Khương Bồng Cơ vốn tưởng rằng Vệ Từ sẽ chùn chân, nhưng dường như cô đã coi thường anh, người này một khi đã bướng lên rồi thì không ai bằng.
“Đám Hồng Liên Giáo đó là loại người như thế nào, huynh chắc hẳn biết rõ, lúc này mà huynh còn chạy đến đó thuyết phục... Vệ Tử Hiếu, có phải là huynh ngại mình sống thọ quá không hả? Cái đám Hồng Liên Giáo đó không quan tâm đến cái gì gọi là hai quân giao chiến không chém sứ giả đâu. Nếu như đổi lại là ta, ai dám phái người đến thuyết phục vào cái lúc mấu chốt thế này, ta chém chết kẻ đó” Giọng của Khương Đồng Cơ lên xuống, cô hỏi: “Huynh không sợ chết thật sao?”
Vệ Từ không giận mà còn cười, nét mặt anh cũng trở nên dịu dàng, như thể được phủ thêm một lớp ánh sáng ôn hòa.
Anh nói: “Đương nhiên là sợ”
Sợ chết là chuyện bình thường.
Dù cho Vệ Từ được sống lại một lần nữa, song mỗi khi nghĩ đến cảnh rút kiếm tự vẫn năm đó, anh vẫn rùng mình sợ hãi.
Nhưng nếu thời gian đảo ngược lại lần nữa, anh vẫn sẽ lựa chọn như vậy.
Sinh mệnh rất đáng quý, nhưng đối với Vệ Từ mà nói, có một số thứ còn đáng quý hơn cả sinh mệnh.
“Sợ là tốt, bảo vệ cái mạng nhỏ của mình cho tốt đi đã.”
Khương Bồng Cơ chẳng thèm ngước lên, cô ra vẻ định đứng dậy, ý bảo Vệ Tử có thể đi được rồi.
Vệ Tử nói: “Chính vì sợ nên cho dù là tính mạng của bản thân hay tính mạng của dân chúng thì đều đáng quý. Từ chắc chắn có thể thuyết phục được thủ lĩnh của quân địch, nếu thành công, thương vong của bên ta có thể giảm đi rất nhiều. Thành thực mà nói, tuy chủ công anh dũng thiện chiến, trên đời hiếm có đối thủ, nhưng quân địch đông, lại có tường thành làm bình phong che chở, tiến có thể công được, mà lùi có thể thủ được. Nếu chúng đóng trong thành không chịu ra, cố ý kéo dài thời gian, thì e rằng chủ công sẽ rất đau đầu. Nhân cơ hội bây giờ quân địch đang trong trạng thái bị chia rẽ, Từ cho rằng dùng kế ly gián là cách tốt nhất?
Hiện tại, Hồng Liên Giáo vẫn đang trong trạng thái nội bộ bị chia rẽ, bọn họ vẫn còn cơ hội.
Nếu như Hồng Liên Giáo bắt tay giảng hòa, quên đi hiềm khích thì phía Khương Bổng Cơ sẽ bị trì hoãn.
Đánh giặc cần nắm bắt đúng thời cơ, mưu lược cũng giống thế. Khương Bồng Cơ hơi khó chịu, cô im lặng một lúc lâu rồi mới quyết định.
“Nếu huynh có thể bảo đảm rằng mình còn sống để quay về, thì ta cho phép huynh làm thử”
Vệ Từ vui mừng ra mặt, đôi mắt anh sáng hẳn lên, có điều đám khán giả xem livestream lại muốn phát điên.
Đầu óc Vệ mỹ nhân có vấn đề, muốn đâm đầu vào chỗ chết mà sao Streamer không cản lại?
[Eddie không đủ]: Hồng Liên Giáo là thổ phỉ đấy ạ, bọn chúng làm gì có cái thói quen “hai bên giao chiến không chém sứ giả” đầu. Về mỹ nhân đẹp thế, võ công lại yếu, đến lúc đó bọn chúng nảy ra ý định xấu xa thì làm thế nào? Streamer tại sao không ngăn cản đến cùng chứ?
