Nếu như không phải là người hiểu Phong Chân, nói không chừng còn tưởng rằng cái gã này quân tử đứng
đắn biết bao nhiêu, nhưng thực tế thì sao?
Ngay đến khán giả xem livestream đều nhìn thấu cái trò mèo của anh ta.
[Ông Chú Yêu Loli]: Đảm bảo đây chính là câu chuyện buồn cười nhất mà tôi nghe được trong ngày hôm nay, mỡ đến miệng mèo rồi mà Phong Chân còn chế á?
[Thiếu Niên Thích Ngự Ti]: Chị gái kia cũng xinh phết đấy, để thêm mấy năm nữa trưởng thành rồi có khi nhan sắc so với chị Tuệ Quân cũng một chín một mười. Thế mà Phong Chân lại bảo mình không thích á, Streamer, có phải bến đấy mặt trời đang mọc đằng Tây không ạ? Phong Chân đổi tính rồi à?”
[Say Chém Bạch Xà Thang]: Mị thà tin hôm nay mặt trời mọc đằng Tây còn hơn tin Phong Chân đổi tính.
[Thiên Tài Quách Phụng Hiếu]: Lãng tử vẫn là lãng tử thôi, tui còn lâu mới tin anh ta quay đầu về bờ, chắc chắn đang chơi trò lạt mềm buộc chặt.
Đối diện với cả cái màn hình toàn nghi ngờ và trêu chọc, Khương Bổng Cơ cũng cười đùa Phong Chân.
“Trước đây huynh chẳng ầm ĩ vì không có người tri tâm ở bên còn gì?” Khương Bổng Cơ không khách khí vạch trần lớp vỏ ngụy trang của Phong Chân, thẳng thừng nói: “Bây giờ ta đồng ý tìm cho huynh một cô, sao lúc này tự dưng lại chần chừ thế, muốn làm thánh nhân không gần nữ sắc à? Ta nói rồi đấy, bỏ qua cơ hội này là không có lần thứ hai đầu, hôm nay tâm trạng của ta tốt, huynh muốn vị nương tử nào trên sân khấu, ta mua. Nếu huynh không muốn thì sau này cũng đừng ăn vạ”
Phong Chấn cau mày, anh ta hiểu Khương Bồng Cơ, vị chủ công này của nhà anh ta ngay đến tim gan còn đen sì si, lấy đâu ra mà tự dưng tốt bụng đến thế?
Ngay đến mấy ngày nghỉ Tết, cô còn keo kiệt không cho, sao giờ lại thưởng mĩ nhân được?
Phong Chân cau mày, phát hiện ra chuyện này không đơn giản.
“Có muốn hay không?”
Khương Bồng Cơ cười cười dựa vào bàn trà nhỏ bên cạnh, một tay chống cằm, một tay cầm chén rượu, đuôi mắt hiện lên vẻ trêu cợt.
Phong Chân nghiến răng, mỉm cười đồng ý.
“Hiếm khi chủ công tiêu pha, đương nhiên là không thể bỏ qua được. Nhưng mà, bậc sắc nước hương trời nhường này sợ là cái giá cho lần đầu tiên cũng không rẻ”
Anh ta muốn xem thử, rốt cuộc chủ công nhà mình muốn bày trò gì!
Khương Hồng Cơ lười biếng trêu chọc: “Tử Thực lập công lớn, lại có công tiến cử người mới. Một mỹ nhân mà thôi, sao có thể gọi là lãng phí. Đừng nói là một người, huynh muốn bao hết cả chín cô gái trên đài cũng được, chỉ cần huynh cảm thấy có thể, ta sẽ mua hết toàn bộ cho huynh”
Phong Chấn: “...”
Một con nhóc loli anh ta đã ghét chứ đừng nói đến cả chín đứa.
Đừng thấy cuộc sống cá nhân của anh ta phóng đãng mà nhầm, anh ta cũng là một người có nguyên tắc.
Anh ta thành thực lắc đầu, nói: “Chủ công đừng đùa, thật sự là cái thân già này vẫn còn phải điều dưỡng, không chịu nổi giày vò đâu.”
Để tránh mắc bẫy của Khương Bồng Cơ, anh ta bắt đầu tự bôi đen bản thân mình, nói thẳng mình bất lực.
Khương Bồng Cơ thấy thế liền thôi, chỉ vào vị thanh quan khuynh sắc khuynh thành ở giữa, nói: “Nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có nha đầu kia là đẹp nhất. Đàn ông có ai là không thích cái đẹp, Tủ Thực lại là cánh tay phải của ta, theo lý phải đi với người xuất sắc nhất mới phải, chọn cô ấy nhé, thế nào?”
Phong Chân ngoài mặt thì mỉm cười, trong lòng lại lo muốn chết, loáng thoáng cảm thấy bất an.
Chủ công nhà mình như thế nào mà anh ta lại không biết sao?
Cô càng tỏ vẻ như thế, anh ta lại càng bất an.
Những thứ không biết luôn khiến thần kinh người ta căng thẳng, Phong Chân không đoán ra được dụng ý của Khương Bồng Cơ, chỉ có thể căng đầu ra để ứng phó.
Anh ta không phải là tên đần ngây thơ, làm sao mà tin được lời của Khương Hồng Cơ.
Nếu như có thật sự quan tâm đến thuộc hạ, muốn ban ơn thì cứ trực tiếp cho mọi người nghỉ ngơi là được, sao phải tặng mỹ nhân làm gì?
Chỉ sợ mỹ nhân này là ma quỷ đội lốt.
“Chín vị thanh quan, chỉ có vị đó là nhan sắc nổi trội hơn cả” Thiệu Quang không biết chuyện, phụ họa theo, âm thầm cảm khái quan hệ quần thần giữa Khương Bồng Cơ và Phong Chân không tồi, trong bụng lại càng hài lòng: “Ánh mắt của chủ công không tồi, liếc một cái là đã nhìn ra ai là tốt nhất?
