Trong đầu Hoàng Tung nhanh chóng xuất hiện một vài suy nghĩ, khi anh ta nghĩ đến kế hoạch cuối
cùng, không khỏi run lên.
Khương Bồng Cơ sẽ từ bỏ miếng mồi ngon này mà chuyển qua cho anh ta sao?
Nghĩ đến điều này, Hoàng Tung bình tĩnh được đôi chút. Anh ta lắc đầu nói với vẻ tiếc nuối: “Đứa con trai của quận thủ quận Ngọa Long được Lan Đình cứu, về tình về lí thì quận Ngọa Long đều nên đến con trai của ông ta kế thừa...”
Việc nhậm chức trong quan trường Đông Khánh khá là phức tạp, khi hoàng thất vẫn còn mạnh thì ngoại trừ một bộ phận nhỏ những kẻ ngang ngược ra thì phần lớn việc bãi nhiệm hoặc nhậm chức của quan lại đều cần sự cho phép của hoàng thất, nhưng kèm theo việc hoàng thất càng lúc càng suy yếu, quân quyền biến mất, việc đảm nhiệm các chức quan dần dần biến thành quân chủ gia phong cho con cháu của quan lại.
Từ sau khi Cần Vương, tình trạng này lại càng trở nên phổ biến. Trong tay Khương Đồng Cơ đang có đứa con trai duy nhất của quận thủ quận Ngọa Long, điều này có nghĩa là gì?
Điều này có nghĩa là đứa con trai đang nằm trong tay của cô mới là người thừa kế thứ nhất của mảnh đất Ngọa Long, Hoàng Tung chỉ là người ngoài đang dòm ngó mảnh đất này. Nếu như đứa con trai duy nhất của quận thủ quận Ngọa Long có được sự giúp đỡ của Khương Hồng Cơ, đổi phương có thể trở thành Quận thủ quận Ngọa Long danh chính ngôn thuận. Đến lúc đó Hoàng Tung có muốn nhúng tay vào quận Ngọa Long chắc chắn phải đối đầu với Khương Hồng Cơ. Nếu như Hoàng Tung e ngại không muốn đối đầu với Khương Hồng Cơ sớm như vậy thì chỉ có thể nhẫn nhịn, trơ mắt nhìn Khương Đồng Cơ vươn tay đến địa bàn thuộc thể lực của anh ta. Nhưng, liệu ai có thể ngủ yên nếu như đang có một con sư tử nằm bên cạnh nhìn chằm chằm? Một khi Khương Đồng Cơ làm thế thì cô và Hoàng Tung chỉ có thể duy trì hòa bình ở bề ngoài, sớm muộn cũng có ngày cái vẻ hòa bình giả tạo đó tan vỡ.
Trình Tĩnh cũng hiểu rõ sự lo lắng của Hoàng Tung có điều tầm nhìn của anh ta xa hơn, nghĩ được sâu hơn. “Chủ công, nếu không phải người đi thăm dò thử thì ngài làm sao biết được liệu Liễu Hi có ý định hợp tác hay không?” Trình Tĩnh thản nhiên, anh ta nói với Hoàng Tùng: “Hiện tại kẻ địch lớn nhất của Liễu Hi không phải là các thế lực ở Đông Khánh, mối uy hiếp của cô ta nằm ở tam tộc Bắc Cương. Chỉ cần một ngày chưa diệt được Bắc Cương, thì cô ta sẽ vẫn không được yên. Hùng ưng săn thỏ còn phải dốc hết toàn lực, huống chi là Bắc Cương?”
Hoàng Tung nghe rõ ý trong lời nói của Trình Tĩnh, thoáng chốc liền cảm thấy đầu óc được khai sáng.
Sao vừa nãy anh ta lại hồ đồ như thế nhỉ? Tam tộc Bắc Cương cũng không phải là kẻ dễ đối phó, để đối phó với kẻ địch mạnh như thế đương nhiên là phải dốc hết toàn lực.
