Phong Chân gác bút xuống, đấm đấm cái cổ nhức mỏi, duỗi duỗi ngón chân, ngồi lâu quá cảm giác cả hai chân đều không còn là của mình nữa.
Dương Tư đang tìm tìm lật lật trong đống thẻ tre, chẳng thèm ngẩng đầu lên nói: “Hết trà rồi thì gọi tỳ nữ bên phòng trà đổ thêm vào là được.”
Gương mặt Phong Chân hiện lên một nụ cười với ẩn ý sâu xa: “Đúng lúc lắm, tay nghề xoa bóp của tỳ nữ phòng trà không tồi.”
Dương Tư cụp mắt: “Huynh đúng là không sợ gây chuyện, ai biết thân phận trước kia của mấy vị tỳ nữ đó là gì?”
Hoàng thành Kham Châu trải qua kiếp nạn, rất nhiều quan viên triều đình bị bắt đi, để lại không ít nô bộc, nha hoàn, nữ nổ và cơ thiếp ở lại... Tòa nhà mà họ đang ở tạm hiện giờ cũng là do người khác để lại, nha hoàn, nô bộc cũng là sau này mới tìm mua.
Phong Chân nói: “Chỉ để cô ấy xoa bóp bả vai thổi mà, nhẹ nhàng thôi, ta cũng đâu có làm chuyện gì khác đâu”
Thực ra, từ khi Phong Chân về dưới trướng của Khương Hồng Cơ thì đã kiềm chế rất nhiều rồi.
Trước kia ngày nào cũng trêu hoa ghẹo nguyệt, bây giờ mấy tháng cũng không được nắm tay của mấy chị xinh đẹp lấy một lần, cảng đừng nói đến phát triển quan hệ.
Nếu so với trước kia, cuộc sống bây giờ thực sự giống như nhà tu khổ hạnh sống vô dục vô cầu.
Anh ta đang muốn khóc cho mình, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân khẽ khàng, cái bóng tiến về phía bên trong phòng khách.
Phong Chân cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên nói: “Đi pha thêm nước vào ấm trà đi, sau đó bóp vai hộ ta, bóp như hôm qua ấy
Một lúc sau vẫn không thấy đối phương động đậy gì.
“Huynh bảo ta đi pha thêm trà, bóp vai cho huynh ấy à?”
Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói quen thuộc, ngữ điệu còn kèm theo sự cảnh cáo.
Phong Chân nhất thời không nghe ra, liền cười lên: “Làm sao, bảo ngươi pha thêm trà, bóp vai, ngươi ấm ức à?”
Lúc này, khu bình luận trong kênh livestream đồng loạt cảm thấy đau lòng thay Phong Chân, tiện đó chờ mong cảnh Streamer xử lý anh ta.
[Mị Rất Yêu Bản Thân | Nha]: Báo động đỏ!!! Nam thần phóng đãng Phong Chân của chúng ta sắp bị Streamer làm thịt nha.
(Theo Gió Hiu Quạnh]: Mị muốn túm vai thằng bạn Phong lãng tử lắc cho một trận, sống không thích hay sao mà cứ phải chui đầu vô chỗ chết?
[Trưởng Tôn Vô Song]: Đúng thế, sao cứ phải chui đầu vô chỗ chết vậy? Bảo Streamer đi pha thêm trà cho anh ta? Mị nghĩ Streamer sẽ trực tiếp xách cổ anh ta lên nhúng đầu anh ta vào nước nóng ấy. Lại còn bảo Streamer bóp vai cho anh ta? Không phải chứ? Anh ta muốn bó bột cái xương quai xanh của mình à?
“Phong Tử Thực, ta dám bóp nhưng chỉ sợ huynh không có gan cho ta bóp mà thôi. Mấy ngày nay huynh sung sướng quá nhỉ. Làm việc mà còn có thời gian nhàn rỗi sai nha đầu hầu hạ, bóp vai cho huynh?” Khương Bồng Cơ bước lên phía trước hai bước, đối tất trắng như tuyết rơi vào tầm mắt của đối phương.
Phong Chân thấy đối phương gọi thẳng tên chữ của mình, giọng điệu cũng biến thành giọng điệu mà anh ta quen thuộc, anh ta giật bắn cả mình.
Từ từ ngẩng lên, như thể phạm nhân đang chờ tử hình.
Úi...
Cô hơi khom gối cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt của anh ta: “Tử Thực, huynh có muốn thử xem tay nghề của ta không?”
Phong Chân sợ đến mức ngã ngửa về phía sau.
Anh ta cuống quýt bò dậy, nghiêm chỉnh nói: “Tham kiến chủ công”
Khương Hồng Cơ cười nhìn anh ta: “Huynh còn chưa trả lời câu hỏi của ta đâu đấy”
Biểu cảm trên mặt của Phong Chân dúm lại khổ sở, như thể vừa ăn một tháng mướp đắng.
Chuyện quỷ gì thế này!
Nếu biết trước người đi vào không phải là tỳ nữ mà là Khương Bổng Cơ, thì trừ phi anh ta muốn xuống chầu Diêm Vương bằng không anh ta sao có thể sai cố làm việc chứ.
Có điều, chủ công nhà anh ta mặc nữ trang trống cũng không đau mắt lắm, đỡ hơn hình ảnh King Kong Baby mặc đồ nữ trong tưởng tượng của Phong Chân.
Dương Tự đứng ngoài nhìn từ đầu đến cuối không nhịn được bật cười chế giễu.
Phong Chân tự làm tự chịu, đáng đời bị dọa cho một trận.
Phong Chân mới đầu còn có vẻ không quen, kiểu gì cũng vẫn cảm thấy chủ công nhà mình mặc đồ nữ trong quái quái, nhưng con xúc động muốn chửi Dương Tư đã xông lên tận óc.
