Đừng thấy tác phong làm việc của Phong Chân không đáng tin mà nhầm, đầu óc của anh ta đáng tin lắm dãy.
Tuệ Quân làm theo cách mà anh ta nói, Khương Hồng Cơ thở dài rồi cũng cho phép.
Ngày hôm đó, bên ngoài ải Gia Môn sứ giả đến đúng như đã hẹn, Phù Vọng đang muốn mặc kệ sứ giả...
Cả ngày nhìn cái mặt đầy râu ria của Mạnh Hồn, Phù Vọng thật muốn phát rồ.
Nhưng sứ giả của hôm nay lại khác, không phải Mạnh Hồn.
Phì Vọng nghe lính truyền tin bẩm báo, còn chưa kịp nói gì, phó tướng đứng bên cạnh đã chế giễu nói: “Nghe nói Liễu Hi lập nữ doanh... Hành quân đánh trận rõ ràng là việc của đám đàn ông chúng ta, cho đám đàn bà con gái đó lên chiến trường làm gì? Theo như mạt tướng thì cái gọi là nữ doanh chắc chắn có mờ ám. Nói với người ngoài là hành quân đánh trận, nhưng bên trong... Thì ai mà biết được là cái gì, bây giờ còn phải phụ nữ đến làm sứ giả...”
Phó tướng vừa mới mở miệng, những người khác cũng ào ào lên tiếng tán đồng.
Quả thật phụ nữ không nên lên chiến trường, phụ nữ mà lên chiến trường không phải là phụ nữ đứng đắn.
Từ xưa đến nay trong doanh trại không có phụ nữ, phụ nữ ở đây là chỉ thể thiếp của binh lính, nhưng ai đánh trận mà còn mang theo cả vợ con?
Còn về phần doanh kỹ, trong mắt của binh lính, bọn họ không được coi là “phụ nữ”, chỉ được coi là một thứ sinh vật giống cái.
Phù Vọng thoáng cau mày, gã cũng đại khái đoán được thân phận của sứ giả lần này.
“Mời sứ giả vào trường phụ đợi, bản tướng quân sẽ đến ngay”
Tuệ Quân đội nón có màn che rất dày, giấu khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành dưới lớp vải dày.
Phù Vọng vừa nhìn thấy dáng người của cô gái đã khẳng định chắc chắn thân phận của đối phương, quả nhiên là cô gái ngày hôm đó.
“Mạt tướng nên xưng hô với ngài thế nào?” Phù Vọng khiêm tốn xưng hô, giả vờ giả vịt hỏi: “Hoàng hậu nương nương?”
Tuệ Quân đưa tay vén lớp vải che dày nặng lên, ngồi một cách ngay ngắn, nghiêm chỉnh hành lễ với Phù Vọng.
“Cấu này của tướng quân thật thú vị, bệ hạ bây giờ vẫn còn nhỏ, chưa đến tuổi đội mũ, lại càng chưa thành hồn, lấy đâu ra Hoàng hậu?”
Đôi mắt đen láy của Phù Vọng nhìn chằm chằm vào Tuệ Quân, thấy vẻ kinh ngạc thoáng lướt qua trong mắt đối phương.
Gã đã sớm đoán ra được thân phận của Tuệ Quân, nhưng Tuệ Quân không biết gã tướng quân ngày hôm đó chính là Phù Vọng - vị tướng trấn giữ ải Gia Môn hiện giờ.
Sau khi kinh ngạc, trong lòng cô lại sinh ra cảm giác căm ghét, đôi mắt xinh đẹp lướt qua bàn tay của Phù Vọng, lặng lẽ giấu kín cảm xúc.
Chính là cái gã này ngày hôm đó suýt nữa bắn lén sau lưng lang quân.
Tuy cuối cùng chỉ có cánh tay bị thương nhưng Tuệ Quân vẫn bôi thuốc cho Khương Đồng Cơ ba ngày, trong bụng vẫn ghim vụ này.
Phù Vọng đổi giọng: “Vậy thì Tiên Hoàng hậu nương nương? Tên Liễu Hi này đúng là to gan, thế mà dám giấu ngài đi.”
Cái gọi là người chết đèn tắt, cho dù Hoàng đế có hoang đường, làm rất nhiều chuyện sai lầm nhưng mà người ta cũng đã băng hà, làm sao mà tính sổ được nữa? Dưới sự khống chế của hoàng thất, Tiên đế dù có sai nhưng tất cả sai lầm đều do mê muội sắc đẹp của yêu Cơ, bị yêu cơ mê hoặc, thuộc lỗi sai khách quan. Đổ phần lớn tội danh lên người Tuệ Quân, gọi cô là Họa Quốc Yêu Cơ.
Tuệ Quân lại không thể thừa nhận thân phận này, cô chỉ khiêm tốn cười: “Nghe đồn Tiên Hoàng hậu chính là một giai nhân nhưng đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh. Thiếp thân chỉ là phân bổ liễu, đom đóm làm sao mà dám tranh đua với ánh trăng? Tướng quân nói vậy, thiếp chỉ coi là ngài quá khen”
Phù Vọng không có chứng có thật, cứ luẩn quẩn mãi về vấn đề này cũng không có ý nghĩa gì.
Gã nói: “Liễu Hi bảo... Ta nên xưng hô với nương tử thế nào?”
“Tiện danh của thiếp là Tuệ Quân”
Phù Vọng nói: “Liễu Hi để Tuệ nương tử đến đây là có mục đích gì?”
Tuệ Quân bình tĩnh nói: “Nghe nói trong ải Gia Môn có lời đồn, tướng quân có ý định quy thuận với chủ của ta?”
