Một nơi khác, Bách phu trưởng “xấu lạ” kia yên lặng đi theo binh sĩ dẫn đường, cả đoạn đường không nói câu nào.
Nghĩ đến việc chân của Bách phu trưởng không được thuận tiện, binh sĩ không hề đi nhanh, chỉ đường một cách chu đáo, tỉ mỉ cũng không nói gì.
Một lát sau, hai gò má màu nâu của Bách phu trưởng dần nóng lên, giọng ồm ồm nói cảm ơn.
“Phong tiên sinh đặc biệt dặn dò, cũng không phải công lao của tiểu nhân”
Binh sĩ giải quyết việc chung đáp.
Bây giờ là mùa đông, đi nhanh thì mới làm cho cơ thể nóng lên để chống đỡ cái lạnh, nhưng vì phối hợp với bước đi của Bách phu trưởng, mấy binh sĩ này cũng không dám oán trách mà chịu đựng cái lạnh dẫn người này đến chỗ của chủ soái.
“Đi vào đi, chủ công và tiên sinh đã ở bên trong đợi người rồi, đừng để họ đợi lâu.”
“Đa tạo
Bách phu trưởng chắp tay vải rồi sau đó mới dè dặt bước vào lều.
Vén cửa lều, đập vào mặt là không khí ấm áp mang theo hương thơm của quả lê, xua tan đi hơi lạnh quanh người.
Lều của chủ soái đã dọn dẹp cẩn thận, trên nền đất cũng trải một tấm lót da thú, chính giữa còn đặt một lư hương tinh xảo, đẹp đẽ.
Nói chung mang vẻ đây là lều của chủ soái.
“Tiểu nhân Tế Khuông bái kiến Liễu Huyện lệnh”
Bách phu trưởng đi đứng bất tiện, hành lễ không giống với quy tắc của người bình thường nhưng có thể nhìn ra thái độ của anh ta là nghiêm túc, tuyệt đối không phải là hành lễ cho có lệ.
Trong lều có hai người, một người là thiếu niên trẻ tuổi ngồi thẳng, tuổi tác nhìn còn trẻ hơn Dương Đào lang quân vài tuổi, mặt mày phấn chấn, người còn lại chính là văn sĩ Phong Chân đã lôi kéo anh ta. Dáng ngồi như phác họa lại dáng của Khương Đồng Cơ nhưng lộ ra vẻ hơi “mềm yếu không xương”.
Anh ta giống như người không xương tựa vào thành ghế, hai mắt nheo lại, ánh mắt đặt trên người Bách phu trưởng Tế Khuông.
“Chủ công, đây chính là nhân tài mà ta đã nói trước đây”
Khương Hồng Cơ ừ một tiếng, nói với Tề Khuông: “Đứng dậy đi, hôm nay trời lạnh, quỳ lâu dưới đất có hại cho chân.”
Bách phu trưởng Tế Khuông đứng dậy, hai tay buông hai bên, đầu hơi cúi xuống, tầm nhìn hướng về lư hương bằng đồng cách Khương Bồng Cơ không xa.
Khương Bổng Cơ hỏi Tề Khuông: “Ngươi có biết nguyên nhân ta mượn người đến đây không?”
Tề Khuông bình thản đáp: “Đô úy có nói rồi, Liễu Huyện lệnh thấy tướng mạo tiểu nhân lạ lùng cho nên mượn để đánh giá
Nghe câu trả lời này, Khương Đồng Cơ thẩm nhíu mày.
Mặc dù ai nhìn thấy tướng mạo của Tề Khuông, bọn họ đều có thể biết rằng bốn chữ “tướng mạo lạ lùng” này hàm chứa sự châm biếm ác liệt tới mức nào.
Dương Kiển này cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, còn quăng thù hận cho cô.
Cho dù ông không biết Khương Hồng Cơ mượn người là giả, cướp người mới là thật nhưng cũng đào cho cô một cái hố.
Có điều, suy cho cùng thì vẫn là do Phong Chân sai, nghe xem tên nhóc này dùng toàn cái lí do gì, nào có chuyện làm việc như thế!
Cũng là do lỗi mưu sĩ của mình gây ra, vậy mà muốn chủ công cô đây phải gánh.
Hừ... Khó chịu.
“Đây chỉ là cái lí do mà thôi, cũng chẳng phải sự thật. Về mục đích thật sự của ta, ngươi có biết không?”
Tề Khuông ngây ngốc, vẻ mặt cuối cùng cũng thay đổi, nét mặt càng dè dặt hơn.
“Tiểu nhận biết.”
Bây giờ vẫn còn đang ở trạng thái livestream, người xem kênh livestream biết phương Bồng Cơ lại muốn tuyển nhân viên mới, vội vàng lót dép hóng quyết không rời.
Theo như sự “hiểu biết” của bọn họ đối với phương Bồng Cơ thì vị chủ công này có bệnh cuồng đẹp.
Người thi tuyển dụng không phải là soái ca nhỏ thì chính là soái ca lớn, dù là tuổi tác có cao thì cũng là người đẹp trai. Cho dù không đẹp trai thì cũng là có thần thái, tài hoa hơn người. Tóm lại, nhan sắc rất quan trọng!
