“Ý huynh thế nào? Cho câu trả lời chắc chắn đi để ta còn bẩm lên chủ công, mất công chủ công ở bên ngoài quá lâu lại đi kiếm chuyện”
Khương Bổng Cơ coi Phong Chân và Thiệu Quang là cặp nam nữ đang yêu, bản thân là bóng đèn nên cố ra ngoài để không quấy nhiễu hai người.
Phong Chân hiểu ý cô nên đi thẳng vào vấn đề, không có tâm trạng đùa giỡn với Thiệu Quang,
Nếu để cô chờ quá lâu, ai biết chủ công nhà mình có kiếm chuyện ở chốn lầu xanh kỹ viện này hay không?
Nơi này là khu vực dễ xảy ra tranh chấp nhất.
Nếu để truyền ra scandal “Liễu Châu mục đánh nhau vì hồng nhan lầu xanh” “Trung lang tướng giận dữ hoành đao đoạt ái vì hồng nhan” thì không tốt một chút nào. Nếu là nam thì còn được xưng là phong lưu, nhưng nếu chính chủ là nữ thì coi như lỗ nặng rồi, chuyện này Dương Tư đã dặn dò Phong Chân cả một buổi nên thỉnh thoảng anh ta vẫn thầm để ý thân phận Khương Đồng Cơ, tránh để cố bị thiệt thòi.
Thiệu Quang im lặng, trong lòng không ngừng đấu tranh.
“Đây không phải là chuyện nhỏ, Quang cần thời gian suy nghĩ”
Với tình thể hiện nay, Hoàn Châu là nơi có ưu thế cực lớn.
Liễu Hi có xuất thân không tầm thường, tuy còn kém anh em Hứa thị nhưng vẫn là quý tử vọng tộc.
Hơn nữa Liễu Hi sở hữu thế lực rất đáng gờm, nếu Liễu Xa nhượng quyền thì càng tốt, nếu không thì chỉ riêng cổ cũng nắm trong tay một chậu chứ không đến nỗi hai bàn tay trắng.
Thiệu Quang muốn bỏ Hứa thị thì Khương Đồng Cơ đúng là một nơi thích hợp.
Vấn đề là cho dù gã vừa ý người ta nhưng người ta có chịu gã không đã?
Cũng không phải Thiệu Quang tự ti, chỉ là thời buổi bây giờ muốn ra làm quan phải có gia thế xuất thân, gia thế của gã nếu ổn cũng không đến mức bị Hứa thị khinh thường.
Thiệu Quang nói bóng nói gió hỏi thăm tình hình Hoàn Châu và cơ cấu tổ chức phía Khương Hồng Cơ.
Đừng tưởng gã hỏi thăm không có mục đích, thực chất từ những nội dung này gã có thể phán đoán hiểu rõ con người phương Bồng Cơ, sau đó mới có thể đưa ra quyết định.
Đổi chủ không phải là chuyện có thể lặp đi lặp lại nhiều lần, Thiệu Quang đá chủ cũ là anh em Hứa thị để chạy qua Liễu Hi, nếu lại vì xuất thân mà không được Liễu Hi trọng dụng, chẳng lẽ lại phải tiếp tục đá Liễu Hi tìm nhà khác sao?
Có một số vấn đề phải nói rõ ràng.
Phong Chân có thể hiểu được nỗi lo lắng của Thiệu Quang nên không hề làm khó, anh ta vẫn kiên nhẫn trả lời từng vấn đề của gã.
Thiệu Quang càng nghe càng kinh ngạc, suýt nữa đánh đổ tách trà trong tay.
“Huynh nói thật sao?”
Nếu theo lời Phong Chân thì tập đoàn Hoàn Châu, trừ Phong Cẩn có xuất thân danh môn ra thì những người khác đều ở mức hợp lệ trở xuống.
Bởi vậy có thể thấy Liễu Hi dùng người không coi trọng xuất thân, gã hoàn toàn không phải lo lắng phương diện này.
Chỉ cần không kỳ thị xuất thân, Thiệu Quang cảm thấy bản thân vẫn sẽ có cơ hội nổi danh.
Phong Chấn “Xuy” một tiếng nói: “Thật chứ sao không thật? Chủ công có thể không một tiếng gió nắm lấy toàn bộ Hoàn Châu, thế lực nhìn như rất lớn nhưng trước khi có Cần Vương thì ai biết Liễu Hi là ai? Nhiều lắm là nói “con trai Liễu Xa” hoặc “Hổ phụ hổ tử” mà thôi, chút gia sản của chủ công có thể thu hút được bao nhiêu nhân tài xuất thân thế gia chứ? Dù người ta chịu đến, người cũng chưa chắc dám thu. Dù sao cũng là mời chào nhân tài, không phải tìm tổ tông”
Nói xong Phong Chân dùng một chút, hạ giọng nói với Thiệu Quang.