[Ai Cần Thêm Đất Diễn]: Streamer cướp địa bàn của Hồng Liên Giáo, bây giờ bọn chúng đang hạn chết Streamer ấy, Từ mỹ nhân mà qua đó chẳng phải sẽ trở thành chỗ trút giận của chúng à? Nếu là thế lực khác thì em cũng không lo lắm đâu nhưng là Hồng Liên Giáo, thực sự là em lo ngay ngáy đi được ý.
[Comment Trong Chương]: Quan trọng là Vệ Từ muốn đi mà, Streamer có cản rồi đó thôi, người ta đã quyết tâm rồi thì mọi người bảo Streamer làm thế nào bây giờ?
Khán giả xem livestream lo lắng, chẳng lẽ Khương Hồng Cơ thì không?
Nhưng cô không thể vì sự lo lắng của bản thân mà quyết định thay anh được.
Có lẽ sự lo lắng của cô đối với Vệ Từ mà nói lại là không tin tưởng vào năng lực của anh, thế nên khi Vệ Từ kiên quyết muốn đi, cô chọn cách tôn trọng anh.
Được cô cho phép, Vệ Từ thay một bộ nho sam giản dị, chỉ dẫn theo vài hộ vệ rồi rời khỏi quân doanh.
Ngay đêm hôm ấy, lão nhị đang cáu kỉnh bò dậy từ trên người tiểu thiếp, chuẩn bị gọi nước nóng để tắm rửa, bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân của lính truyền tin.
“Nhị đương gia, ở ngoài có một tên tự xưng là sứ giả do Liễu tặc phái đến, muốn bàn bạc việc lớn với Nhị đương gia”
Lão nhị đang mặc quần áo nghe vậy liền ngây ra tại chỗ, một lúc sau mới phản ứng lại được, gương mặt gã hiện lên nụ cười ác ý.
“Tên Liễu tặc thế mà lại phải người đến đây... thú vị, thú vị... ông đây phải xem xem kẻ nào mà lại to gan đến vậy! Cho hắn ta vào, ta sẽ đi gặp hắn” Lão nhị tắm rửa, thay quần áo, chỉnh trang bề ngoài rồi mới đi gặp sứ giả Liễu Hi phái đến.
Vừa bước vào phòng khách gã liền nhìn thấy một thanh niên mặc nho sam màu xanh thẫm đang ngồi trên ghế, tư thế ngồi rất chuẩn, sống lưng thẳng tắp.
Phòng khách sáng rực, ánh nến lập lòe đong đưa.
Mái tóc dài đen bóng của thanh niên được búi gọn trong ngọc quan, mái tóc đen càng làm nổi bật làn da trắng trẻo mịn màng như ngọc, hàng lông mày đậm ngay ngắn, đôi mắt sáng rực, sống mũi cao thẳng, cho dù là ai nhìn thấy cũng đều phải thốt lên khen ngợi, đúng là một lang quân tuấn tú.
Dường như phát hiện ra tiếng động bên ngoài, anh nhìn sang.
Thấy lão nhị tướng mạo hung hãn, vẻ mặt anh vẫn rất bình thản, như thể đang ở trong sân nhà mình chứ không phải là trong doanh trại địch, một mình một bàn, tự rót tự uống.
Lão nhị điều chỉnh tâm trạng, sải bước đi đến ghế trên ngồi xuống, dáng vẻ hào sảng, giọng như sấm rền.
“Ngươi là Liễu... thằng ranh con Liễu Hi phái đến khuyên bảo ta sao?”
Vốn dĩ gã định gọi Khương Đồng Cơ là “Liễu tặc”, nhưng do không biết ý định cụ thể của thanh niên trước mắt nên bèn sửa lời.
Vệ Từ chắp tay, ung dung nói: “Không, chủ công phái tại hạ đến đây là vì muốn chỉ cho tướng quân một con đường sống”
Anh vừa lên tiếng, trong lòng lão nhị đã nhen nhóm sát ý, gã ta cười lạnh: “Chỉ cho ta con đường sống à?”
