Tên Phù Vọng này thật thú vị, tại sao trước và sau lại như hai người khác nhau vậy?
Gã đang để phòng ai ư? Khương Bổng Cơ ngồi ghế trên và suy nghĩ, trong lòng cô có một nghi vấn nho nhỏ, đó là
“Sau khi Phù Dương qua đời, thuộc hạ của ông ta bị Mạnh thị xử lý hay bị triều đình áp giải về?”
Câu hỏi đó như một ánh sáng xuyên thấu Mạnh Hồn, khiến tâm trạng của ông đột nhiên vui hơn.
“Thuộc hạ cũ của Phù Dương vẫn còn trong tay Phù Vọng” Ông nói chắc như đinh đóng cột: “Thần nhớ rõ rằng, những thuộc hạ cũ kia mới đầu bị Mạnh thị âm thầm khống chế, nhưng sau không hiểu sao lại bị điều động đến chỗ Phù Vọng... Chủ công nghi ngờ Phù Vọng đến cậy nhờ Mạnh thị là có nỗi khổ tâm gì sao?”
Khương Hồng Cơ cười: “Ta đầu nói như vậy. Trên chiến trường nên tránh xử lý mọi việc theo cảm tính, ai cần biết Phù Vọng là người thế nào, nương nhờ Mạnh thị là có khổ tâm gì hay không, đối với chúng ta mà nói, gã chỉ có một thân phận là kẻ địch mà thôi. Mà đã là kẻ địch thì cần gì phải biết gã khổ tâm hay suy nghĩ điều chi”
Con người là động vật hành động theo cảm tính.
Khi họ biết được ai đó vì có nỗi khổ riêng nên mới hành động như thế, họ sẽ không kiềm chế được mà thấy tội nghiệp cho người kia, thậm chí là có thái độ tán thành với hành động ấy.
Trong tình huống bình thường thì không sao, nhưng trong chiến tranh thì lại là một điểm yếu chí mạng.
“Giờ việc quan trọng là làm thế nào vượt qua ải Gia Môn, quân số bên ta khá ít nên không thể cứ mù quáng xông lên được, phải dùng trí
Luận về chiến đấu thì mình Khương Đồng Cơ cũng có thể quất cho Phù Vọng một trận tơi bời, nhưng gã là đại tướng quân địch cơ mà, dễ gì đồng ý chơi một chọi một với cô chứ?
Chúng chiếm cứ ưu thế địa hình hiểm trở của ải Gia Môn, nếu cố thủ ở đó mãi không suy chuyển thì Khương Bồng Cơ cũng bó tay.
Phong Chân nói: “Chủ công, theo ý thần thì nếu Phù Vọng có nỗi khổ tâm mới đi nương nhờ Mạnh thị, thì chúng ta có thể sử dụng biện pháp thuyết phục để gã về phe mình. Dù nỗi khổ tâm ấy có là gì, thì điều đó cũng cho chúng ta biết rằng gã và Mạnh thị không đoàn kết với nhau, đôi bên bằng mặt không bằng lòng, rất có thể sẽ lợi dụng được”
“Chấn có một kế này, chúng ta có thể thử xem? Phong Chân cười như đã đoán trước được mọi việc.
“Nói đi.”
Phong Chân tiếp tục: “Chủ công có thể phái người đến thuyết phục, dụ dỗ Phù Vọng, đồng thời âm thầm tiếp cận gián điệp được ghi vào quấn Ngọa Long, xem gã tiếp xúc với trong thành vào lúc nào. Phù Vọng vẫn nghĩ chúng ta chưa phát hiện ra ai là gián điệp, nên rất có thể chúng sẽ dùng lại chiêu cũ, chơi trò bỏ thuốc rồi đánh lén ban đêm. Ngày đánh lén ấy, chúng ta lại phái sứ giả qua thuyết phục, điều này sẽ làm chúng bớt cảnh giác. Đến đêm, Phù Vọng dẫn binh đến tấn công, chúng ta sẽ mai phục ở đó từ trước, đánh cho chúng trở tay không kịp. Nếu có thể bắt sống Phù Vọng thì tuyệt vời”
Khương Bồng Cơ nghe vậy thì lập tức suy nghĩ. Cách của Phong Chân thật sự là một cách hay, mà khả năng Phù Vọng sập bẫy là cực cao.
