“Chủ công đã biết người sau bức màn là ai rồi ư? Hành động lần này của đối phương rốt cuộc là vì cái gì? Tại sao lại muốn ám sát chủ công?”
Vì cái gì ư?
Khương Bổng Cơ cười khẩy nói: “Lần ám sát này không phải vì hãm hại Hứa Bùi cũng không phải vì hãm hại Hứa Phỉ, tên thích khách này nhắm thẳng vào chủ công nhà huynh. Mục đích của hắn chính là ta chứ không phải người khác. Hứa Bùi và Hứa Phỉ đều là bị tai bay vạ gió, ai bảo vận may của bọn họ quá tệ, đụng trúng vào cơ? Nói đi cũng phải nói lại, tên thích khách kia học hành quá kém, võ nghệ không tinh thông... Chỉ với cái bản lĩnh cỏn con đó mà còn có gan ám sát ta sao? Đúng là lãng phí thời gian của ta”
Dương Tư không thể ngờ rằng, tên thích khách kia lại nhắm vào chủ cổng nhà mình.
Chẳng lẽ kẻ thù của chủ công ư?
Nghĩ như vậy, trong lòng hơi hốt hoảng: “Chuyện này... Có cần bẩm báo với lão thái gia không ạ?”
Địch trong tối, ta ngoài sáng khó mà đề phòng, nếu báo cho Liễu Xa thì sẽ an toàn hơn một chút.
“Không cần, ta có thể đối phó. Nếu như nói việc này cho phụ thân biết thì chỉ thêm một người lo lắng mà thôi.”
Dương Tự thở dài, dặn đi dặn lại: “Chủ công đừng có cậy mạnh, tất cả phải lấy an toàn làm trọng”
“Ta biết.”
Dương Tự biết gã không khuyên được phương Bồng Cơ cho nên đành tạm gác chuyện này sang một bên, sau này rồi nói.
Nghĩ lại, Dương Tư hơi đồng cảm với anh em họ Hứa rồi, đang yên đang lành thì bị tai bay vạ gió. “... Ta đột nhiên nhớ đến một việc, hai anh em nhà họ Hứa đúng là có chút đáng thương, có lẽ sẽ vì việc này mà đoạn tuyệt..”
Lúc Dương Tư nói câu này, nhìn có chút hả hê, vẻ mặt xem kịch vui.
Đừng nói gã không có lương tâm, vốn là đều vì chủ mình, làm thế nào cũng không quá đáng.
Mưu sĩ không phải loại nghề thiệt người lại mình sao?
“Ngoài mặt thì anh em họ Hứa hòa thuận, nhưng lại ngấm ngầm tranh đấu dữ dội. Cho dù không có việc này thì Hứa Phỉ và Hứa Bùi càng ngày càng tranh đấu kịch liệt hơn, vượt khỏi ranh giới cũng chỉ là việc sớm muộn. Về phần đoạn tuyệt? Ha ha, tuổi tác của tộc trưởng Hứa thị đã cao, ông ta còn sống được mấy năm nữa chứ? Ông ta còn sống thì sẽ kìm hãm được sự tranh đấu của Hứa Bùi và Hứa Phỉ. Ông ta chết rồi thì Hứa thị còn không chọn một người khiến người tâm phục khẩu phục, cặp anh em họ này nhất định sẽ đấu tới long trời lở đất” Khương Bồng Cơ bình tĩnh phân tích, cuối cùng thêm một câu: “Nội tình Hứa thị phong phú, có lẽ là kẻ thù trong tương lai. Hiện giờ có cơ hội kéo quan hệ, bỏ lỡ thì thật đáng tiếc. Chủ công nhà huynh công ty phân minh, quan hệ cá nhân tốt, công việc cũng không thể cẩu thả, qua loa”
Quan hệ “cá nhân của cô và Hứa Bùi tốt, nhưng về mặt công việc vẫn phải đạp lên người ta.
Lòng Dương Tự khẽ động, hỏi: “Vậy liên minh... Vẫn ủng hộ Hứa Bùi?”
Khương Hồng Cơ cười quay đầu: “Đương nhiên là ủng hộ, chủ công nhà huynh nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, sẽ không dễ dàng thất hứa đâu.”
Đối với phe cá muối mà nói, ủng hộ ai cũng thế cả.
Nếu ủng hộ Hứa Bùi có thể thu lại lợi ích lớn nhất thì cô chả có lý gì mà không ủng hộ “người nhà” cả?
Doanh trại liên minh kéo dài hơn hai trăm dặm, khí thế lừng lẫy như sóng tràn bờ.
Gió lạnh lay động lá cờ bay phần phật, Khương Đồng Cơ quay về nơi đóng quân, trong đầu còn nghĩ những chuyện khác.
“Vừa mới nghe tin, đêm qua chủ công bị người hành thích, có bị thương không?”
Nghe thấy Khương Hồng Cơ trở về, Phong Chân vội vàng đến, nhìn thấy đối phương bình an vô sự, sắc mặt mới bớt lo lắng.
Khương Bồng Cơ xuống ngựa, ném dây cương của Tiểu Bạch cho thân vệ, hướng về phía Phong Chân.
“Quên không lấy rượu cho huynh rồi, đừng có tức giận nhé”
Phong Chân ngẩn ra, qua một lúc mới hiểu ý tứ của Khương Hồng Cơ, suýt chút nữa nổi giận.
Lúc này rồi còn nhớ mong rượu gì chứ.