Vào thời khắc quan trọng như thế, hẳn cô ấy chẳng còn dư sức để nhúng tay vào ba chuyện vớ vẩn trong thế lực của anh ta? Còn về phần cho đứa con trai mồ côi của quận thủ quận Ngọa Long mượn binh, giúp cậu ta cướp lại gia sản bị mất thì càng không phải bàn đến. Giả sử Khương Hồng Cơ không rảnh để nhúng tay vào chuyện của quận Ngọa Long, vậy thì quận Ngọa Long nên xử lý thế nào?
Nghĩ đến đó, tim Hoàng Tung lại đập điên cuồng, anh ta vội hỏi: “Hữu Mặc nói thể là đang ám chỉ Lan Đình sẽ nghĩ cho đại cục mà bỏ qua quận Ngọa Long? Nếu vậy thì quả đúng là chúng ta có thể phái người đến thử hỏi Lan Đình... Chắc là cô ấy sẽ đồng ý hợp tác.”
Trình Tĩnh gật đầu, anh ta nói: “Chủ công nói không sai, đúng là như thế.”
Phong Giác cũng tán thành nói: “Xét tình hình hiện tại, dù chủ công không phải người đi tìm Liễu Hi thì qua một thời gian nữa cô ta cũng sẽ chủ động phái người đến tìm chúng ta. Quận Ngọa Long, ngoại trừ chủ công thì không có ai thích hợp hơn nữa cả. Nếu như có thể nhân cơ hội này để chiếm lấy quận Ngọa Long thì con đường đi đến thống nhất Hạo Châu của chủ công lại gần hơn một bước nữa. Có điều, để đề phòng đêm dài lắm mộng, chủ công vẫn nên quyết định sớm thì hơn...”
Cơ hội chỉ đến trong thoáng chốc, nếu Hoàng Tung không biết quý trọng, vậy thì không biết ai được món hời này. Sau khi những mưu sĩ khác bàn bạc xong, tất cả đều phụ họa với quyết định của Trình Tĩnh và Phong Giác. Hoàng Tung suy nghĩ rồi tiếp thu ý kiến của hai người. Khi Hoàng Tung còn đang bị niềm vui bất ngờ đập trúng, vô cùng vui vẻ, thì lại có người tức đến mức tăng xông, suýt nữa thì ngất luôn. Chẳng phải ai khác, đó chính là Xương Thọ Vương và nanh vuốt của ông ta - Mạnh Trạm. Nhận được tin Phù Vọng đại bại, bị bắt làm tù binh, Xương Thọ Vương nổi trận lôi đình, giết liền mấy tên quan viên và tướng lĩnh một lúc để trút giận. Trong lúc nhất thời, người người hoảng hốt, lòng dạ bất an. Có người so sánh Xương Thọ Vương với tiến để rút ra được một kết luận: Hai người này không hổ là anh em, đúng là cặn bã như nhau.
Nói về tàn bạo, thì thật đúng là Tiên hoàng Đông Khánh thứ hai. Cũng may là những lời này không đến tại Xương Thọ Vương, bằng không ông ta còn điên cuồng hơn nữa. Vì đang giận dữ nên thậm chí ông ta còn sửa luôn thái độ cung kính với Mạnh Trạm, giọng điệu tỏ ra rất khó chịu.
“Mạnh tiên sinh cực lực tiến cử Phù Vọng với trẫm, để gã lãnh binh, nhưng kết quả thì sao? Cái gọi là võ tướng số một, chẳng qua chỉ là hư danh mà thôi... Thống lĩnh cả mấy vạn quân trấn thủ ải Gia Môn thể nhưng lại để thất thủ... Thua một con ranh con vắt mũi chưa sạch, quá nhục nhã!”
Xương Thọ Vương nói Phù Vọng không ra gì, nhưng ẩn ý lại đang ám chỉ Mạnh Trạm chơi ông ta một vố.
Lúc trước Mạnh Trạm khen lên khen xuống Phù Vọng, Xương Thọ Vương cũng kỳ vọng rất nhiều vào gã, thế nhưng không ngờ đối phương lại thua nhanh như vậy. Thế này đâu có phải là đánh lén cha con Liễu Xa, mà rõ ràng là đưa chiến công đến cửa cho cha con nhà lão.
Mặt mũi Mạnh Trạm sa sầm, vốn dĩ tâm trạng của ông ta đã không tốt, Xương Thọ Vương còn nổi giận với ông ta, khiến tâm trạng của ông ta tụt dốc không phanh.
