Có quan viên bước ra phụ họa: “Khổng Tử không đàm luận chuyện quái dị, cái gì mà thuật vụ cổ, rõ ràng là chuyện nực cười.”
Liễu Xa luôn trầm mặc lúc này cũng mở miệng: “Nếu như thuật vụ cổ là trò nực cười, không đáng nhắc tới, vậy Nhị hoàng tử của Tiên để dùng thuật vụ cổ mưu hại Tiên đế thất bại, dẫn tới họa sát thân... Người thấy Tiên đế giết nhầm người thân rồi ư?”
Viên quan lên tiếng ủng hộ kia mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chật vật lui xuống.
Mặc dù đức hạnh của Tiên đế chẳng ai vừa mắt nhưng ở trước mặt của tiểu Hoàng đế thì không ai được phép khiển trách Tiến để làm sai.
Liễu Xa lại nói: “Không quan tâm thuật vụ cổ có tồn tại hay không, Lan Đình nghi ngờ Vu Mã Quận thủ bị vu cổ khống chế, vậy thì làm theo lời của nó, đồng thanh nói một lần không phải là được rồi ư? Một câu nói đơn giản có thể xóa bỏ việc Lan Đình vu tội, vì lí gì mà không làm? Còn nói nhiều lời làm cái gì?”
Hứa Bùi lỡ mất cơ hội tốt cũng lên tiếng ủng hộ: “Đúng vậy, Vu Mã Quận thủ và người phụ nữ này đồng thời nói một lần không phải là được rồi sao? Nói được thì đương nhiên là Liễu Hi vụ tội cho các người, thuật vụ cổ là không tồn tại. Không nói được... Thì thú vị rồi...”
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người của Vu Mã Thương và người phụ nữ.
Vẻ mặt của bọn họ trở nên cứng ngắc, trước mắt bao người cuối cùng cũng quyết tâm, chuẩn bị mở miệng.
Chỉ là cho dù bọn họ nói thế nào, một người thì mở miệng, một người thì ngậm miệng căn bản không thể đồng thời lên tiếng, nhìn vô cùng quái dị.
Lúc này, quan viên vốn xem kịch cũng không nhịn được sợ hãi trong lòng, thẩm dịch ghế ngồi về phía sau.
Thử mấy lần song bọn họ đều thất bại, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Bá quan nhìn cả hai người đều khó chịu, toàn bộ không khí trong triều càng trở nên cổ quái hơn.
Người xem kênh livestream cũng vô cùng kinh ngạc, bọn họ nghĩ ra rất nhiều kịch bản nhưng không có ai đoán ra tình tiết sẽ đi theo hướng này.
[Ẩn Thủy Sơn]: Ôi mẹ ơi, thật là quỷ dị, nổi hết cả da gà lên rồi.
[Ống Tay Áo Thơm Mười Năm: Kỳ quái, tại sao bọn họ lại không thể nói đồng thời nhỉ?
[Nàng Tiên Cá Bé Bỏng]: Từ từ, cho tôi động não cái đã, chẳng lẽ hai người này là do một người thao túng ư?
Khương Bồng Cơ liếc qua kênh livestream, cười thầm, có người đoán rất gần chân tướng sự thật rồi, nhưng mà không đúng hoàn toàn.
[Streamer V]: Hai người này từ lúc xuất hiện đến giờ chưa từng nói cùng lúc, lúc sắc mặt người này biến động thì người kia lại gần như bất động. Đương nhiên, đây không xem là chứng cứ, sơ hở rõ ràng nhất là lúc Hứa Phỉ ném hốt bản vào Vu Mã Thương, ông ta không có phản ứng bị đánh trúng nhưng người phụ nữ kia lại ý thức được là phải né tránh nên dùng tay che mặt. Hai người họ một người đứng một người quỳ, hốt bản ném về phía Vu Mã Thương vốn không có khả năng đánh trúng người phụ nữ. Vậy thì bà ta tránh cái gì?
Khương Bổng Cơ giải thích như vậy, có một số người xem hiểu được, một số khác lại không thể hiểu.
[Tựa Thủy Lưu Niên]: Lấy ví dụ cụ thể thì, mấy người có chơi game PC chứ? Mở hai acc làm nhiệm vụ hàng ngày, vấp phải người lợi hại rồi thì hoảng loạn muốn đổi sang acc có thể đánh nhau hoặc acc bảo vệ tính mạng, nhưng thay đổi trang web cần thời gian, hốt hoảng quá có khi lại đổi nhầm acc, căn bản là không thể đồng thời điểu khiển hai acc cùng một lúc. Tôi nghĩ, tôi hiểu ý của Streamer, Vu Mã Thương và người phụ nữ kia thật ra là một người điều khiển hai acc chăng?
Giải thích như vậy, những người xem chậm hiểu kia cũng hiểu được, thậm chí còn có người lấy cái này làm thú vui.
[Thương Tuyết Rửa Kiếm]: Ha ha, đột nhiên nhớ đến yêu cầu của Streamer, một người nói giọng Lang Gia, một người nói giọng Chương Châu, đây rõ ràng không phải là một người làm hai việc một lúc mà là một người làm bốn việc một lúc, người có thể làm bốn việc một lúc nhất định là rất ít.
Rất hiển nhiên, người trước mắt không làm được điều này.
Bởi vì cái gọi là “nhân lúc người bệnh lấy mạng ngươi”, nắm giữ nguyên tắc bỏ đá xuống giếng, Khương Hồng Cơ hung hăng giảm thêm một chân.