Nhưng... Dù là phản kích, nhưng là đánh đêm, nên cái giá mà họ phải trả cũng không nhỏ.
Tính cả binh mã của Liễu Xa thì Khương Bồng Cơ cũng chỉ có ba mươi nghìn người, không hiểu được.
Cô lạnh lùng gõ tay lên bàn, nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Cách này cũng được, nhưng mà... Ta muốn suy nghĩ thêm”
Phong Chân chắp tay: “Thần xin lắng nghe”
“Mai phục phản kích quân địch, nhưng trời thì tối đen, đánh loạn một trận ắt khó tránh khỏi thương vong nghiêm trọng” Giọng nói của Khương Hồng Cơ rất bình tĩnh, nhưng nội dung lại khiến người ta phải rùng mình: “Vậy nên phải thêm chút chiêu trò ở khoản mai phục này. Chúng ta sẽ cử người đào hầm thông ra ngoài doanh trại, rồi lén vận chuyển những vật dễ bắt lửa vào trong lều, chờ đến khi quân địch đánh tới đây... Chúng ta châm lửa thiêu chúng luôn. Cử quân tinh nhuệ ẩn nấp trong đường hầm, chờ quân địch loạn cào cào lên thì xông ra tiêu diệt... Các ngươi thấy sao?”
Mọi người nghe xong thì cảm như hến. Chủ công nhà họ... Đúng là độc ác.
Phong Chân nhíu mày: “Nếu đào hầm thì dễ bị người ta phát hiện lắm”
Dương Tư vừa cười vừa đáp: “Có khó gì đâu, đào cửa hầm trong lều nào đó là được.”
Tính Phong Chân cẩn thận, lo nghĩ chu đáo, nên nói tiếp: “Nhưng dù có làm vậy đi nữa, chúng ta qua được mắt của kẻ địch nhưng sao qua được mắt gián điệp chứ. Làm vậy thì chắc chắn sẽ rất ồn ào, chúng ta không thể che giấu được tên gián điệp kia đâu. Mà nếu gã ta báo lại cho quân địch thì kế hoạch của chúng ta coi như đi tong. Như vậy vẫn mạo hiểm, trừ khi chúng ta vạch mặt được tôn gián điệp ấy rồi kéo gã ta về phe chúng ta”
Dương Tư nghĩ rồi đáp: “Gã ta vốn là thuộc hạ thân tín của Quận thủ quận Ngọa Long, không ngờ lại lén lút quy hàng Mạnh thị, chắc cũng không phải kẻ có tính tình kiên định gì. Gã ta có thể phản bội Quận thủ quận Ngọa Long thì chắc chắn cũng có thể vì lợi ích mà phản bội lại Mạnh thị, cách này khả thi đấy.”
Nếu kéo được tên gián điệp ấy về thì kế hoạch của họ sẽ hoàn hảo.
“Nếu mọi người không còn ý kiến thì cứ quyết như vậy đi” Khương Hồng Cơ nhìn quanh một vòng rồi hỏi: “Ai xung phong đi thuyết phục Phù Vọng?”
Thời này vẫn có quy định không giết sứ giả, tuy trong mắt Khương Đồng Cơ thì cái quy định này là thừa, nhưng với người khác thì vẫn có tác dụng nhất định. Trong tình huống bình thường thì sứ giả sẽ không có nguy hiểm gì đến tính mạng, trừ khi là tình huống đặc biệt.
