“Trường Trai, huynh luôn nói ả ta là yêu phụ thì đương nhiên có chút yêu pháp. Nếu vậy một người
bình thường làm sao có thể dễ dàng lấy tính mạng của ả ta? Yếu phụ này đúng là kỳ lạ, rõ ràng là không học võ, không chỉ tránh được đòn giết người của ta mà còn đánh ngang tài ngang sức với ta...
Người đàn ông trung niên mặc áo sam màu đen đang đứng ngoài cửa, vì chăm sóc đúng cách mà nhìn như còn trẻ hơn Tạ Khiêm hai tuổi.
“Không giết được yêu phụ, ta khó có thể yên tâm”
Người đàn ông trung niên gọi là “Trường Trai” đi vào trong phòng ngồi cách Tạ Khiêm không xa, hai gò má gầy gò lộ rõ buồn rầu.
Người đàn ông họ Vạn, tên Hiên, tự Trường Trai chính là nhân vật được người đời tôn sùng hâm mộ, có tài có danh.
Tạ Khiêm giễu cợt nói: “Thật trùng hợp, ta cũng nghĩ như vậy. Thủ đoạn của yếu phụ tà môn ngoại đạo, chỉ dựa vào sức lực của người bình thường không thể tiêu diệt được ả ta. Ở ta lại trốn ở hoàng cung, canh phòng nghiêm ngặt... Trải qua chuyện hôm nay chắc chắn ả sẽ càng cẩn trọng, lần sau muốn giết ả lại càng khó hơn”
Người bình thường có thể đấu với yêu quái được sao?
Yêu phụ này hại ông tan cửa nát nhà, chẳng lẽ không ai có thể đối phó ư?
Ba bốn năm trước, con gái Vạn Hiên mới mười lăm tuổi, đang ở tuổi cập kê.
Năm đó, con gái lên chùa dâng hương để cầu phúc cho gia đình, không cẩn thận đánh rơi một chiếc khăn thơm, không may lại bị tên du côn vô lại nhặt được.
Nhặt được thì cũng không nói làm gì, cái tên du côn vô lại này còn tuyên bố đây là chiếc khăn thơm của cô nương nhà nào nhà nào tặng cho hắn, khiến mọi người đều cho rằng con gái ông và tên du côn vô lại này có quan hệ bất chính, hôn sự vốn đã định cũng bị nhà trai hủy bỏ, tránh còn không kịp.
Gia tộc cảm thấy vô cùng mất mặt, thừa dịp ông không ở nhà dẫn một đám người bắt con gái ông dìm lồng heo, rồi lấy cái lí do là giữ trong sạch cho cô, bảo toàn danh dự của dòng tộc Vạn thị.
Không chỉ vậy, đến em gái ruột của Vạn Hiên năm xưa lập gia đình sau này li hôn cũng bị dìm sống như thế.
Trong một đêm ông mất đi hai người thân ông yêu thương nhất.
Dưới cơn giận dữ, Vạn Hiền không chỉ căm hận dòng họ Vạn thị mà còn hận cả nguyên nhân gây ra chuyện này là Hoàng hậu Trung Chiếu!
Nếu không phải vì người phụ nữ này tác quái, viết ra cái Nữ Tứ Thư khỉ ho gì kia thì con gái và em gái ruột ông phải bỏ mạng sao?
Ông chưa bao giờ tin vào cái năng lực thần thánh này nhưng đến Tạ Khiêm cũng không giết được người thì ông không thể không tin.
Tạ Khiêm giễu cợt.
“Cứ cho là yếu phụ có thủ đoạn thì đó cũng là thủ đoạn tà ma.”
Thần tiên?
Người kia không thể yêu phụ cũng có tư cách để xứng với từ này ư?
Vạn Hiển ổn định tinh thần, bình tĩnh lại hỏi: “Thiếu Hòa, giờ nên làm thế nào?”
Vạn Hiến và Tạ Khiêm sử dụng mọi mối quan hệ, sắp xếp đầu ra đó mới tạo được cơ hội cho Ta Khiêm xâm nhập vào cung ám sát hoàng hậu. Bây giờ ám sát thất bại, hoàng hậu mà điều tra thì Vạn Hiên cảm thấy không giấu nổi bao lâu, sớm muộn gì cũng sẽ điều tra ra bọn họ.
Nhân lúc hoàng hậu còn chưa phản ứng kịp thì bọn họ phải chuẩn bị tốt phương án thoát thân.
Còn ở lại Trung Chiếu thì sớm muộn cũng bị bắt, sau đó tan xương nát thịt.
Tạ Khiêm dừng động tác buộc vết thương lại, như lâm vào trầm tư.
Ông nói: “Theo tình hình hiện giờ thì bảo toàn tính mạng trước đã rồi tính, tiếp tục ở Trung Chiếu sớm muộn gì cũng chết, chi bằng chạy sang nước khác. Nam Thịnh chiến tranh liên miên, khó bảo toàn tính mạng, đi đến đó không sáng suốt. Bắc Uyên và Tây Xương thì quá xa, quan hệ của hai nước này với Trung Chiếu cũng không tồi, đi cũng là tìm đường chết. Hiện giờ thì Đồng Khánh chính là nơi an toàn nhất. Con trai của Liễu Trọng Khanh có tiền đồ, hai cha con họ đều học hành từ nhỏ, lại còn căm thù yêu phụ sâu sắc, nương tựa cha con họ có lẽ là lựa chọn không tồi.”
