Phía Khương Hồng Cơ đang chiếm ưu thế, trong tình huống không có vũ khí công thành mà làm được như vậy cũng là tốt lắm rồi. Cô nói: “Giờ đang lạnh nên thi thể không dễ bị thối rữa. Sai người thu dọn thi thể của các binh lính để đưa về” Thi thể của các tướng sĩ trên chiến trường thường được xử lý ngay tại chỗ. Một là do thi thể quá nhiều, gây khó khăn trong việc vận chuyển, cũng rất tốn nhân lực. Hai là do yếu tố thời tiết, thi thể khó bảo quản, hành quân đánh giặc dễ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, mang theo di thể của các tướng sĩ đi cùng thì không tiến hành động. Nhưng trời đang rét căm căm, thi thể để vài ngày cũng không lo thối rữa. Khương Bổng Cơ tính sai người đưa họ về quê chôn cất, đỡ táng thân nơi đất khách quê người. Dương Tư hơi trợn mắt, dường như lấy làm ngạc nhiên lắm, lát sau gã mới thấp giọng đáp: “Vâng” Tình hình huyện Kim Môn còn nghèo khổ hơn Khương Hồng Cơ tưởng tượng nhiều, nhà cửa vừa nhỏ vừa cũ nát, nhà nào cũng cửa đóng then cài. Thi thoảng lại có người nhìn xuyên qua khe của quan sát bên ngoài, vừa thấy tầm mắt Khương Đồng Cơ đảo qua đã vội rụt cổ lại. Khương Bồng Cơ lập ra luật lệ thưởng phạt cực kỳ nghiêm khắc, quân đội không được nhiễu dân, nếu vi phạm thì xử lý theo quan pháp “Cứ để các binh sĩ nghỉ ngơi ăn uống, khôi phục thể lực, chút nữa chúng ta vòng về thì cứ hành động theo kế hoạch” Khương Bồng Cơ thở phào, nghĩ về kế hoạch tác chiến lúc trước đã lập ra. Dương Tư gật đầu, truyền lệnh xuống thay Khương Đồng Cơ. Quân tiên phong là đội quân tinh nhuệ nhất, có điều vừa mới đánh hạ được huyện Kim Môn, không thể không cho quân ở lại phòng thủ. Vì thế, trước khi xuất phát Khương Đồng Cơ sai người báo với Kỳ Quan Nhượng để anh ta phái hơn một nghìn lính từ đội quân chủ lực đến tiếp nhận huyện Kim Môn. Theo dự tính của cô, đợi bọn họ đánh bay mai phục của đám Hồng Liên Giáo rồi, quay lại huyện Kim Môn vẫn kịp chán. Hồng Liên Giáo tin tức chậm lưu thông, đến lúc đó nếu chúng muốn chiếm lại huyện Kim Môn thì không chỉ vũ khí công thành của Từ Kha đã đến nơi mà Khương Hồng Cơ và quần tiên phong cũng đã đạt được mục đích. Hồng Liên Giáo mà muốn tấn công khi huyện Kim Môn đã nâng cao sức mạnh thì chắc chắn là phải đắp đầu người vào! Chừng hai canh giờ sau, đoàn quân Kỳ Quan Nhượng phải đi cuối cùng cũng tới nơi. Khương Bồng Cơ cắn hai miếng lương khô, uống một ngụm nước ấm rồi phi lên lưng Tiểu Bạch, vung tay lên. “Xuất phát!” Huyện Kim Môn ở phía sau như một con thú khổng lồ ngoan ngoãn ngủ say, xa dần theo mỗi bước chân hành quần rồi khuất sau đường chân trời. Dựa theo kế hoạch thì Khương Đồng Cơ phải dẫn quân nấp ở đường núi thông đến huyện Kim Môn. Ở một nơi khác, đám giáo chúng được điều động từ huyện Kim Môn trải qua quãng đường dài gian nan cuối cùng cũng đến huyện Phong Hồ. “Mưu sĩ” của Hồng Liên giáo – tên thư sinh cảm động suýt phát khóc. Kỳ Quan Nhượng nhiều lần đe dọa liên tục khiến thư sinh có ảo giác ngay sau đó sẽ nhận được tin Khương Đồng Cơ tấn công. Gã vốn định bắt lính trinh thám của phương Bồng Cơ, giết một người để răn đe những kẻ khác, đồng thời cũng nâng cao khỉ thế phe mình. Nhưng đám trinh thám ấy xuất quỷ nhập thần, tên nào cũng lẩn nhanh như trạch, chỉ phát hiện được dấu vết của chúng chứ không bắt được người, điều này khiến thư sinh tức điên cả tiết. Nhưng giờ thì tốt rồi, viện binh từ huyện Kim Môn đã tới, quân của hai huyện lại không địch lại được một tên nhãi nhép Liễu Hi đấy sao? Thư sinh chưa bao giờ cảm thấy an toàn như lúc này, mọi sự bất an đều tan biến như chưa từng xuất hiện. “Liễu tặc to gan, chúng ta nhất định phải cho hắn một bài học, cho hắn biết sự lợi hại của Thánh giao chúng ta” Gã thầm nghiến răng, kế sách đánh bọc sườn lúc trước lại nhen nhóm trong đầu, khiến gã muốn ra trận ngay tức khắc... Bị trinh thám của người ta dọa cho mất mật, giờ chiếm thế thượng phong rồi sao có