Bên ngoài, đội quân mà Mạnh Hồn dẫn theo lén tìm đường đến ải Gia Môn.
Bọn họ và Khương Hồng Cơ đã giao hẹn từ trước, lấy tên lệnh là tín hiệu tấn công, tập hợp binh lực phá cổng thành.
Hôm nay là trăng non, sắc trời tối đen, dự tính thời gian cũng dễ xảy ra sai lầm. Trong lúc Mạnh Hồn đang khẩn trương chờ đợi tin tức, tên lính truyền tin vội vàng chạy đến bẩm báo.
“Mạnh Giáo uý, phía doanh trại có tín hiệu.”
Mạnh Hồn ngơ ngác một chút, ông nói: “Đây chắc chắn không phải tín hiệu của chúng ta, đi thăm dò tình hình thêm một chút, có tin tức gì thì lập tức bẩm báo.”
Tên lính truyền tin tuân lệnh lui xuống, không bao lâu sau lại quay về bẩm báo.
“Phía doanh trại của chúng ta bốc cháy, xem tình hình thì quân địch đã tiến vào trung tâm doanh trại.” Trong màn đêm, chân trời đã nhuộm thành màu đỏ cam giống như lúc mặt trời lặn vậy. Mạnh Hồn kinh sợ đứng dậy, đi đến vị trí cao để nhìn về phía doanh trại, chỗ đó đúng là cháy thành một biển lửa.
“Tiếng tên lệnh lúc nãy chắc là quân địch bắn...”
Dựa vào thị lực tốt và đám cháy ở nơi xa, Mạnh Hồn mơ hồ nhìn thấy có một điểm đen mờ mờ ảo ảo.
Chỉ nhìn vào thế lửa, Mạnh Hồn cũng có thể nhìn ra thảm cảnh ở bên kia, lần này chắc chắn Phù Vọng tổn thất kha khá binh mã, Mạnh thì cũng thua sạch không còn manh giáp. Mạnh Hồn kiềm chế sự hả hê trong lòng song khóe miệng vẫn không khống chế được mà cong lên. Mạnh thì đây là xôi hỏng bỏng không, tổn thất hơn mười nghìn binh mã còn tốt, nếu như đến võ tướng mạnh nhất cũng mất đi thì đúng là quá thiệt rồi. Ông ho nhẹ một tiếng, sắc mặt nghiêm túc hỏi tên lính truyền tin: “Ải Gia Môn bên kia có động tĩnh gì không?” Tên lính truyền tin lắc đầu nói: “Vẫn phái người theo dõi mà đến giờ vẫn không có động tĩnh gì? Mạnh Hồn nói: “Đi thám thính thêm, nếu như chủ công truyền tín hiệu thì nhất định phải chi viện.” Doanh trại cháy quá lớn, cách xa vẫn có thể nhìn thấy động tĩnh, giống như một loại thuốc nhuộm màu đỏ cam bức lui mực nước đậm đặc ba thước.
Địa thế của ải Gia Môn tương đối cao, không bao lâu quân địch liền phát hiện ra đám cháy của doanh trại, chủ công ở trong đương nhiên cũng nhìn thấy.
Mạnh Hồn chắc chắn không bao lâu sau sẽ nhận được tín hiệu của Khương Đồng Cơ gửi.
Ngay lúc này, binh lính thủ trong ải Gia Môn cũng phát hiện ra màu đỏ khác lạ ở chân trời. Nhưng bọn họ không hề ý thức được là Phù Vọng trúng kế mà còn tưởng là gã dẫn quân thắng lớn, đốt cháy doanh trại của Khương Hồng Cơ.
Binh lính thủ thành phát hiện được điều không bình thường liền báo tin cho tướng lĩnh thủ thành. Bởi vì phân chia công trạng không đều, lần này Phù Vọng đành phải dẫn theo binh lính thân cận của Mạnh thị, thân tín của mình đều ở trong thành.
Nhưng mà, thủ ải Gia Môn giao cho một tâm phúc tác chiến nhiều năm, gã cũng yên tâm.
Nhận được tin doanh trại của Khương Hồng Cơ bốc cháy, vị tâm phúc này không hề nghi ngờ mà cũng nghĩ giống như mấy tên lính.
Đây cũng không thể trách bọn họ sơ ý lơ là vì bình thường Phù Vọng đích thân ra chiến trường thì chưa từng thất bại.
Bởi vì Phù Vọng trông cường tráng, dũng mãnh, người khác nhìn bề ngoài của gã đều cho rằng gã chính là dạng đầu óc ngu si tứ chi phát triển nhưng không phải như vậy. Người này giảo hoạt lại đa nghi, luôn coi đánh giặc là săn thú, lúc ngồi chờ con mồi đều rất kiên nhẫn.
Chỉ cần thời cơ chưa chín muồi, cho dù bên ngoài có ầm ĩ thế nào thì gã cũng đều có thể bình tĩnh không nhúc nhích như phiến đá.
Giống như chuyện năm đó Phù Dương bị bệnh nặng, Mạnh thị liền tới cửa lôi kéo, còn muốn thu nạp thuộc hạ của Phù Dương.
Lời đồn đại bên ngoài cũng không phải không có căn cứ, bao nhiêu người bên ngoài nghi ngờ cái chết của Phù Dương là có sự nhúng tay của Mạnh thị?
Cho dù việc này không có quan hệ gì với Mạnh thị nhưng Phù Dương và Mạnh thị là kẻ thù không đội trời trung, sau khi ông vừa chết được bốn chín ngày thì Mạnh thị lại đến cửa kéo người, đúng là quá đáng!
