Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 646



Đám người xem livestream đều là những kẻ lão luyện quen với sóng to gió lớn, vừa cười Phong Chân đáng thương, vừa ăn bả chó trong im lặng. Không nói gì nhiều, Streamer nhà họ đúng là cưng đám mưu sĩ “công túa” hết nước hết cái. [Hôm Nay Cân Thử Xem Bao Cấn]: Thương Phong Chấn, anh chàng cũng là con ma ốm mà, đấu thể vì anh ta thoải mái mà bắt nạt thế được. [Lại Tăng Cân]: Ngồi trong xó gặm bả chó, Streamer cưng đám mưu sĩ dã man ấy. [Từ Từ Giảm Béo]: Chắc là do Phong Chấn quá thoải mái và Từ mỹ nhân thì quá ngoan đó. Bé ngoan thì được thương yêu hơn mà. Ở nơi khác, khi Khương Bồng Cơ đang chơi đùa với Hồng Liên Giáo, đánh bọc sườn ba nghìn quân mai phục, thì huyện Hồng Liên đã rục rịch thay đổi. Phải ngược dòng về khoảng thời gian trước. Khi ấy, An Thôi hợp tác với lão nhị của Hồng Liên Giáo, hai người cấu kết với nhau làm đại sự. Lão nhị là anh em vào sinh ra tử với giáo chủ, hiểu rất rõ thói quen của giáo chủ, cũng rất được lòng tin của gã. Lão nhị dẫn thuộc hạ lẻn vào “cung Thiên Thần” bắt sống giáo chủ Hồng Liên Giáo. Lúc bị bắt, gã còn đang trần như nhộng lao động hăng say với hai cô gái xinh đẹp, đến khi bị trói gô lại vẫn còn chưa thoát khỏi cơn đê mê. Thấy khuôn mặt hung dữ của lão nhị, lại nhìn thân xác nguyên thủy của mình, mặt gã hết đỏ lại xanh “Ngươi không sợ bị thần linh trừng phạt sao?” Lão nhị cười xùy rồi đạp cho tên kia một phát. “Ông anh lừa đám ngu dân này còn được chứ tưởng lừa thằng đệ đây mà dễ à? Thằng đệ đây còn biết ông anh mấy tuổi đái dầm, mấy tuổi mơ dâm, mấy tuổi thì nhìn lén đàn bà đang tắm, mấy tuổi biết trêu gái, quất lúc nào cũng biết luôn, cái hạng đấy mà cũng dám xung thần linh ấy à? Tao lại sợ quá cơ, chắc bao giờ quay lại thần vị thì phải thiên binh thiên tướng đến giết tạo nhỉ? Làm được không đấy? Bố mày lại nhổ vào!” Tự xưng là hóa thân của thần ấy à? Lão nhị cáu điên cả người, phát buồn nôn với giáo chủ. Ban đầu gã cũng không muốn phản bội giáo chủ đâu, dù sao thì việc giáo chủ là hóa thân của thần đã in sâu vào lòng người, nếu không có cái danh ấy thì Hồng Liên Giáo chỉ tồn tại trên danh nghĩa mà thôi. Trừ những tín đồ ngu muội thì đám a dua theo sẽ chạy mất hút hết. Nhưng gã không chịu nổi tình hình hiện tại nữa. Dựa vào đầu mà gã cống hiến cho Thánh giáo nhiều đến thế, cuối cùng mọi lợi lộc đều do tên khốn kia hưởng, gã lại chẳng được gì. Mà vậy thôi cũng không đáng là gì, nhưng giáo chủ lại trọng dụng một tên thư sinh nói như rồng leo làm như mèo mưa. Bị đối đãi không công bằng, không đạt được địa vị như mong muốn... trong lòng gã lại nổi lên dã tâm. Những nhân tố đó thúc đẩy gã làm liều, giam giữ giáo chủ, định biến tên kia thành con rối tùy gã điều khiển. Giáo chủ bị gã nói cho mà điên tiết, chửi ầm lên. “... Cứ đắc ý đị, quân sự dẫn binh về thì các ngươi chết chắc.” Lão nhị giật mình, cảm thấy chột dạ, nhưng vẫn làm ra vẻ bình tĩnh. Gã ra lệnh cho tay sai nhốt giáo chủ lại, bản thân thì đi qua đi lại lo lắng. Tuy gã muốn làm phản, nhưng chỉ là nghĩ thế thôi, mãi không có gan hành động, có An Thối tương trợ, gã như hổ mọc thêm cánh. Nhưng một lần bất tín vạn lần bất tin, An Thôi đã phản chủ một lần, chưa chắc sẽ chịu trung thành với gã. Nhìn thì như lão nhị rất trọng dụng An Thôi, nhưng thực ra thì kiêng kỵ hắn. Chỉ là tình hình hiện nay khá khó nhằn, nếu không được An Thối hỗ trợ thì đến khi quân sự kéo quân về, gã sẽ cầm chắc cái chết. Vì mạng sống, gã không thể không hợp tác với An Thổi. Những đề nghị mà An Thôi đưa ra đều rất đúng trọng tâm, tràn đầy nhiệt huyết, khiến gã phải tâm phục khẩu phục. Lão nhị đã chiếm được huyện Hồng Liên, nhưng ba huyện khác vẫn do Hồng Liên Giáo nắm giữ (tin huyện Kim Môn rơi vào tay giặc chưa được truyền đến), bất kể là nhân số hay địa bàn thì gã đều không phải đối thủ của Hồng Liên Giáo. Nếu gã muốn lật mặt thì phải tranh thủ lúc Hồng Liên Giáo đấu với Liễu Hi để đục nước béo cò, lén lút đánh lén địa bàn của Hồng Liên Giáo để mở rộng thế lực Cuối cùng, An Thôi còn thả mồi: “Tin giáo chủ bị ngài bắt còn chưa bị truyền ra, giờ ngài có thể dẫn người đến huyện Thu Vũ rồi dùng thân phận Tả Hữu hộ pháp để lừa người trong huyện, ngài sẽ chiếm được huyện đó mà không tốn chút sức lực nào. Nếu không nắm thời cơ, đến khi cả quận Thừa Đức hay tin thì ngài làm gì cũng khó...” Lão nhị dao động lắm, không phải gã không kiềm chế, nhưng những gì mà An Thôi nói vừa có lý lại vừa mê hoặc. “Vậy huyện Hồng Liên thì sao?” Lão nhị vẫn hoài nghi n Thôi, chỉ sợ hắn có âm mưu gì đó. An Thôi đáp: “Có gì đâu, ngài cứ để vài thuộc hạ tín nhiệm ở lại thủ thành là được chứ gì. Huyện Hồng Liên dễ thủ khó công, không dễ mà phá được đâu.” Thấy hắn nói đơn giản như thế, lão nhị nghe cũng thấy ngại. Lừa được lão nhị rồi, An Thôi lại làm một chuyện bí mật nữa. Hắn phải một tên ăn mày đến báo tin cho Khương Đồng Cơ, rồi lại phải người đến huyện Phong Hồ châm chọc tổn thư sinh của Hồng Liên Giáo. Chuyện sau khi Khương Đồng Cơ nhận tin báo thì đã nói rồi. Nội dung tin báo khá là cạn lời, vừa lên án tên lão nhỏ lòng lang dạ sói bắt cóc hắn đến huyện Hồng Liên, vừa nói lão nhị tính bắt cóc giáo chủ đến huyện Thu Vũ, mong thư sinh có thể xả thân vì đại nghĩa, lập tức đến cứu giáo chủ. An Thối rất xứng đáng nhận giải Oscar năm nay, sao các giám khảo có thể bỏ qua một ngôi sao như thế này chứ? Chuyện này chưa xong đã có chuyện khác kéo đến. Khi thư sinh nhận được thư của An Thôi thì suýt ngất ngay tại chỗ. Chuyện này khiến thư sinh tạm chưa thể truy cứu việc An Thôi hiến kế sai lầm, khiến chúng mất đi huyện Kim Môn. Đối với Hồng Liên Giáo thì giáo chủ là người quan trọng nhất. Nếu không còn hóa thân của thần thánh thì Hồng Liên Giáo chắc chắn sẽ sụp đổ trong tức khắc, và rồi sẽ bị Thanh Y Quân đang chầu chực phía sau cho một đòn trời giáng. Nên làm sao đây? Thư sinh đỏ bừng mắt, nói bằng giọng khàn khàn: “Phải cứu giáo chủ, mà cũng không thể để Liễu tặc chiếm huyện Kim Môn ngon ơ thế được... Chúng ta chia binh làm hai!” Kỷ luật của Hồng Liên Giáo rất lỏng lẻo, tập kết binh mã rồi xuất phát phải tốn hai ba ngày, giờ lại hay tin giáo chủ bị phản tặc bắt đi, chúng càng hỗn loạn hơn, tốc độ càng chậm. Còn đối thủ của chúng là phương Bồng Cơ thì phát huy cực hạn hai chữ “năng suất”. Đến khi Hồng Liên Giáo chia xong một nửa binh mã tấn công huyện Kim Môn thì phương Bồng Cơ đã dẫn người đến gần huyện Hồng Liên rồi, tân binh được điều động lâm thời cũng đã đi được nửa đường, vừa lúc đánh bọc hậu thế lực Hồng Liên Giáo ở huyện Kim Môn. Kỳ Quan Nhượng trấn thủ huyện Kim Môn kỹ đến mức con muỗi cũng không lọt vào được, Hồng Liên Giáo tấn công liên tục nhưng không thu hoạch được gì. Mỗi lần gặp thất bại, chúng chỉ đành bất đắc dĩ bỏ lại mấy trăm mấy nghìn thi thể rồi ôm hận rút quân. >