Tuy nhiên, thực tế tàn khốc, lòng nhiệt huyết của bọn họ từ trước đến nay chưa từng bị đả kích nặng nề như thế, tim vỡ vụn rồi.
[Vệ Tử Hiếu Năng Lực Khiêng Đỉnh]: Streamer, tôi biết tự đả kích mình là không đúng, nhưng tôi vẫn phải nói, sau khi so sánh nhan sắc của Tề Khuông, khoảng cách đạt tới giới hạn vẫn còn cách rất xa mà. Streamer à, cô quyết định kéo người này nhập hội sao? Gã ta sẽ kéo giá trị bình quân nhan sắc của cả tập đoàn xuống! Bọn cô không phải tự xưng là tập đoàn mỹ nhân của vũ trụ sao? Đừng có vứt bỏ trị liệu chứ...
[Phong Tử Thực Giữ Mình Trong Sạch]: Chậc, mặc dù bác bên trên châm biếm hơi khắc nghiệt nhưng tôi cũng cảm thấy... Ừ, không hoan nghênh Tế Khuông nhập hội. Lý do rất đơn giản, xấu đến cay cả mắt, ảnh hưởng đến tâm trạng làm việc. Nhưng mà Streamer là chủ công của tập đoàn chắc chắn không thể tùy hứng làm liều như thế, chúng ta có phản đối như thế nào thì e rằng cũng không thay đổi được quyết định của Streamer. Vẫn là chấp nhận sự thật đi.
[Kỳ Quan Nhượng Hiếu Thắng]: Quả nhiên, dù là cách một vị diện, tiêu chuẩn thẩm mỹ của nhân loại vẫn là giống nhau. Thế giới lạnh lùng, tàn khốc này lại xem mặt ư... Nhưng mà nói lại thì Tế Khuông ở chỗ Dương Kiển không được coi trọng không phải vì anh ta xấu xí sao? Nếu như anh ta ưa nhìn thì người tài làm gì đến lượt Streamer? Sớm đã bị cướp mất rồi. Hiện giờ thiếu người, có người là tốt rồi còn kén chọn!
[Lý Hán Mỹ Xấu Như Chung Vô Diệm]: Mọi thứ có lợi cho Streamer thì tôi có thể chấp nhận. Đẹp hay không tôi không quan tâm. Thực ra ở góc độ đàn ông mà nói, tôi vẫn là hi vọng tổng thể nhan sắc của kênh livestream thấp xuống một chút, trai đẹp ít đi chút, gái xinh nhiều hơn chút... Thật sự, các thánh có tưởng tượng được lúc tôi hẹn hò với người yêu, cô ấy lối khuôn mặt xinh đẹp của Lý Vân ra hò hét không?
Khương Bồng Cơ liếc nhìn mấy cái ID hàng loạt này trong lòng nhịn cười, những cái ID này rõ ràng là xấu mà.
Đặt biệt là cái ID Lý Hán Mỹ Xấu Như Chung Vô Diệm kia, rõ ràng là xấu đến xinh đẹp mà.
Phong Chân bên cạnh không biết vì sao, lo lắng chuyển sang tư thế ngồi xổm.
Khương Bồng Cơ tập trung đối đáp Tế Khuông.
“Nếu đã biết thì người có đồng ý không?”
Cô luôn luôn không thích vòng vo, tuyển người cũng thế, luôn nói thẳng.
Đồng ý thì đồng ý, không đồng ý... Ừ, cô cũng sẽ nghĩ cách khiến người ta đồng ý.
Tề Khuông do dự, cả gan ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Khương Đồng Cơ, khi hai mắt chạm nhau thì vội vàng rũ mắt xuống.
Anh ta thầm siết chặt nắm đấm, lấy hết dũng khí, nói thật.
“Theo tiểu nhận biết, hiện giờ Liễu Huyện lệnh không cần huấn luyện thủy bình thì tuyển tiểu nhân về chỉ là nuôi một kẻ nhàn rỗi mà thôi.”
Tề Khuông cảm thấy cho dù anh ta có nhảy sang thì cũng không được trọng dụng.
Khương Bồng Cơ nhíu mày, hóa ra là lo lắng việc này, cô nói: “Bây giờ chưa dùng tới binh dưới nước không có nghĩa là không cần luyện thủy binh, càng không có nghĩa là sau này không dùng tới. Luyện binh ba năm dùng binh một giờ. Đợi đến khi cần dùng thủy tinh mà trong tay ta toàn những con vịt trên cạn thì lúc đó đã muộn rồi. Về phần nuôi người nhàn rỗi ư? Sự nghiệp vĩ đại của ta, cho dù cả đời này không dùng đến thủy bình thì nuôi ngươi có làm sao?”
“Tướng mạo của tiểu nhân xấu xí từ nhỏ, chân cũng bị khuyết tật, Liễu Huyện lệnh thực sự không chế ư?”
Tế Khuông động lòng rồi nhưng vẫn để bụng như cũ, ai bảo Phong Chân lấy cái cớ “xấu lạ” chứ? >