Đối với các chư hầu có thể lực mạnh mà nói, ý kiến này rất có lợi nhưng đối với những kẻ không có thể lực thì hại nhiều hơn lợi.
Quân nhu bị gom về một mối để quản lý, lương thảo vật tư cũng do người khác quản lý, ai cũng sợ mình chịu thiệt.
Khương Bồng Cơ suýt nữa thì nghẹn, vội rót một chén nước uống cho xuồi cơn nghẹn.
“Người đưa ra ý kiến này có hơi ngây thơ, thật đấy...”
Ý kiến này đúng là ngu xuẩn, chưa nói đến người khác, ngay đến Lý Vân và Điển Dân cũng hiểu được ý kiến này không thể thực hiện được.
Lương thảo của mình, quân đội của mình, ngựa của mình... Tại sao lại phải đưa cho người khác quản lý?
Không thể không phủ nhận, đúng là sẽ có những thánh nhân chịu làm như thế, nhưng các thế lực trong liên minh đều có toan tính riêng, tính toán thiệt hơn, nào có ai muốn chịu thiệt.
Cho dù bọn họ có đồng ý nhưng mỗi nhà mỗi khác, nhỡ bọn họ cố tình giấu giếm, báo sai số lượng thì sao?
Không thể không nói cách này quả thật rất ngây thơ, khả năng thực tế hóa của nó còn khó hơn cả lên trời.
Khương Bồng Cơ tò mò nhìn về phía giọng nói đó thì phát hiện ra là một tên ngốc đang ngồi đằng sau Dương Kiển, chắc là thuộc hạ của ông ta.
“Ngồi xuống, cái thằng nghịch tử này, ở đây chưa đến lượt con lên tiếng
Gương mặt già nua của Dương Kiển đỏ bừng vì tức giận, rõ ràng là đang xấu hổ vô cùng.
Khương Bồng Cơ à lên một tiếng, hóa ra tên ngốc đó là con trai của Dương Kiển.
Có một đứa con trai ngây thơ không hiểu chuyện đời thế này, đúng là gia môn bất hạnh.
“Phụ thân, con...”
Dương Đào không hiểu mình đã sai ở đâu, nói lắp ba lắp bắp, hơi chột dạ.
Cậu ta muốn hỏi xem mình đã sai ở đâu, nhưng lại sợ hỏi ngu quá lại khiến cha mình tức điên lần nữa.
Bên cạnh Dương Đào còn có một thanh niên văn sĩ tuấn tú điển trai, trên gương mặt của cậu ta hiện lên một nụ cười vô cùng miễn cưỡng.
“Chính Trạch, ngồi xuống”
Cậu thanh niên thầm để trán, cái gã ngu đần ngây thơ này làm sao lại có thể trở thành bạn của mình cơ chứ?
Dương Đào so vai rụt cổ, nhìn trông có vẻ rất đáng thương, dưới sự công kích đến từ cả cha ruột và bạn thân, đành ấm ức ngồi xuống.
Khương Bồng Cơ nhịn cười: “Hóa ra là con trai của Dương Kiển, thật đúng là một tên thú vị”
Liễu Xa thờ ơ “ùm” một tiếng, ánh mắt của ông dừng lại trên người Dương Đào một lúc lâu, dường như đang quan sát cái gì đó.
Ông hơi rũ mắt, ánh mắt thoáng pha lẫn sự phức tạp.
“Tuy trông có vẻ vô tư quá mức, nhưng cậu nhóc này không đơn giản... Tương lai không thể tưởng tượng được.”
Khương Bổng Cơ nhìn Liễu Xa với ánh mắt kì quái, sau đó lại quay sang nhìn lại Dương Đào, cười chế nhạo.
“Vô tâm vô tư thì đúng, nhưng còn cái không đơn giản... Thứ cho con trai mắt mũi vụng về, con thật không biết phụ thân nhìn đầu ra được. Cậu ta giống như một tờ giấy trắng, nhìn một cái là biết hết, người như vậy đúng là hiếm. Ban đầu con còn tưởng con trai của Đô úy Dương Kiển sẽ là một tiểu tướng dũng mãnh, bây giờ nhìn thấy hóa ra lại khác hoàn toàn với tưởng tượng, trông cậu ta giống cậu con trai ngốc của tên địa chủ giàu có nào đấy hơn.”
Liễu Xa cười nói: “Có khi ngốc cũng có phúc của ngốc đấy”
Hai cha con nhà này châu đầu ghé tai thì thầm với nhau hoàn toàn không ăn nhập gì với bầu không khí xung quanh.
Dương Kiển vốn dĩ đã bị các thế lực trong liên minh cổ lập, thằng gấu con nhà mình lại vừa nhảy ra làm trò, ông ta cảm thấy mặt mũi của mình đều mất sạch.
“Trẻ con không biết chuyện nói năng linh tính, mong mọi người đừng để ý”
Dương Kiển cười rất gượng gạo, ngay đến bộ râu được chăm sóc kỹ càng của ông cũng không thể che giấu được sự ngượng ngùng, trong đầu ông ta đã mắng thằng con nhà mình không biết bao nhiêu lần.
Bầu không khí đặc quánh, Hứa Bùi đứng ra cười nói dàn hòa, kéo đề tài cuộc nói chuyện về với mục đích chính.
Trong lòng Hoàng Tung đang buồn bực vô cùng, thẩm chửi tên Dương Đào lỗ mãng.
Anh ta cũng không lấp lửng nữa, vội vàng nói toàn bộ kế hoạch của mình ra, tránh cho nửa đường lại có tên đần độn nào đấy nhảy ra ngáng đường.