thể để yên mà không phục thù chứ, vừa lấy lại danh dự cho bản thân, vừa cho Liễu Hi một phen bẽ mặt. Thư sinh nghỉ vậy, bèn bắt đầu sắp xếp quân đội, điều hơn ba nghìn người ra để chuẩn bị đánh lén tòa thành nhỏ, mai phục Khương Bồng Cơ Thư sinh có quyền lực rất lớn trong Hồng Liên Giáo, trở giáo chủ ra thì không ai có thể ra lệnh cho gã rút lui. Nhưng tên thủ lĩnh huyện Kim Môn ba chân bốn cẳng chạy qua trợ giúp thì lấy làm bất mãn lắm. Gã nói: “Quân sự, quân ta đã không ngừng di chuyển từ huyện Kim Môn tới đây, hiện nay giáo chúng đã vô cùng mệt mỏi, hay là chờ thêm một thời gian nữa để họ nghỉ ngơi lại sức?” Thư sinh nghe vậy thì cáu ầm lên, nói rất hùng hồn rằng: “Dùng binh quý ở tốc độ, nếu vì đám các ngươi mà để lỡ thời cơ chiến đấu, cho Liễu tặc nghỉ ngơi lấy sức thì ai chịu trách nhiệm? Ta hay ngươi? Chưa kể, các ngươi từ huyện Kim Môn đến đây là đi đường chính, đường bằng phẳng như thế thì tốn sức cái nỗi gì? Ta còn chưa trị các ngươi tội cứu trợ chậm trễ đâu đấy” Nếu không phải gã thông minh nhanh trí thì không chừng Liễu Hi đã biết chuyện binh lực trong huyện Phong Hồ không đủ rồi. Nhỡ hắn phát động tấn công trước khi viện quân huyện Kim Môn đến nơi thì làm sao? Thư sinh còn chưa truy cứu trách nhiệm của tên thủ lĩnh kia đã là nhân từ lắm rồi, còn đòi nghỉ ngơi lại sức trì hoãn thời cơ chiến đấu à? Gã thủ lĩnh nghe vậy thì giận tái cả mặt mày, nếu không e ngại địa vị của thư sinh trong giáo thì gã đã tát lật mặt thằng khốn này rồi. Thằng ranh con chỉ biết chỉ tay năm ngón chứ biết cách đếch gì về đánh trận, thế mà dám ở đấy lên mặt với gã? Thư sinh ngang ngược ra lệnh: “Điểm binh, diệt Liễu tặc, chấn hưng thần uy Thánh giáo!” Chúng mong ngóng được tiêu diệt Khương Đồng Cơ, đắm chìm trong mơ mộng kiến công lập nghiệp, mà không biết phía trước có cả loạt cạm bẫy đang chờ chúng. Sau khi hạ được huyện Kim Môn, Khương Hồng Cơ lệnh cho lính truyền tin thông báo tin này cho Kỳ Quan Nhượng đang ở đội quân chủ lực. “Nhượng đã biết. Báo lại với chủ công rằng cứ làm theo kế hoạch” Kỳ Quan Nhượng biết tin phe ta đã chiếm được huyện Kim Môn, đội tiên phong do Khương Hồng Cơ dẫn dắt sẽ tạm nghỉ một chốc rồi xuất phát, anh ta càng yên tâm hơn. Lúc này, trinh thám liên tiếp truyền tin về, quân từ huyện Kim Môn đã đến huyện Phong Hồ. Kỳ Quan Nhượng nhíu mày, ra lệnh cho trinh thám đi dò la tin tức tiếp. “Bên huyện Phong Hồ mà điều binh ra khỏi thành thì phải báo về ngay lập tức, rồi lệnh cho toàn bộ trinh thám rút lui.” Không lâu sau, Kỳ Quan Nhượng thu được một tin tức, huyện Phong Hồ có động tĩnh. Anh ta cười lạnh. Mưu sĩ ở huyện Phong Hồ đúng là ngu như bò. Nhưng cũng may là gã quá ngu, nếu khôn ra thì chỉ cần chờ thêm một ngày nữa, khi tin tức huyện Kim Môn thất thủ truyền đến Phong Hồ, chúng sẽ biết mọi chuyện là cái bẫy của kẻ địch, hành động càng thêm cẩn thận, không chừng còn có thể giảm tổn thất. Tiếc rằng chúng chỉ biết lý luận suông thôi, cứ tưởng rằng tình hình sẽ phát triển theo những gì chúng nghĩ. Mơ thì đẹp lắm, nhưng hiệu suất chiến đấu của Khương Bồng Cơ cực cao. Trước khi trời vào đêm, Kỳ Quan Nhượng dẫn binh rút khỏi tòa thành nhỏ rồi tiến quân vào đường núi dẫn đến huyện Phong Hồ, lấy bản thân làm mồi, vờ như đang chuẩn bị tấn công. Trinh thám của Hồng Liên Giáo luôn theo dõi sát sao tình hình bên tòa thành nhỏ, thấy vậy thì vội truyền tin về ngay. Thư sinh vừa biết tin thì mừng như điên. “Ha ha ông trời cũng giúp chúng ta! Nhất định phải khiến Liễu tặc không ngóc đầu lên được. Ai bắt sống được hắn, muốn tiền có tiền muốn gái đẹp cũng có luôn!” Theo kịch bản của thư sinh, Hồng Liên Giáo phái quân đội hùng hậu đi chặn đứt đường ra của địch, đồng thời cử ba nghìn giáo chúng tiến quân vào đường núi, ngăn chặn đường lui của Khương Đồng Cơ, tấn công thế gọng kìm, vấy Khương Hồng Cơ trong đường núi, cuối cùng là bắt sống! Một kịch bản vô cùng hoàn hảo! >