“Nói thẳng ra, sau khi có Cần Vương thì thanh danh chủ công mới lên cao, dù không sánh được với anh em Hứa thị nhưng ở mảnh đất Đồng Khánh này, người có danh vọng cao hơn chủ công không quá một bàn tay. Thế cục đang đi theo chiều hướng rất tốt, nhưng ngay lúc này, thân phận chủ công lại bày ra ngoài ánh sáng, thử hỏi người đời xem thường phụ nữ như vậy, có nhân tài xuất thân danh môn nào chịu khuất phục dưới chân một phụ nữ?”
Dù “Nữ Tứ Thư” không hoành hành ở Đồng Khánh như Trung Chiếu nhưng Đông Khánh ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng. Thời đại hiện nay có quan niệm rất nghiêm khắc, dù ngược dòng về thời kỳ đầu nhà Hạ, chẳng phải cũng có người ý đồ xấu tung tin đồn về Hứa Công Hứa thì sao?
Đừng tưởng những tin đồn không gây ảnh hưởng gì, nó chính là sự sỉ nhục và bất kính với Hứa Công.
Trước nay những người chống lại Hứa Công đều không phải vì “năng lực Hứa Công không đủ” mà chỉ vẻn vẹn vì người là nữ.
Cho tới bây giờ vẫn là như thế.
Với rất nhiều người, giới tính chính là cái tội, không liên quan gì tới năng lực.
Phong Chân cười nói: “Dệt hoa trên gấm vĩnh viễn không bì được đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Theo lời chủ công, hôm nay ngươi lạnh nhạt ta, thì ngày mai, ngươi với không nổi ta. Người đời có thóa mạ chủ công nhận nữ hám quyền điên đảo loạn thế, nhưng sao biết được ngày sau người có đăng cơ đế vị hay không. Bây giờ huynh cũng không có nơi để đi, chi bằng đánh cược một lần, chủ công tuyệt đối sẽ không để huynh thất vọng”
Thiệu Quang cảm giác như thế giới quan bị người đập đi xây lại.
“Hay là huynh cũng giống những người kia, cho rằng chủ công sẽ không làm nên chuyện gì?” Phong Chân lại hỏi.
Thiệu Quang trợn mắt bất đắc dĩ nói: “Chúng ta dù sao cũng là bạn bè nhiều năm, chẳng lẽ huynh còn không hiểu Quang? Là nam hay nữ, là người hay chó với Quang có gì khác biệt đâu? Người ngoài làm sao biết mùi vị bị khinh thường, không được trọng dụng?”
Lời dụ dỗ của Phong Chân và Vệ Từ mê người như vậy, Thiệu Quang sao có thể không rung động?
Nói thẳng một câu, quyền lựa chọn nằm trong tay người ta chứ không phải trong tay gã.
Tính cách Thiệu Quang như vậy nên Vệ Tư và Phong Chân mới liên tục tìm tới gã.
Xử lý xong Thiệu Quang, Khương Đồng Cơ tất nhiên không cần tiếp tục lang thang bên ngoài nữa.
“Chủ công đụng phải soái ca nào hay sao mà cười vui vẻ như thế?”
Phong Chân nhìn Khương Đồng Cơ mặt cười không dứt bèn hỏi xỏ một câu.
“Soái ca không thấy nhưng có gặp một người đẹp khuynh quốc khuynh thành, nghe bảo hôm nay sẽ vấn tóc”
Khương Bồng Cơ hưng phấn, không chỉ riêng có, trên màn hình livestream tràn ngập bình luận bàn về cô gái đó. Miệng Phong Chân giật giật, Thiệu Quang thì trợn mắt há mồm.
Chủ công mới này của gã rốt cuộc là nam hay nữ?
Cái gì gọi là vấn tóc?
Nghĩa đen là dùng lược gỗ chải tóc thành búi rồi vấn lên đỉnh đầu, biểu thị thời thiếu nữ kết thúc.
Như thế ý nghĩa đã rất rõ ràng, kỹ nữ vấn tóc muốn ám chỉ lần đầu tiếp khách.
Nếu là nam nhân thì hưng phấn cũng đúng, nhưng chủ công lại là nữ chuẩn cơm mẹ nấu!
Khương Hồng Cơ thu liễm sắc mặt, ánh mắt liếc nhìn Thiệu Quang, Phong Chân lập tức hiểu ý đi tới nói vài lời xã giao.
Tuy ba người đã thống nhất Thiệu Quang sẽ bỏ Hứa Bùi chạy sang chỗ Khương Đồng Cơ, nhưng vẫn phải diễn một màn kịch cho đúng quy trình.
“Nói như vậy, Sùng Minh có nguyện ý bỏ hết tiền đồ hiện nay để giúp sức cho ta?”
Thiệu Quang cúi người một bài: “Mong chủ công không chế, đời này nhất định dốc hết toàn lực phò tá chủ công”