* Một mưu kế dùng mỹ nữ để mê hoặc đối phương, nhằm đẩy đối phương vào bẫy cướp đoạt tiền tài hoặc tính mạng.
Tạm thời ngắt livestream, Khương Hồng Cơ tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo.
“Tĩnh Dung, huynh đi lấy hộ ta một bức tranh, ta đặt trên bàn đằng sau bình phong trong trường soái, mang theo đi dự tiệc”
Dương Tư nghe lệnh làm theo.
Cho dù Dương Tự nhìn kiểu gì cũng cảm thấy chủ công rõ ràng là một thiếu niên tuấn tú vô cùng.
Gương mặt trẻ trung tràn ngập tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ đồng thời cũng có sự chững chạc mà những thiếu niên cùng tuổi không có.
Chỉ cần mắt không mù thì ai mà phát hiện ra chủ công thật ra là nữ được?
Nhưng sự thật là – người ta là con gái, thật một trăm phần trăm.
Nghe nói lần này người đi theo dự tiệc là mình, còn Phong Chân bị từ chối, Dương Tự cảm thấy quyết định của chủ công là chính xác.
Thằng nhóc Phong Chân không biết nặng nhẹ, nhìn thấy rượu thấy gái đẹp là tớn lên, rất dễ làm trễ nải chuyện lớn.
Cái tên này thì làm sao mà giúp đỡ chủ công trong bữa tiệc được?
Nếu như là đàn ông, bị chuốc say còn không sao, nói không chừng còn có hoa đào đến, sáng hôm sau tỉnh dậy thấy bên cạnh có mỹ nhân, của lạ từ trên trời rơi xuống không chiếm thì hơi phí.
Nhưng chủ công là nữ, không thể uống nhiều trong những trường hợp như thế này được, người đi theo phải là người hiểu chuyện, Dương Tự cảm thấy trên vai mình là trách nhiệm nặng nề.
Lúc này Dương Tư đã hồn nhiên quên mất một điều...
Tửu lượng của Khương Bồng Cơ, một người cần cả đám.
“Tuy bức tranh này không có chữ ký, nhưng phong cách và nét vẽ này... Bức này là do Tử Hiếu vẽ sao?”
Lúc Dương Tư lấy được bức tranh, bức tranh đang được mở ra một nửa.
Gã liếc qua liền nhìn ra bức tranh này là do ai vẽ.
“Đúng thế, trước khi đại quân khai chiến ta đã nhờ huynh ấy vẽ một bức, dùng để tuyên truyền” Khương Hồng Cơ bước lên trước, nhìn cảnh vật được vẽ trong bức tranh, cười nói: “Trong tất cả những người ta biết, Tử Hiếu vẻ đẹp nhất, ta cũng thích phong cách vẽ của huynh ấy. Tĩnh Dung, giả sử huynh không đến Tương Dương bao giờ, nhìn thấy cảnh tượng thái bình thịnh thế trong bức tranh này huynh có cảm thấy rung động không?”
Biểu cảm trên mặt Dương Tư có chút kỳ lạ, dường như đang băn khoăn điều gì đó.
Ngoài miệng lại tỏ ra không để ý nói: “Thế ngoại đào nguyên, ngưỡng mộ vô cùng
Chỉ dựa vào nội dung bức tranh, quả thật người không biết sẽ nảy sinh ra suy nghĩ hướng về nơi này.
Có điều... Nhắc đến tài năng hội họa của Vệ Từ, gã chợt nhớ ra một chuyện.
Gã còn nhớ Vệ Từ có một bức tranh về một cô gái, cậu ta cực kỳ yêu quý bức tranh này, bây giờ nhớ lại diện mạo của người trong tranh khiến Dương Tư càng nghĩ càng cảm thấy khủng khiếp.
Mới đầu, Dương Tư vẫn không biết giới tính của phương Bổng Cơ, lúc nhìn thấy bức tranh còn tưởng là Vệ Từ đang giấu giếm suy nghĩ gì đó.
Bây giờ biết được chân tướng, người con gái trong tranh đó rõ ràng là chủ công.
Có khi nào không phải chủ công muốn chơi “quy tắc ngầm” với Vệ Từ mà là cái thằng nhóc Vệ Từ biến thái này có cái gì gì đó với chủ công không?
Khương Bổng Cơ phát hiện ra tâm trạng của Dương Tư có chút là lạ.
Nhưng cô cũng không hỏi nhiều, chỉ cẩn thận cuộn bức tranh lại.
“Đây là pháp bảo giúp chúng ta mở rộng việc làm ăn đấy, ta định coi nó thành thần tài, nói không chừng chúng ta có thể kiếm được một khoản lớn?”
Cô mở livestream, chỉ trong phút chốc một trăm năm mươi nghìn khán giả đã ùa vào kín hết chỗ.
Đợi đến lúc dự tiệc, sắc trời đã chuyển tối, bên ngoài khu doanh trại của quân liên minh đã thắp lên vô số ngọn đuốc, trông giống như những dải lụa màu đỏ cam trong đêm tối.
Khương Bổng Cơ mặc thường phục, bên ngoài khoác áo choàng dày có một lớp lông thỏ viền quanh.
Trông cô thêm vài phần trẻ con, ít đi một chút oai hùng, tổng thể lại càng có vẻ nho nhã yếu ớt hơn.
Nhìn qua thì không giống một người sống trong quân doanh mà càng giống một quý công tử nhà nào đó đang ra ngoài du ngoạn.
Xung quanh có cận vệ đi cùng, Dương Tư cưỡi ngựa theo sát cô.