Mạnh Hồn chủ động bước ra nhận nhiệm vụ: “Thần và Phù Vọng cũng gọi là có quen biết, hiểu một chút về gã, thần xin được thử một lần”
“Được, vậy người đi đi, thăm dò thử xem Phù Vọng theo chiều hướng nào?
Khương Hồng Cơ khá tín nhiệm Mạnh Hồn, cô sẽ không nghi ngờ lòng trung thành của ông khi ông tiếp xúc với chủ cũ, vậy nên đồng ý rất nhanh.
“Thần nhất định sẽ không để chủ công phải thất vọng”
Ngoài doanh trại treo bảng ngừng chiến, không có ý định xuất binh hay phá ải Gia Môn, trong thành cũng bình yên như vậy.
Phù Vọng nghe nói Liễu Hi phái sứ giả sang, hỏi xong tên của sứ giả thì cười khanh khách.
Nửa người trên của gã mặc áo giáp, bên cạnh là vài vò rượu còn chưa uống hết, nghe tin sứ giả đang ở ngoài thành xin được gặp thì cười lạnh và nói với người bên cạnh: “Nhớ năm đó, Mạnh Hồn là tên không biết ăn nói, nói mãi cũng không nói nổi một câu. Giờ Liễu Hi lại phái ông ta đến thuyết phục bốn tướng quân chứ, đúng là chết cười... Thôi gặp làm gì, đuổi ông ta đi đi, nhìn lại mất hứng”
Phó tướng vội vàng nịnh hót: “Tình nghĩa giữa chủ công và tướng quân sâu sắc đến thế, sao có thể bị lay động chỉ vì tên Mạnh Hồn ấy chứ? Mạt tướng nghe nói, Mạnh Hồn là một tên hèn nhát, vợ con bị người ta hà hiếp bao nhiều lần, đầu phải cắm mấy cái sừng rồi, đúng là nhục”
Phù Vọng cười: “Vậy nên mới không muốn gặp”
Phó tướng nói tiếp: “Hay tướng quân cứ gặp xem sao, sỉ nhục ông ta cho Liễu Hi biết mặt”
Phù Vọng im lặng, gã lấy một vò rượu rồi nói với vẻ không quan tâm: “Cái mặt xấu như thế thì có gì đáng để gặp. Nếu là cô gái bên cạnh Liễu Hi kia thì tốt, đúng là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, một nụ cười thôi cũng đủ làm chúng sinh điên đảo”
Phó tướng cười, trong đôi mắt đang rũ xuống ấy hiện lên sự xem thường.
Đang đánh trận còn tơ tưởng đến đàn bà, đúng là hết thuốc chữa.
Tính tình của Phù Vọng sớm nắng chiều mưa, đổi ý xoành xoạch. Vừa rồi còn chê bối Mạnh Hồn, giờ lại gọi lính truyền tin về: “Thôi, dẫn ông ta tới xem sao?
Gã nói xong thì đẩy vũ cơ đang cố vấn sổ tới, rồi quay người đi qua sảnh bên cạnh.
Phù Vọng vừa nhìn thấy Mạnh Hồn thì phủ đầu ngay: “Liễu Hi phái ngươi tới khuyên hàng hả?”
Mạnh Hồn hạ giọng, đáp: “Không phải. Chuyện năm đó, cảm ơn tướng quân đã ra tay cứu giúp”
Nhớ năm ấy, khi ông chỉ là Đô úy Mạnh quận, đang cơn giận dữ mà hỏa thiêu phủ quận thủ, tất cả mọi việc chỉ do cơn giận ấy, hoàn toàn không có kế hoạch gì, nếu không có Phù Vọng âm thầm giúp đỡ thì Mạnh Hồn không trốn thoát khỏi Thường Châu, sau đó cũng không thể gặp được phương Bồng Cơ
Phù Mong đáp: “Định dùng kế gây chia rẽ nội bộ hả? Làm như chúng ta thân thiết lắm ấy nhỉ?” >