Phù Vọng trợn mắt nhướng mày, vẻ mặt gã thay đổi ngay lập tức: “Tuệ nương tử nói đùa rồi, bản tướng quân trung thành tuyệt đối với chủ công, sao có thể dễ dàng thay đổi? Nể tình Tuệ nương tử là nữ nhi, bản tướng quân coi như không nghe thấy những lời vừa rồi...”
Nói thì như thế nhưng ánh mắt gã lại dính chặt vào người Tuệ Quân, dường như bị gương mặt của cô thu hút.
Có điều, Tuệ Quân đã quen với các ánh mắt khác nhau, kỹ thuật diễn của Phù Vọng làm sao mà lừa được cô.
“Tướng quân nói vậy thì thiếp thân yên tâm rồi” Tuệ Quân tươi cười, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ánh sáng. “Tối hôm qua nghe được tin tức này, chủ công nhà ta kinh ngạc vô cùng. Trước đó chủ công còn nói, ngài ấy tán thưởng tướng quân là một người chính trực ngay thẳng, tướng quân đi theo Mạnh thị thật sự là chôn vùi tài năng. Nếu như không phải hai quần đối đầu thì có lẽ hai người còn có thể trở thành tri kỷ. Tướng quân nên sớm xử lý đám người đồn đại bậy bạ kia đi mới tốt, để tránh cho binh lính thuộc hạ bất an, làm tổn hại đến uy tín của tướng quân.”
Nụ cười trên khóe miệng Phù Vọng có chút khiến cưỡng.
Chưa nói đến chuyện gã không có ý định giết người mà nếu có đi chăng nữa chỉ với một câu cuối cùng của Tuệ Quân, gã cũng không thể giết được.
Nếu như giết cô chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này?
“Đa tạ nương tử quan tâm” Phù Vọng lại hỏi: “Ngoại trừ điều này ra, Liễu Châu mục còn có chuyện gì khác không?”
Liễu Xa và Khương Hồng Cơ đều là Châu mục, có điều bây giờ người đứng ra là Khương Hồng Cơ, Liễu Xa đã chuyển về phía sau sân khấu, rất mờ nhạt.
Câu “Liễu Châu mục” này là chỉ Khương Bồng Cơ.
Tuệ Quân cau mày, trông xinh đẹp như Tây Thi ôm ngực.
“Chủ công không còn chuyện gì khác dặn dò, nhưng thiếp thân lại có một chuyện, không biết tướng quân...”
Phù Vọng nói: “Tuệ nương tử cứ việc nói”
“Từ sau ngày hôm đó, thiếp liền ngưỡng mộ tướng quân, bây giờ gặp lại càng cảm thấy...” Gò má Tuệ Quân đỏ bừng, ánh mắt long lanh, xấu hổ e thẹn nói: “Nhưng mà, thiếp thân biết mình thân phận bất chính, không dám làm bẩn thanh danh của tướng quân...”
Tim Phù Vọng đập thình thịch, mí mắt không kiềm chế được giật giật.
Được nghe giai nhân thổ lộ, dù Phù Vọng có chút rung động, có điều gã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Trên đầu chữ sắc có một thanh đao, đóa hoa trước mặt tuy đẹp tuyệt trần nhưng người ta không chỉ có gai mà còn có độc, không thể chạm vào.
“Tuệ nương tử đang... tự mình tiến cử”?”
Tim Phù Vọng đập “thích” một cái, biết rõ là không thể nhưng đôi mắt gã vẫn không bỏ qua cơ hội thưởng thức cái đẹp.
Tuệ Quân đưa tay áo lên cho mối, cười hỏi: “Sao có thể thế được? Chẳng lẽ trong mắt tướng quân con gái bày tỏ chính là tự mình tiến cử”? Chỉ là tình cảm ngưỡng mộ thông thường không nhất định là phải có được. Tướng quân cũng là một nhân tài, chẳng lẽ trước kia chưa từng được các nương tử ngưỡng mộ?”
Hay nói cách khác, người ta chỉ tán chơi, không cưới.
Chỉ chịu trách nhiệm nhóm lửa, còn việc dập thì tự đi mà làm.
Phù Vọng tự dưng cảm thấy xấu hổ.
Nói theo cách thông tục thì người ta chỉ đang nói về tình cảm đơn thuần mà đầu óc mình lại tự động tưởng tượng ra cái gì đấy đen tối, không xấu hổ được sao?
Biểu hiện của Tuệ Quân vượt ra ngoài dự đoán của Phù Vọng, có điều người ta chỉ đến đây chạy một vòng, sau đó lại thong dong đi về.
Tuy người đã đi rồi nhưng vẫn để lại truyền thuyết về giai nhân tuyệt sắc.
Tâm phúc của Phù Vọng thấy vậy liền lo lắng hỏi: “Tướng quân, không cần đứng ra ngăn chặn tin đồn ạ?”
“Tạm thời không cần, đây chẳng phải là thứ Liễu Hi muốn nhìn thấy hay sao?” Phù Vọng nhắm mắt dưỡng thần, gã hỏi: “Phía gián điệp chuẩn bị thế nào rồi?”
“Trước đó không lâu vừa truyền đến tin tức, đã chuẩn bị hòm hòm rồi, quân đội của Liễu Hi không hề hay biết.”
Dù sao trong mắt người bình thường thì đúng là nội gián này ẩn giấu rất sâu.
Ai có thể ngờ được tấm phúc của vị Quân thủ quận Ngọa Long quá cố kia lại là tại mắt của bọn họ?
Liên tiếp hai ngày, Tuệ Quân thay Mạnh Hồn đến làm công tác quấy rối, mỗi ngày đều đến ngôi một lúc rồi về.
Đến lúc này, không chỉ có tại mắt của Mạnh thị đã hoàn toàn nghi ngờ Phù Vọng mà ngay đến tâm phúc của gã cũng không ngồi yên được nữa.