Vạn Hiên chăm chú nghe, không do dự mà đồng ý ngay.
“Ta đi thu dọn đồ đạc, nhân lúc trời tối rời đi.”
Tạ Khiêm túm lấy ống tay áo ông, ngăn ông làm chuyện dại dột.
Ông cũng không phải là trạch nam trong nhà như Vạn Hiên, kinh nghiệm giang hồ của ông rất phong phú: “Bây giờ không thể, tình hình quá nhạy cảm, bình tĩnh đợi một hai ngày rồi tính, Hoàng hậu vừa mới bị ám sát, huynh liền ôm quần áo chuẩn bị rời đi chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này à?”
“Hai ngày này cần làm gì thì làm, đừng để lộ tung tích”
Vạn Hiển bất đắc dĩ, chỉ có thể nghe theo ý kiến của Tạ Khiêm.
“Không quản nổi rồi, phó thác cho ông trời thôi, dù sao cũng là bọn họ nợ ta.”
Vợ của Vạn Hiên mất sớm, vốn muốn vì con gái mà tái hôn, dù sao nuôi dạy con gái cũng không thể thiếu bàn tay phụ nữ. Nhưng đúng lúc đó em gái lại mâu thuẫn với nhà chồng rồi ly hôn, ông liền nhờ em gái nuôi dạy con gái, bỏ đi ý định tái hôn, một lòng dốc sức học hành, dần dần có danh tiếng. Ông không chỉ giao thiệp với nhiều danh sĩ có tiếng mà ở trong quan trường còn có đóng góp nhất định, đem lại vinh quang cho Vạn thị.
Nói khó nghe thì uy tín danh dự của Vạn thị ở Trung Chiếu có tám phần là nhờ vào công lao của Vạn Hiên.
Thế mà dòng tộc Vạn thị không những không cảm ơn mà còn được đằng chân lên đằng đầu, không coi ông ra gì.
Cuối cùng, vì lí do bảo toàn trong sạch, duy trì gia phong mà đem hai người thân quan trọng nhất của Vạn Hiền dìm lồng heo...
Nếu không phải trong lòng còn ôm mối thù thì sợ rằng ông đã không chịu nổi đả kích liên tiếp mà đi đời nhà ma rồi.
Liên lụy Vạn thị?
Đây là bọn họ nợ ông, sớm muộn thì cũng phải trả.
Tạ Khiêm không nhiều lời, đây xem như việc riêng của Vạn Hiên, ông không quản được.
Hai ngày sau, khi trong ngoài thành đều có canh phòng, phạm vi tìm kiếm ngày càng mở rộng, Tạ Khiêm liền bảo Vạn Hiên chuẩn bị khởi hành.
Không bao lâu, bánh xe đã từ từ lăn về phía Đông Khánh, hoàng thành bị bỏ lại xa xa đằng sau.
Ánh mắt Vạn Hiên nuối tiếc nhìn xa xăm về phía sau.
“Chúng ta đã rời khỏi hoàng thành... Ôi, có lẽ cả đời này cũng sẽ không quay trở lại nữa”
Ông đã hơn bốn mươi, coi như bước nửa bước vào quan tài rồi, nay lại còn phải chịu nỗi đau rời xa quê hương.
Nếu không phải yêu phụ kia, ông cũng không rơi vào tình cảnh tha hương không nơi nương tựa như thế này.
Vết thương của Tạ Khiêm vẫn chưa lành, không thể cưỡi ngựa chỉ có thể ngồi trong xe ngựa.
Nghe bạn già Vạn Hiên cảm khái, ông cười nhạo.
“Nếu như huynh có thể sống lâu hơn một chút thì có thể trở về”
Vạn Hiến kinh ngạc nhìn ông.
Tạ Khiêm nói: “Huynh nhìn tình hình bây giờ của Trung Chiếu, cũng chỉ là Đồng Khánh thứ hai mà thôi.”
Hoàng đế không có tài cán gì, nuông chiều yếu hậu, mặc cho hạng người ăn trên ngồi chốc bóc lột người dân, đứng giữa kiếm lời nhét đầy túi riêng, không hề chăm lo đời sống cho nhân dân.
Vua và dân đấu tranh ngày càng kịch liệt, bao nhiêu danh sĩ vô tội trở thành bia đỡ đạn?
Về phần những nhà quý tộc của Trung Chiếu thì càng đáng chê cười, người người quyền cao chức trọng của cải hậu hĩnh, cố gắng nắm lấy nửa quyền hành trong tay, phong tỏa nền kinh tế, lừa gạt chiếm đất của tá điền, trốn nộp thuế... Mặt khác lại bóc lột dân chúng trầm trọng.
Trong cảnh thái bình thì xúi giục một phần lớn sĩ tộc sa vào ăn chơi trác táng, thao túng quyền lực, lại khinh thường công việc chính trị.
Thử hỏi, Trung Chiếu như thế còn có thể cứu không?
Sớm muộn cũng xong đời!
Vạn Hiến rũ mắt trầm tư.
Tạ Khiêm nói: “Bây giờ đi bước nào tính bước ấy, nếu như Trung Chiếu đại loạn có lẽ lại là cơ hội tốt cho chúng ta.”
Yêu phụ kia có chỗ dựa nên không sợ, phần lớn do ả ta là Hoàng hậu Trung Chiếu, cả quốc gia đều ủng hộ ả ta.
Đến lúc Trung Chiếu không còn, trừng trị yếu phụ này sẽ đơn giản hơn rất nhiều.