kỳ Quan Nhượng ì ạch không muốn đứng dậy. Tới khi đám người đi hết Khương Đồng Cơ mới hướng ánh mắt về phía Kỳ Quan Nhượng. Cô hỏi: “Văn Chứng, chuyện lúc trước ta kêu huynh đi hỏi kết quả sao rồi?” Kỳ Quan Nhượng căng thẳng vuốt râu, anh ta có dự cảm sắp xảy ra chuyện lớn, nhưng vẻ mặt Khương Đồng Cơ vẫn bình tĩnh như không khiến lòng anh ta thấp thỏm hồi hộp. “Chủ công.” Kỳ Quan Nhượng mấp máy môi, mãi mới nặn ra hai chữ, cái miệng lươn lẹo tự tin ngày thường hoàn toàn biến đâu mất. Khương Hồng Cơ cười khẽ, cô tạm thời đóng kênh livestream rồi nói: “Nói đi, dù kết quả có thế nào chủ công nhà huynh cũng chịu được hết. Trước đây nhờ huynh viết thư cho Ngụy Uyên tiên sinh.. chắc giờ đã có câu trả lời rồi.” Kỳ Quan Nhượng do dự nửa ngày, ngập ngừng nói ra nội dung thư trả lời của Ngụy Uyển tiên sinh. Khương Bồng Cơ bình thản lắng nghe, thấy vậy Kỳ Quan Nhượng lại càng sợ hãi. Cuối cùng... “Chủ công, Nhượng cho là trong này có lẽ... có hiểu lầm gì đó, mong chủ công.” Khương Bồng Cơ rũ mắt cười nhẹ, vẻ mặt không có chút lo lắng nào. “Văn Chứng, huynh không cần khuyên hay an ủi ta nữa, chuyện này ta đã sớm phát hiện rồi, chỉ là không có bằng chứng thôi.” Khương Đồng Cơ nhếch miệng, vẻ mặt không quan tâm, không nhận ra chút lăn tăn nào: “... Hơn nữa, Văn Chứng à... chuyện này phức tạp hơn huynh tưởng tượng rất nhiều, có lẽ liên quan đến lĩnh vực mà người thường khó mà tưởng tượng, nhưng ta tự tin sẽ giải quyết được. Ta là chủ công mà huynh lựa chọn, ít ra cũng phải có chút lòng tin chứ. Nếu ngay cả chuyện này cũng không xử lý nổi thì há chẳng phải phụ lòng tin tưởng của huynh sao?” Tuy Kỳ Quan Nhượng quỷ quyệt gian manh, phong cách nhìn có vẻ rất giống Dương Tư và Phong Chân, nhưng nếu để ý kỹ thì ba người họ vẫn có khác biệt. Dương Tư thích dùng âm mưu quỷ kế, nhưng người này phán đoán dựa trên sự thật, phân chia rõ mức độ nặng nhẹ, rất biết nhận định tình hình. Phong Chân rất tùy hứng, làm việc không theo đường lối, tất cả đều tùy ý thích, cách nghĩ quỷ quyệt, mưu kế biến hóa khó lường. Còn Kỳ Quan Nhượng... Anh ta có vài điểm giống với Dương Tư và Phong Chân, nhưng cũng có mặt khác với hai người. Phong Chân thích khoe khoang, Kỳ Quan Nhượng lại không thích nổi bật, anh ta khắc cốt ghi tâm bốn chữ “người khôn giữ mình” Nhược điểm của Dương Tự rất rõ ràng, gã chuyên gió chiều nào ngả chiều đó, Kỳ Quan Nhượng ở một số mặt lại rất lì lợm, sống rất có nguyên tắc. “Người khốn giữ mình” không có nghĩa là “mượn gió bẻ măng”. Một Kỳ Quan Nhượng như vậy mà lại chọn phương Bồng Cơ, có thể nói là anh ta đã đánh cược tất cả vào cô. Không vì cái gì khác, chỉ riêng vì lòng tin tưởng và trung thành của đám “công túa” dưới trướng, Khương Đồng Cơ đã không cho phép mình thua. Thấy thái độ kiên quyết của cô, Kỳ Quan Nhượng chỉ đành rút lại những lời muốn nói. Nếu chủ công đã có quyết sách, anh ta sẽ không nói nhiều thêm. Lúc Khương Bồng Cơ nhờ anh ta đi điều tra chuyện này, Kỳ Quan Nhượng sém chút bị dọa hết hồn. >