Doanh trại của Hứa Bùi dựng ở trung tâm doanh địa, trong khu vực quản doanh chi chít cờ quạt, cảnh tượng trong trường soái như thể sao đang vây quanh trắng.
Khương Hồng Cơ liếc mắt nhìn qua liền phát hiện ra Hứa Bùi quả thật rất lắm tiền, không hổ là con cháu nhà họ Hứa.
Mỗi binh sĩ đều mặc áo giáp, vũ khí cầm trong tay đều là một kiểu thống nhất, chất lượng rất tốt, tổng giá trị của một bộ này không phải là con số nhỏ.
Lại nghĩ đến Hứa Bùi có bao nhiêu binh tướng thuộc hạ thì mỗi người đều được phát một bộ, tài sản nhiều đến mức nào mới có thể trang bị đầy đủ như vậy?
Khương Bồng Cơ thầm tặc lưỡi, cảm thán đại gia đúng là đại gia, có tiền muốn gì cũng được.
Trong trường, một thanh niên ăn mặc hoa lệ đang ngồi trên vị trí bục cao chính giữa, nhíu mày trò chuyện với tấm phúc phía dưới.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài tất cả đều đồng loạt im lặng, quay sang nhìn về phía ngoài trường, chờ đợi Khương Bồng Cơ xuất hiện.
Qua một lúc lâu sau, tấm màn che được kéo sang hai bên, Hứa Bùi cũng đứng dậy bước ra đón khách quý.
Một thiếu niên tuấn tú khoác áo choàng lông thỏ bước vào trong trường, gương mặt trong trẻo lạnh như một cơn gió, thổi tan hơi ấm trong trường chủ soái. Thuộc hạ của Hứa Bùi nhìn thấy cách ăn mặc của Khương Bồng Cơ trong đầu liền cảm thấy nghi ngờ.
Vị này mặc thường phục như đang ở nhà, trong không giống đi dự tiệc mà giống đến nhà bạn chơi hơn.
Tuy không thất lễ nhưng không hợp với tình huống lúc này.
“Đây chính là con trai của Liễu Châu mục? Quả nhiên là tuấn tú vô cùng, tuổi trẻ tài cao”
Tướng mạo của Hứa Bùi nhìn trông cũng được, cộng thêm khí chất của những người trí thức nên anh ta cũng có vài phần hấp dẫn.
Khán giả xem livestream gào thảm thiết, đúng là toàn thuốc bổ mắt của đám cuồng đẹp, Hứa Bùi dẫn Khương Bồng Cơ vào trong, nhiệt tình tiếp đón.
“Vừa nhìn thấy Liễu Huyện lệnh bước vào, thế mà ta lại có cảm giác quen thuộc như thể chúng ta quen biết đã lâu. Nếu nhớ không lầm thì tuổi tác của hai chúng ta cũng ngang nhau, cùng một thế hệ. Nếu Liễu Huyện lệnh không chế ta tư chất tầm thường, không bằng chúng ta gọi nhau bằng huynh đệ?”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Có thể xưng hô với Hứa Quận thủ bằng huynh đệ, rõ ràng là vinh dự của ta, có lý nào ta lại từ chối?”
Hứa Bùi cũng là người biết nắm bắt cơ hội, hắn ta tự cho mình là huynh trưởng, vô hình trung đã thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
Vị trí của Dương Tư được sắp xếp đằng sau Khương Đồng Cơ, trong bữa tiệc có không ít người đang ngấm ngầm đánh giá Khương Đồng Cơ.
Cho dù Khương Đồng Cơ vẫn còn trẻ nhưng tất cả những người ở đây không ai dám khinh thường, cho dù là kẻ tự coi mình là tôn quý như Hứa Bùi cũng xem trọng.
Nếu tạm gác Liêu Xa sang một bên, Khương Đồng Cơ không cần dựa vào gia tộc và phụ thân của mình mà có thể nắm giữ cả Hoàn Châu, trong khi vẫn còn trẻ như thế này đã bỏ xa tất cả mọi người ở đây. Nếu như thêm cả Liễu Xa vào nữa, thì cả liên minh này ai dám chọc vào cô? Không đến mức chắp tay lạy như tổ tông tám đời nhưng cũng không đến mức cố ý gây hấn.
Nếu không phải Liễu Xa và Khương Bồng Cơ mang theo quá ít binh lực, thì chỉ e dù anh em nhà họ Hứa có lòng ngấp nghé vị trí minh chủ thì cũng không đến lượt.
Vị khách quý quan trọng nhất đã vào bàn, Hứa Bùi lệnh cho người hầu mang rượu ngon, thức ăn lên.
Lại quay đầu sang hỏi Khương Hồng Cơ: “Hiển để có thích xem ca múa không?”
Cô đang định từ chối thì đám bình luận trong kênh livestream đã rú ầm lên.
[Thích!!!]
[Thích! Thích vô cùng!
[Mau thả các chị gái vũ cơ xinh đẹp đó ra, để mị!!!]
Cấu từ chối đã đến đầu lưỡi rồi lại nuốt trở lại, Khương Bồng Cơ nghiệm mặt nói: “Cũng được.”
Đáp án này vào trong tại của Hứa Bùi lại có vẻ rụt rè, sau khi dịch ra liền biến thành – ta rất thích.
Hắn ta cười cười đầy ẩn ý, khẽ nhướng mày nói: “Huynh hiểu rồi, có anh hùng nào không thích mỹ nhân?”
Dương Tư ngồi bên làm background cúi đầu, giả vờ không biết.
Khán giả ghép cho gã một lời thoại, nói hộ tiếng lòng của gã – ĐM đồ thiểu năng! >