Ông ta cũng cười lạnh nói: “Bệ hạ đâu cần giận dữ thể làm gì? Tuy Phù Vọng thua nhưng bệ hạ có tổn thất gì không?” Toàn bộ binh lính mà Phù Vọng thống lĩnh đều là của Mạnh thị, chẳng liên quan gì đến Xương Thọ Vương het.
Cho dù là có tổn thất đi chăng nữa thì đó cũng là xương máu của nhà họ Mạnh, Xương Thọ Vương nổi giận như vậy để làm gì?
Chẳng lẽ lão ta thực sự coi nhà họ Mạnh là trâu là ngựa cho lão ta sai khiến, thế lực của nhà họ Mạnh chính là thể lực của Xương Thọ Vương?
Xương Thọ Vương bị Mạnh Trạm hỏi câu như vậy tức gần chết.
Có điều ông ta vẫn còn lý trí, không dám trở mặt với Mạnh Trạm vào lúc này, ông ta chỉ đành hạ thấp bản thân xuống, ngọt nhạt an ủi Mạnh Trạm.
Ngoài mặt ông ta cười làm lành, nhưng trong lòng lại bắt đầu nảy sinh hận thù với Mạnh Trạm.
Hai kẻ bằng mặt mà không bằng lòng này đều có toan tính riêng trong đầu.
ở một nơi khác, hai anh em nhà họ Hứa cũng nhận được tin tức của Khương Hồng Cơ, có điều phản ứng của hai người lại khác hoàn toàn nhau.
Hứa Phỉ và Khương Hồng Cơ không có qua lại gì với nhau, lúc nhận được tin nhiều lắm cũng chỉ nhướn mày một cái, sau đó phân tích nguyên nhân chiến thắng của cô cùng với các mưu sĩ. Còn về phần Hứa Bùi, hắn ta và Khương Hồng Cơ từng xưng huynh gọi đệ ở liên minh Cần Vương, bọn họ cũng có chút tình cảm. Bây giờ giữa bọn họ còn chưa có xung đột lợi ích, Khương Hồng Cơ thắng lợi đương nhiên là Hứa Bùi sẽ mừng cho cô.
Mà càng quan trọng hơn nữa là...
“Mạnh thì cũng có ngày hôm nay, thật đúng là khiến người ta sung sướng vô cùng!”
Nếu như không phải được dạy dỗ nghiêm khắc, Hứa Bùi thật muốn vỗ bàn ngửa mặt lên trời cười ha ha.
Mạnh thị và Hứa thị ngầm đối đầu với nhau, mâu thuẫn giữa hai nhà bắt đầu có từ thế hệ đầu tiên kéo dài cho đến tận bây giờ. Mạnh thị bị một vố đau, đương nhiên là Hứa thị sẽ vui mừng, chỉ hận không thể bày tiệc lưu thủy, để tất cả mọi người trên thế giới đều biết. “Người đâu, mau mau chuẩn bị một phần hậu lễ, phái người đưa đến Hoàn Châu, nói với Liễu Châu mục rằng đây là món quà nghĩa huynh gửi tặng.”
Hứa Bùi lắm tiền, tùy hứng, Khương Hồng Cơ cho Mạnh thị một vố đau như vậy, hắn ta cũng nên bày tỏ sự cảm ơn.
Có điều, tin này mà truyền vào tai Mạnh Trạm, không biết ông ta còn tức đến mức nào. Ngoại trừ những thế lực này, phản ứng của các thế lực khác không khác nhau lắm. Có người âm thầm cười giễu Xương Thọ Vương, giễu cợt Mạnh thị, nhưng cũng có người nhún vai coi khinh Khương Bồng Cơ. Phụ nữ chung quy vẫn là phụ nữ, chẳng có địa vị gì đáng nói, đây chỉ là một trận thắng nhỏ, dù Liễu Hi có vui đến mức bay lên trời thì vẫn chẳng thể gánh vác những việc trọng đại được.
Đương nhiên, những lời bàn tán không vừa tai như thế cũng chẳng gây được bao nhiêu sóng gió. >