“Yên tâm đi, ta không bị thương. Chuyện này thu hoạch được tương đối, về doanh trại ta kể chi tiết cho” Khương Bồng Cơ vừa nói vừa đi về phía doanh trại, giữa chừng nhớ tới cái gì quay đầu hỏi Phong Chân: “Huynh vừa nói... Huynh mới nhận được tin tức đêm qua ta bị ám sát ư?”
Phong Chân đáp: “Đúng vậy, ta còn đang tính chạy tới nơi đóng quân của Hứa Bùi, không ngờ rằng chủ công đã về trước rồi”
Khương Bồng Cơ vừa nghĩ liền biết Hứa Bùi phong tỏa tin tức, nếu như sự việc chưa xử lý xong mà tiết lộ tin tức, chọc phải đại boss Liễu Xa thì căn bản Hứa Bùi bên kia không chống đỡ nổi.
“Phái người truyền tin cho phụ thân, nói ta đã an toàn trở về, kẻ ám sát tối qua cũng không làm ta bị thương cho người khỏi lo lắng”
Phong Chấn chắp tay thi lễ, xoay người gọi một tên lính quèn, sai tên đó đến doanh trại của Liễu Xa truyền tin để tránh làm ông bận lòng.
Liễu Xa nhận được tin tức tên lính quèn truyền tới, tâm trạng treo trên cao cuối cùng cũng hạ xuống, chân mày hơi giãn ra.
Ông phất phất tay với tên lính truyền tin nói: “Đi xuống lĩnh thưởng đi”
Khuê nữ chuyển nguy thành an, quả đúng là nền thưởng người truyền tin một chút.
Liễu Xa nhìn sắc trời bên ngoài lều, hai đầu mày cau lại, tựa hồ nhíu chặt vào nhau.
Sự tình bên trong ông biết nhiều hơn Dương Tư, đương nhiên biết lấn ám sát này không phải nhắm vào anh em nhà họ Hứa, rõ ràng là nhắm vào Khương Hồng Cơ.
“An toàn là tốt rồi. A Mẫn, nàng trên trời có linh thì nhất định phải bảo vệ nó thật tốt.”
Liễu Xa thở một hơi dài nhẹ nhõm, hơi thở tạo thành một vòng sương mù màu trắng, tan vào trong không khí.
Hỏi thế gian này ai căm hận “cha con” họ đến tận xương tủy, thì ngoài người phụ nữ đó ra thì ông không nghĩ ra người thứ hai.
“Chẳng lẽ nói người phụ nữ ngu xuẩn đó cuối cùng cũng thông suốt, biết được thân phận của đế cơ rồi ư? Bao nhiêu năm rồi mới biết!”
Liễu Xa thầm giễu cợt một câu, lẩm bẩm tự nói, thanh âm bé đến mức không thể nghe thấy.
“Chỉ đáng tiếc, xuống tay vẫn chậm một bước. Lan Đình của hiện tại cũng không còn là con rối mặc ngươi uốn nắn nữa rồi.”
Khóe môi ông giương lên một nụ cười nhạt, dường như đến ánh mắt cũng trở nên ôn nhu, sâu xa giống như nhìn thấy một thế giới khác.
“A Mẫn, chờ một thời gian nữa... Đợi Lan Đình đi tới vị trí kia, tâm nguyện của ta hoàn thành thì cả nhà chúng ta sẽ đoàn tụ viên mãn...”
Câu nói này cũng không biết là nói với bản thân hay là nói với người đã khuất.
Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi.*
* Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi: ý nói có hai hay nhiều sự việc thì chỉ nói được từng việc trong đó.
Hứa Bùi xin đi hỗ trợ, liên lạc xong một loạt các thế lực, hành động này khiến cho đối thủ của Hứa Bùi là Hứa Phỉ sinh lòng bất an.
Tin tức khiến cậu ta hoảng loạn hơn còn ở phía sau, nhận được tin tức của mật thám bẩm báo. Liễu Hi - con trai của Liễu Xa, đêm qua bị ám sát ở doanh trại của Hứa Bùi.
Nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên của cậu ta là vui mừng, Hứa Bùi đúng là quá đen đủi rồi.
Nhưng sau khi nghe phân tích của các mưu sĩ dưới trướng thì lòng Hứa Phỉ lạnh toát, tâm tự hỗn loạn, nhất thời không biết nên như thế nào mới tốt.
Liễu Hi bị ám sát, nếu như chết rồi thì thôi.
Nhưng cô bị ám sát lại không chết, vậy thì ai là người bị nghi ngờ nhất? Không cần nói, cái tội danh này bay thẳng lên người Hứa Phỉ, cậu ta có một trăm cái miệng cũng không giải thích được.
Nếu Hứa Bùi đổ thì cậu ta là người được lợi nhất, cho nên cậu ta có hiềm nghi, có động cơ, cái danh xấu này không gánh cũng phải gánh.
Nhưng mà cùng một vấn đề, đứng ở vị trí của Hứa Phỉ thì cậu ta lại cảm thấy đây là người anh họ Hứa Bùi tự biên tự diễn kịch.
“Tên Hứa Bùi ngụy quân tử này, thật là đáng hận. Vô cớ vu oan giá họa cho ta, đúng là một vở kịch hay!”
Hứa Phỉ nhận được tin tức này, đã giận đến mức đỉnh đầu bốc khói.
Đi qua đi lại trong lều, giống như muốn cho ra một cái động dưới đất. >