Dương Tư một tay chống má, cười nói: “Nếu như bản thân huynh không có nhược điểm thì ai làm gì được huynh?”
“Đúng là chọn nhầm bạn!”
Rõ ràng là Dương Tư biết Khương Đồng Cơ đến, thế mà cũng không nhắc nhở mình một câu, ngược lại còn nhìn mình làm trò con bỏ.
Phong Chân đang định nói gì đó, bên ngoài liền vang lên tiếng người hầu thông báo.
“Chủ công, phu nhân của Hoàng Quận thủ đến chơi ạ”
Khương Bồng Cơ thoáng kinh ngạc: “Phu nhân của Hoàng Quận thủ, ai vậy?”
Dương Tư nghĩ một lát rồi nói: “Chắc là phu nhân của Hoàng Tung, không biết đối phương đến đây làm gì?
Khương Hồng Cơ sửng sốt: “Hoàng Bá Cao có phu nhân rồi à? Đại hồn vào lúc nào đấy, thế mà cũng chẳng thông báo một câu”
Phu nhân của Hoàng Tung đến nhà, đương nhiên Khương Hồng Cơ không thể để người ta ở ngoài cửa, chỉ đành đích thân ra đón tiếp.
Dương Tư nói: “Chủ công có cần đi trang điểm lại không? Nếu ra ngoài gặp khách trong bộ dạng thế này, có phần giản dị quá rồi”
Khương Bồng Cơ nhún vai tỏ vẻ không sao, nói: “Chủ công của các huynh đâu phải là hạng phụ nữ tầm thường trong hậu trạch, trang điểm lộng lẫy cho ai xem, còn ra cái thể thống gì nữa?”
Nói rồi có sải bước ra ngoài nhanh như gió.
Một bước của cô bằng hai ba bước của phụ nữ bình thường.
Lại nhìn sang dáng vẻ của cô, cao lớn đĩnh đạc, đàn ông bình thường cũng cảm thấy áp lực chứ chưa nói đến mấy cô gái nhỏ nhắn.
Dương Tư ngắm một hồi rồi cảm thấy đau dạ dày.
Gã cảm thấy chủ công nhà mình không phải là mặc nhầm quần áo mà là đầu thai nhầm giới tính.
Phu nhân của Hoàng Tung được dẫn vào trong phòng khách, lúc Khương Đồng Cơ đến nơi liền phát hiện ra hai tỳ nữ đeo đao bên hông đang đứng ở ngoài.
Cô chẳng thèm nhăn mày đến một cái, bước vào trong một cách tự nhiên, vào đến bên trong cô nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp tươi tắn đang ngồi ở vị trí đầu tiên bên tay phải.
Tuổi không lớn nhưng lại để đầu kiểu phu nhân, đây chắc hẳn là phu nhân của Hoàng Tung.
[Đêm Thu Buồn]: Má ơi, nhìn vợ của Hoàng Tung trông như học sinh lớp 10 ấy, thế mà lại đã kết hôn rồi.
Suy nghĩ của khán giả này tình cờ trùng hợp với suy nghĩ của Khương Bồng Cơ.
Phu nhân của Hoàng Tung vẫn chỉ là một thiếu nữ vẫn chưa hết vẻ ngây thơ, nhưng trên gương mặt cô ta đã có nét thận trọng của những người trưởng thành mới có.
“Thiếp thân Hoàng Kỳ thị, ra mắt Liễu Châu mục”
Đợi Khương Đồng Cơ ngồi xuống rồi, phu nhân của Hoàng Tung liền khom người hành lễ với cô, bốn tỳ nữ đứng đằng sau hông đeo đao cũng hành lễ cùng.
Khương Hồng Cơ phát hiện ra không chỉ có tỳ nữ đeo đao mà vị phu nhân này cũng là một người tập võ, bên eo cô ta cũng có hai thanh đao.
Chậc chậc... Rõ rành rành là một cô nàng dữ dằn, không biết bình thường Hoàng Tung có sợ vị phu nhân bé nhỏ này không?
“Ta và Bá Cao là bạn thân, phu nhân hành đại lễ thế này, quả thật là khách khí rồi”
So với vẻ trang điểm lộng lẫy, búi tóc cài trâm của phu nhân Hoàng Tung, rõ ràng là Khương Đồng Cơ trông mờ nhạt hơn nhiều.
Nhưng khí thế của hai người khác nhau, cho dù Khương Hồng Cơ để mặt mộc nhưng vẫn có thể khiến người khác cảm thấy vô cùng áp lực.
“Trên triều Liễu Châu mục đã cứu phu quân của thiếp thân, thế nên lễ này không thể bỏ được.”
Khương Bồng Cơ “ở” một tiếng, nói: “Cũng chỉ là tiện tay mà thôi, vậy mà Kỳ phu nhân đặc biệt đến đây để cảm tạ ta u?”
“Đúng thế, có điều thiếp thân không biết Liễu Châu mục thích gì, nếu như có gì không thỏa đáng mong Liễu Châu mục tha thứ.”
Khương Bồng Cơ nhìn những vật phẩm bày trước mặt, toàn bộ đều là phấn son trang sức của phụ nữ. Cô không kìm được bật cười, vị phu nhân này cũng thật thú vị.
“Đa tạ.”
Lúc này đến lượt Kỳ phu nhân ngạc nhiên.
“Châu mục không giận?”
“Có gì mà phải giận?” Khương Hồng Cơ nói: “Những thứ này đều là đồ tốt, ta không dùng được nhưng rồi cũng sẽ có giai nhân cần dùng đến chúng” >