“Bệ hạ, thần còn muốn tố cáo Vu Mã Thượng tạo chứng cứ giả” Khương Bổng Cơ chỉ người phụ nữ sắc mặt hoảng loạn tái nhợt kia nói: “Người này tự xưng là tôi tớ đi theo người mẹ đã mất của thần, lẽ ra phải làm quen các công việc chân tay nhưng tại sao hai tay người này lại không có chai tay mà mịn màng như da em bé?”
Cô nói ra lời này, người phụ nữ kia theo bản năng giơ tay lên nhìn, lòng bàn tay trắng nõn.
Đừng nói đến chai tay, đến dấu vết làm việc cũng không có, mịn màng lại nhẵn nhụi.
Bá quan không phải mù, bọn họ nhờ Khương Bồng Cơ nhắc nhở mà chú ý đến điểm này, trong lòng hơi lo lắng.
Đây là... Thích khách?
Khương Bổng Cơ nhướn mày, tháo hết cái mũ này đến mũ khác.
“Nếu chỉ vì một mình thần, thì đâu cần Vu Mã Quận thủ nhọc công như vậy, đặc biệt tìm người giả thành tôi tớ theo hầu người mẹ đã mất?” Khương Đồng Cơ lớn tiếng tố cáo: “Chỉ sợ, người sắp xếp thuật vụ cổ này có ý đồ muốn mưu hại Bệ hạ, ám sát các vị đại thần...”
Người phụ nữ tức giận đến cả người run cầm cập, giọng nói đột nhiên thay đổi thành giọng cao vút của người phụ nữ trẻ tuổi.
“Liễu Hi, ngươi là tên tiện nhân!”
Mặc cho ả ta nói thế nào thì đã có trọng thần hô lớn cứu giá, Cấm vệ quân bên ngoài xông vào.
Cả hội triều loạn như mớ bòng bong, mắt nhìn thấy vô số Cẩm vệ quấn lao vào, lòng người phụ nữ tức giận, trước mắt bao nhiều người, “xoẹt” một tiếng, mười đầu ngón tay ả ta biến ra móng tay màu trắng bạc dài ba tấc, đầu ngón tay sắc nhọn vô cùng, trực tiếp xé người thành từng mảnh.
Hoàng đế nhỏ tuổi ngồi trên ghế rồng đã khóc tè ra quần, Hoàng thái hậu và một đám cung nữ, thái giám kinh hoàng kêu lên.
“Hộ giá..”
“Hộ giá...”
“Có thích khách.”
Triều đình hỗn loạn, người phụ nữ định thừa loạn phá vòng vây, ánh mắt nhìn thấy Liễu Xa ngồi ngay ngắn từ đầu đến cuối tại chỗ, bất động như núi, trong lòng nảy sinh ác ý. Á ta phá vòng vây lao về phía Liễu Xa, không giết được Liễu Hi thì ả ta cũng phải giết Liễu Xa xả giận.
Có điều, không chờ đến khi ả ta thực hiện được ý đồ này thì dưới bụng đã chịu một sức lực nặng như núi cao đập phải.
Cơ thể của ả ta giống như diều đứt dây, bay ngược ngã về phía sau hai ba trượng.
“Lại là tên tiện nhân ngươi.”
Khóe miệng người phụ nữ sây sát, máu màu đỏ tươi chảy ra, quan viên gần đó đã bị dọa đến mức chui vào một góc.
Khương Hồng Cơ chắn phía trước Liễu Xa không xa, cười giễu cợt: “Trước lạ sau quen, lần này đã là lần thứ ba rồi.”
Lúc này, bên tai người phụ nữ truyền đến tiếng cảnh báo của hệ thống.
“Kỷ chủ, Liễu Hi không dễ đối phó, tùy ý bắt một con tin rồi mau chạy trốn”
Người phụ nữ tức giận song ả ta cũng biết Khương Hồng Cơ không dễ đối phó, không muốn chết thì chỉ còn cách chạy trốn.
Chỉ thấy ả ta từ hư ảo rút ra một thanh kiếm dài sáng loáng chế tạo tinh xảo, đặt thẳng vào cổ họng của người gần nhất.
Mục tiêu của ả ta chính là Hoàng Tung.
Mắt nhìn con tin sắp đến tay song lại có người hành động nhanh hơn cả ả ta.
Khương Bồng Cơ nhặt mấy chiếc hốt bản ngà voi rơi dưới đất, dự đoán quỹ đạo xong ném về phía người phụ nữ.
Chiếc hốt bản như sấm vang chớp giật bay về phía đầu gối, thắt lưng, ngực trái, cổ và ấn đường của người phụ nữ.
Hoàng Tung đã tránh xa nhưng không ngờ bản thân lại đen đủi như vậy.
Đối mặt với tập kích của người phụ nữ, anh ta không thể tránh khỏi, chỉ có thể nhìn móng tay màu bạc đang lớn dần trước mắt.
Đúng lúc anh ta nghĩ mình phải chết đến nơi thì cơ thể của người phụ nữ kia lại bắn máu tung tóe trước mặt anh ta.
Rõ ràng là chỉ trong chớp mắt mà anh ta lại cảm thấy thời gian kéo dài, khiến anh ta thấy rõ ràng một người nguyên vẹn giờ lại biến thành một cỗ thi thể vụn nát. >