Khương Bồng Cơ cười, hỏi Thiệu Quang: “Sùng Minh có muốn chọn một người không?”
Thấy lửa đã lan đến mình, Thiệu Quang cười gượng khéo léo từ chối.
“Trong nhà có thể thiếp, hai người làm bạn với Quang nhiều năm, không nỡ có thêm người mới”
Trong bụng Thiệu Quang nghĩ thầm, không chỉ bây giờ không thể có thêm người mới mà sợ là sau này cũng không thể tùy tiện có thêm.
Chủ công nhà mình là nữ, đâu có thích nhìn cảnh thần tử của mình tam thể tứ thiếp, trong nhà toàn là giai nhân?
Phong Chân là trường hợp đặc biệt, hậu viện không có thể thiếp, chủ công ban người cũng là chuyện bình thường.
Đang nói chuyện, các vị thanh quan trên đài đã lần lượt xuất hiện.
Ngoại trừ người xinh đẹp nhất, những người khác cũng không kém, kiểu mỹ nhân gì cũng có, tất cả đều có đặc sắc riêng, khiến cho vô số ánh nhìn nồng nhiệt dõi theo. Kiểu hoạt bát đáng yêu có, ngọt ngào nũng nịu có, thuần khiết dịu dàng có, trầm tĩnh phóng khoáng có, tao nhã xinh đẹp cũng có... Bọn họ đều bị tuổi tác hạn chế, chưa trưởng thành hoàn toàn nhưng cũng đã có thể nhìn ra được dáng vẻ của mấy năm sau. Nói một câu tuyệt đối thì giai nhân trong cung cũng chỉ đến thế mà thôi.
Cô thiếu nữ tết đuôi sam mặc đồ cưới màu tím đen, ai là người ra giá cao nhất thì người đó sẽ là chú rể của cô ta đêm nay.
Phú hào, địa chủ, quan lại quyền quý đều tranh nhau không ngừng, tú bà đứng trên đài vui sướng cười híp mắt.
Thứ tự của các thanh quan được sắp xếp theo giá tiền và mức độ xinh đẹp, người bình thường nhất lên đầu tiên, xinh nhất xếp sau cùng.
Không thể nghi ngờ, cô gái xinh đẹp nhất thu hút toàn bộ ánh mắt là báu vật đáng quý nhất của đêm nay, chắc chắn sẽ gây ra một hồi gió tanh mưa máu.
Thấy giá tiền của mấy thanh quan gần cuối, hàng lông mày của Phong Chân càng lúc càng cau chặt – có điều bất thường.
“Theo như giá này thì vị tiểu nương tử cuối cùng thế nào cũng phải hơn hai mươi vạn xấu, chủ công xem...”
Khương Bồng Cơ rất hào phóng với thuộc hạ, phúc lợi cũng rất nhiều, nhưng cô không thích lãng phí.
Hào phóng với thuộc hạ chẳng qua là vì công sức mà bọn họ bỏ ra xứng đáng để nhận lại những thứ đó, đó coi như là trao đổi ngang giá.
Còn thiếu nữ trước mặt ư?
Ngoại trừ được cái mặt đẹp ra thì còn chỗ nào khác có thể thu hút được Khương Hồng Cơ bỏ ra một số tiền lớn như vậy để mua về chứ?
Nếu như chủ công là đàn ông, anh ta còn có thể hiểu được. Vì hồng nhan vung tiền như rác, nói ra cũng là một chuyện phong lưu.
Nhưng chủ công là nữ mà, vung tiền như rác chỉ để mua mĩ nhân cho thuộc hạ, nghe sao mà hoang đường.
“Đợi đã. Đừng vội” Khương Bồng Cơ cười nhấp một ngụm rượu, tỏ ý bảo Phong Chân không cần lo lắng: “Hôm nay đảm bảo có thể cho huynh là tân lang, mỹ nhân sẽ không rơi vào lòng người khác. Những lúc như thế này chủ công nhà huynh vẫn đáng tin lắm, huynh đừng có hoảng...”
Phong Chân nghẹn lời, anh ta thà để chủ công nhà mình không đáng tin còn hơn.
Trải qua mấy vòng cạnh tranh kịch liệt, bầu không khí đã được đẩy lên đỉnh điểm.
Hôm nay mụ tủ bà tổ son trát phấn, vui mừng như thể gả con gái.
Ừm, đối với một tú bà lầu xanh mà nói, cử hành lễ vấn tóc cho các nương tử thuộc hạ cũng có thể coi như là một lần gả con gái.
Mà kỳ lạ là, sau khi vị thanh quan thứ tám ngã giá xong, thế nhưng vị thanh quan thứ chín lại mãi không có động tĩnh gì, các vị khách dưới đài cũng có chút khác lạ.
Tú bà đứng ra giải thích: “Bà lão đây coi Hoàn Nhi cô nương như con đẻ, trước đây vẫn được nuôi dưỡng trong chốn khuê phòng, không cho gặp người ngoài. Bây giờ đã đến tuổi phải gả chồng, bà lão này xuất thân thấp kém, không thể chọn cho con bé một nhà đàng hoàng, liền nghĩ ra cách này. Nhân ngày làm lễ vấn tóc cho các cô nương khác hôm nay, tiện cho con bé ra mắt luôn. Hôm nay con bé nhìn trúng ai, bà lão này sẽ gả nó cho người ấy làm thiếp, mang theo một nghìn lượng vàng của hồi môn. Bà lão đây không cần gì khác chỉ mong có người chồng tốt cho con bé một chỗ nương thân, đảm bảo con bé một đời vô lo” >