Lúc đó, thân tín bên cạnh đều cho rằng Phù Vọng sẽ nổ tung, không nói lời nào liền một sống một chết với Mạnh thị, kết quả thì sao? Kết quả lại là Phù Vọng bình tĩnh nhận lời mời của Mạnh thị, bảo toàn tất cả thuộc hạ cũ của Phù Dương, an tâm ngủ đông, bồi dưỡng thể lực. Để đạt được mục đích, Phù Vọng có thể nhịn. Tác phong như thể lại thêm giá trị vũ lực cao ngất, trên chiến trường Phù Vọng tương đối nổi tiếng, lập được chiến công hiển hách cho Mạnh thị, từ trước đến nay chưa từng thất bại. “Không cần hoang mang, trước tiên ổn định tình hình đã.”
Binh lính của Phù Vọng đối với tướng quân của bọn họ tin tưởng mù quáng, trong đầu chưa từng nghĩ tướng quân sẽ thất bại. “Phái một đội binh mã đi tiền tuyến xem xem, dù sao Liễu Hi cũng không phải loại người tầm thường như Ngọa Long Quân thủ, cô ta sẽ không dễ dàng đánh bại như thế.” Mọi người tin chắc Phù Vọng sẽ thắng nhưng nghĩ đến chiến tích lúc trước của Liễu Hi, trong lòng bọn họ vẫn không nắm chắc. Để đảm bảo an toàn vẫn là nên phải người đi tiền tuyến tuần tra, nếu như binh lực tướng quân mang đi không đủ thì bọn họ còn có thể tiếp viện được. Đang nói, bên ngoài truyền đến tiếng náo loạn, ồn đến mức trong sảnh cũng có thể nghe thấy.
“Ai ồn ào ở ngoài thế?” Nghe thấy tiếng động, hai hàng lông mày của phó tướng tâm phúc dựng đứng, vẻ mặt vô cùng tức giận.
Loài sói hoang thích sống bầy đàn, mặc dù không phải loại mạnh nhất trong muông thú nhưng tụ lại thành đàn, lực chiến đấu phi thường cùng với kỷ luật nội bộ nghiêm minh. Phù Vọng chịu ảnh hưởng của sói hoang, trị quân vô cùng nghiêm minh, được xem như một nhóm binh lính không nói chuyện tình cảm và thể diện nhất của Mạnh thị. Bình thường thì không có binh lính nào dám trắng trợn vi phạm kỷ luật. Binh lính gây ồn ào bị bắt vào, đối phương không dám trì hoãn, thở không ra hơi bẩm báo: “Phó tướng quân, trong ải bốc cháy rồi!”
Trong ải bốc cháy?
Khóe mắt tâm phúc thủ thành giật giật, âm khí trong lòng dâng lên lạnh như băng.
“Cái gì cháy?”
Hắn sải bước ra ngoài, ở chỗ cao nhìn ra xa, quả nhiên nhìn thấy ánh lửa trong ải Gia Môn.
“Rốt cuộc là kẻ nào phóng hỏa?” Binh lính bẩm báo: “Còn chưa biết, lúc phát hiện thì lửa đã cháy rồi.” Lúc này, bên ngoài lại có binh lính chạy đến bẩm báo, đã tìm được tên phóng hỏa rồi. “Bẩm báo phó tướng quân, đám hộ vệ sứ giả của Liễu Hi phái đến tụ tập tạo phản, giờ đang tiến về hướng cổng thành rồi. “Cái gì?” Nghe được tin tức này, trong lòng người kia rùng mình, khí lạnh lan khắp lồng ngực, hắn nghĩ đến một khả năng, vội nói: “Không phải là đám hộ vệ kia nhìn thấy biến cố của doanh trại mới... Không xong rồi, nhanh chóng phái người đi chặn bọn họ lại!”. Hắn vừa mới hạ mệnh lệnh này thì trên bầu trời của ải Gia Môn đã vang lên mười mấy tiếng còi chói tai. Nhìn theo phương hướng truyền tới, có thể nhìn ra là mười mấy mũi tên lệnh.
Lúc này, phó tướng thủ thành đã gạt bỏ suy đoán vừa nãy, tiếp theo đó là những suy nghĩ mơ hồ.
Hành động của hơn trăm hộ vệ cũng không phải tình cờ, càng không phải nhìn thấy điều bất thường ở doanh trại của Liễu Hi mới hành động, rõ ràng là đã lập kế hoạch từ trước.
Nghĩ đến đây, hắn vội vàng điều binh ngăn chặn hành động của đám người Khương Hồng Cơ tiến tới cổng thành.
“Báo...”
Tiếng binh linh truyền tin kéo dài, cưỡi ngựa như bay tới, sau khi xuống ngựa đến hô hấp cũng khó khăn, vội vàng chắp tay quỳ xuống. “Bẩm báo phó tướng quân, đột nhiên phát hiện bên ngoài có một lượng lớn quân địch, số lượng không rõ!” Sắc mặt của tướng lĩnh thủ thành tái mét, theo bản năng nhìn về phía đám “mây hồng” màu đỏ cam ở chân trời kia.
“Đây là quỷ kế của Liễu Hi!” “Không xong rồi, tướng quân gặp nạn!” Bên trong thành đột nhiên bốc cháy, hộ vệ Liễu Hi phải đi lại liều chết xông đến cửa thành, bên ngoài lại có vô số quân địch không rõ số lượng, đây rõ ràng là lập kế hoạch từ trước. Nếu là như thế, Liễu Hi căn bản không trúng kế của tướng quân mà là tướng quân trúng quỷ kể của đối phương!
“Tập hợp binh lính nghênh chiến!” Ải Gia Môn không thể mất! >