“Đúng thế” Vệ Từ chẳng hề sợ hãi, anh nói: “Tướng quân chiếm huyện Thu Vũ, trong tay có ba mươi nghìn hùng binh, trông có vẻ như đang thắng thế nhưng tướng quân đừng quên, bên ngoài thành còn có hai mươi nghìn quân địch hùng mạnh. Một khi hai bên bao vây thành, tướng quân thấy với số lượng lương thực dự trữ trong thành, ngài có thể cầm cự được bao lâu?
Nếu Vệ Từ tận tình khuyên bảo, tự đặt bản thân mình vào vị trí thấp sẽ chỉ khiến tên lão nhị này kiêu căng hơn, càng khiến gã cho rằng mình rất quan trọng.
Anh đến đây là để xúi giục lão nhị, hai bên nên nói chuyện với nhau trong vị thế ngang hàng.
Cho nên, cho dù bản thân đang đứng trên đất địch nhưng Vệ Từ vẫn chẳng hề hạ thấp khí thế.
Lão nhị cười giễu, ánh mắt gã hung ác như sói, nhìn chằm chằm vào cổ của Vệ Từ, dường như đang nghĩ xem nên vặn gãy nó như thế nào.
Lão nhị coi thường, nói với giọng ồm ồm: “Tuy ông đây có xung đột với thánh giáo nhưng chúng ta vẫn là người một nhà, thằng ranh con Liễu Hi dù thế nào cũng chỉ là người ngoài. Trong thiên hạ này làm gì có chuyện không đỡ người nhà mà lại giúp người ngoài chứ?”
Giọng Vệ Từ lạnh bằng: “Người một nhà? Tướng quân đang chỉ những kẻ một nhà chơi trò qua cầu rút ván ấy à?”
Vẻ mặt lão nhị xanh lét, Vệ Từ nói tiếp: “Tướng quân nên cảm ơn chủ công của ta mới phải, nếu không có chủ công của ta, với hành động phản nghịch này của tướng quân, Hồng Liên Giáo sao có thể để tướng quân sống đây? Vừa nãy tướng quân nói không sai, dù sao vẫn là người một nhà, mà người một nhà thì không có thù qua đêm*”
*Ý chỉ những chuyện xích mích lặt vặt không đáng kể, dễ quên sau một đêm.
Nói về bản lĩnh đổi trắng thay đen thì các mưu sĩ của Khương Hồng Cơ đều là nhân tài kiệt xuất, bản lĩnh lập lờ đánh tráo khái niệm toàn số một.
Rõ ràng là Khương Đồng Cơ dồn Hồng Liên Giáo vào con đường chia năm xẻ bảy, nhưng nghe Vệ Từ nói thì Khương Bồng Cơ lại biến thành “ân nhân”.
Anh cười nói: “Nếu như tại hạ tính không nhầm, chắc hẳn Hồng Liên Giáo cũng đã phái sứ giả đến nói với tướng quân những lời này rồi. Nói thế cũng không sai, tại hạ cũng rất tán đồng. Nhưng tướng quân có từng nghĩ đến, Hồng Liên Giáo là Hồng Liên Giáo! Ngoài miệng thì nói nam nữ trong giáo như anh chị em, nhưng nói có dễ nghe đến mấy thì rốt cuộc cũng không phải máu mủ ruột rà. Tướng quân bắt cóc giáo chủ là thật, giết hại giáo chúng là thật, chiếm cứ huyện Hồng Liên cũng là thật, lừa quân thủ thành huyện Thu Vũ mở cổng thành cũng là thật... Tất cả những điều này đều rõ rành rành, tướng quân cảm thấy sau khi chủ công nhà ta lui binh, tất cả phong ba đều đã đi qua, liệu giáo chủ có tính sổ với ngài, trừng phạt kẻ phản bội giáo phái như ngài không? >