Theo như kế hoạch của Hoàng Tung, quân đội của hai mươi ba thế lực trong liên minh vẫn do bọn họ tự quản lý, quân nhu quân dụng cũng do chính mình tự cung tự cấp. Nhưng mà một khi Minh chủ đã có lệnh thì phải lấy liên minh làm trọng, phối hợp với nhau tấn công hoặc phòng thủ, không được phép tư lợi cho bản thân. Đối với bọn họ, Minh chủ có quyền điều động nhất định nhưng không được can thiệp vào nội bộ chính vụ của các nhà, càng không được để bọn họ chi trả những chi phí ngoài luồng.
So với ý kiến của Dương Đào, mọi người càng thích cách của Hoàng Tung hơn.
Bọn họ đồng ý cho mượn quân, phối hợp tác chiến nhưng cũng không thể giao binh quyền cho người ngoài.
Ví dụ, nếu như Minh chủ có lòng riêng, cố ý giữ lại thực lực của bản thân mà đẩy quần của thế lực khác trong liên minh lên tiền tuyến làm bia ngắm vậy thì làm thế nào? Bọn họ không muốn lấy dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử nhưng không thể không đề phòng được.
Hai mươi ba thế lực đang có mặt ở đây đều có liên quan với nhau, ai dám đảm bảo rằng giữa bọn họ không hề có khúc mắc oán hận với nhau?
Ý kiến này của Hoàng Tung rất hợp với ý của mọi người, vừa có thể thống nhất được liên minh, vừa có thể khiến bọn họ không còn lo lắng.
Hứa Bùi nói: “Kế này rất hay, không biết ý của chư vị như thế nào?”
Dường như không có một ai phản đối, coi như là tất cả mọi người đều bỏ phiếu thông qua phương án này, vậy thì màn kịch quan trọng đã đến...
Ai sẽ là Minh chủ
Tất cả mọi người nhìn nhau, không ai dám nhảy ra làm chim đầu đàn, âm thầm đợi người khác đề cử mình.
Đúng thế, đợi người khác đề cử mình!
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều là nhân vật máu mặt của một phương, sao có thể tự mình khen mình như kiểu “bà Vương bán dưa”?
Cho dù trong lòng có trông mòn con mắt, hận không thể bắc một cái loa hộ thật to “Chọn ta”, “Chọn tao nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra cẩn trọng từ chối.
Hay nói theo cách của Khương Bồng Cơ thì đúng là “đã nghiện lại còn ngại”, người ta chỉ khiêm tốn tí thôi.
Khương Bổng Cơ tưởng rằng người sẽ làm con chim đầu đàn này là Hoàng Tung, nhưng không ngờ có một kẻ đã nhanh tay hơn, giành lấy cơ hội.
“Thôi cho rằng Quận thủ Vu Mã của quận Hỗ là người thích hợp nhất cho vị trí Minh chủ”
Người lên tiếng là An Thôi, hắn vừa dứt lời, mặt mũi của hai anh em nhà họ Hứa – Hứa Bùi và Hứa Phỉ đã sa sầm, An Thôi nói tiếp: “Vu Mã Quận thủ chính là thân thích trong hoàng thất, nói về vai vế thì còn là chủ của đương kim bệ hạ. Danh vọng vang xa, binh lực hùng mạnh, Thôi cho rằng nếu như Vu Mã quận thủ trở thành Minh chủ, liên minh ta xuất binh càng chính đáng, thảo phạt Xương Thọ Vương, cứu vớt thiên hạ, giải cứu muôn dân...”
Vu Mã Thương ngồi ở vị trí đầu tiên bên tay phải, từ đầu đến cuối luôn tỏ ra bình thản, thong dong, tác phong khác hẳn với những người khác.
An Thôi đẩy ông ta vào cuộc tranh chấp vị trí Minh chủ, không biết là do tự bản thân hắn hay là do vị Vu Mã Thương đó sai khiến.
Khương Bổng Cơ sau một hồi quan sát lại càng nghiêng về ý kiến thứ hai.
Xem ra vị này cũng rất có dã tâm.
Cô cầm một ít quả khô cho vào miệng, ăn ngon lành.
Vừa ăn vừa xem vở kịch tranh nhau này, lại càng hay.
“Nói vậy sai rồi, theo như Tĩnh thấy, Vu Mã Quận thủ tuyệt đối không phải là ứng cử viên tốt nhất cho vị trí này”
Trình Tĩnh ngồi đằng sau Hoàng Tung đứng dậy, cất tiếng thu hút toàn bộ sự chú ý.
Nghe Trình Tĩnh nói vậy, Vu Mã Thương vẫn luôn không có phản ứng gì lại quay ra nhìn Trình Tĩnh, nói: “Ngươi là ai?”
Trình Tĩnh cũng không ưa khoe khoang, bình thản nói: “Tại hạ là Lang Nha Trình Tĩnh, chỉ là một người bình thường không danh không tiếng mà thôi.”
Nếu như đổi thành Phong Chân, chắc chắn lúc này anh ta sẽ bật lại một câu - Mỗ chính là học trò đầu tiên của Uyên Kính tiên sinh.
Trên cái đất Đông Khánh này, tên tuổi của Uyên Kính tiên sinh là một thương hiệu, đặt trên người ai thì giá trị bản thân người đó lập tức tăng vọt.
Vu Mã Thương quay đi.
“Nếu như đã là vô danh tiểu tốt, thì ở đây đều đến lượt người lên tiếng nói chuyện.” >