Tuệ Quân nghe vậy mà hốt hoảng, khi cô hoàn hồn mới cảm thấy đầu ngón tay đau buốt, cúi đầu xuống nhìn thì phát hiện ngón tay đã rỉ máu.
“Bị thương nhẹ là sao? Bị thương chỗ nào?” Tuệ Quân cố gắng lấy lại bình tĩnh, cô cất kim thêu và chiếc giày trẻ con mới thêu được một nửa vào giỏ đồ, định đứng lên.
“Không sao hết, chỉ là bị sượt nhẹ qua thôi, ngươi cứ ở đó là được, đừng chạy lung tung.”
Đúng lúc ấy, Khương Hồng Cơ đi vào, mặt mũi đỏ bừng, má và cổ đẫm mồ hôi, cứ như vừa từ dưới nước lên. Cô vừa đến, nữ binh truyền tin đột nhiên đỏ bừng mặt, hành lễ và lui xuống mà có vẻ vẫn lưu luyến lắm, khiến Khương Hồng Cơ không hiểu đầu cua tai nheo gì. Tuệ Quân chưa kịp đứng dậy đã bị Khương Hồng Cơ ngăn lại, đành ngồi về ghế, miệng thì không ngừng hỏi. “Nghe nói lang quân vừa đánh một trận với tên Phù Vọng lỗ mãng kia ạ? Ngài bị thương chỗ nào rồi?” Nếu cô không phải một người con gái tính tình kín đáo thì đã nhào qua kiểm tra toàn thân Khương Đồng Cơ rồi, Phù Vọng tuy là tên tứ chi phát triển nhưng võ nghệ cũng khá lắm, đã thế còn cao ráo đồ con, lang quân nhà cô thì thanh tú thế này, chắc bằng một nửa tên kia, Tuệ Quân sao có thể không lo lắng cơ chứ?
Thời tiết hôm nay càng nóng hơn, Khương Đồng Cơ mất kiên nhẫn mà xắn ống quần và tay áo lên, dù như vậy cũng vẫn chưa thấy thoải mái.
Cô nhận lấy khăn ướt từ tay Tuệ Quân rồi lau mồ hôi trên mặt, cổ và cánh tay, giờ mới dễ chịu hơn chút. Khương Hồng Cơ cười: “Nghe tin đồn thất thiệt ở đâu đấy, bị thương đầu nào?” Nụ cười của cô quá đỗi thuần khiết, hơn nữa dường như còn có thể khiến người ta vui lây, thậm chí còn cười theo cô. Sự thuần khiết ấy không phải thuần khiết như một trang giấy trắng, mà là sự thanh minh sau khi đã nhìn thấu mọi việc, vượt qua nhiều gian truân.
“Còn nói là không có ư?” Tuệ Quân nhìn thật kỹ, phát hiện cổ tay Khương Đồng Cơ sưng đỏ, nhìn kỹ còn thấy cả dấu tay, vì trời nắng to, da sạm đen đi mới không nhìn rõ: “Phải thoa thuốc giảm sưng...”
Khương Hồng Cơ dở khóc dở cười nhìn Tuệ Quân quay lưng đi tìm thuốc, nhưng cô chỉ có thể để mặc cho Tuệ Quân đi làm.
Khương Hồng Cơ chống cằm, tranh thủ thời gian chờ đợi liếc mắt nhìn sang màn hình livestream.
Hôm nay kênh livestream vẫn ồn ào như mọi khi. Đám khán giả đều cảm thấy tập livestream hôm nay chất như nước cất, Khương Hồng Cơ và Phù Vòng tay không đánh nhau một trận, dù cắt đoạn nào cũng đều chuẩn phim hành động, hơn nữa quan trọng là bọn họ nhìn từ góc nhìn của Khương Hồng Cơ nên xem càng đã nghiền hơn, bọn họ có cảm giác như hóa thân vào cao thủ võ lâm đi ăn hiếp người ta, hơn nữa, sau khi đánh xong còn có chị đẹp hiền lành dịu dàng ân cần chăm sóc. Đám khán giả livestream nhìn mà ganh tị không thôi, tại sao bên người họ không có chị đẹp dịu dàng như vậy hả?
Cũng không cần dịu dàng như Tuệ Quân, chỉ cần bằng một phần mười của cô cũng đủ rồi. [Lý Vô Song]: ôi mấy đứa con gái xung quanh bé đều như kiểu có thể gánh cả thùng nước hai mươi lít leo lên leo xuống, chỗ bé toàn là thân hình cao to thôi.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: GATO với Streamer, ngày nào cũng xem livestream kiểu này có ngày đến cả thằng con trai như tui cũng chèo thuyền bách hợp quá. [Thủy Mặc Niên Niên]: Có cảm giác trong đây giới tính đã không còn là vấn đề nữa, với tư cách là một hủ nữ lâu năm, tui rất muốn được đắm chìm trong bể ngôn tình.
[Tiểu Đinh Đinh Nước Chảy Bèo Trôi]: Ha ha, dù là ngôn, đam, hay bách thì với Streamer nhà ta cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, ai tin không?
[Ba Mươi Sáu Kế Yêu]: Tin, đương nhiên rồi! Streamer nhà ta là chủ công mà, chủ công thì phải nằm trên, tụi bay có hiểu chưa?
Mắt thấy chủ đề kênh livestream đang đi theo con đường kỳ dị không lối về, Khương Hồng Cơ không khỏi thở dài một hơi. Tuệ Quân giúp cô tháo băng vết thương bên cánh tay trái ra, dấu ấn màu đen xấu xí dính chặt lấy lòng bàn tay và cánh tay cô, nhìn thoáng qua tựa như vết bớt. Cô thở dài: “Phương thuốc bí truyền của cung đình cũng không dùng được, vẫn cứ như vậy...” Mỗi lần Tuệ Quân nhìn thấy dấu ấn màu đen bên tay trái của Khương Hồng Cơ, cô đều cảm giác nổi hết da gà, nhưng lang quân lại không hề để tâm. Khương Hồng Cơ nói: “Cái này đâu phải cháy nắng, em dùng phấn trắng đương nhiên không được rồi.” Dấu ấn màu đen kia là “Phù trung thành cửu phẩm”, chỉ cần còn dấu ấn này là có thể hấp dẫn, xuyên không kia tự mò tới. Tuệ Quân thở dài, sau đó cẩn thận đắp thuốc giảm sưng lên cổ tay Khương Hồng cơ.
Cô vừa bôi thuốc vừa nói: “Lang quân đừng tính toán với tên thô lỗ cứng đầu đó, gã dạ dày thịt béo, đánh chỉ tổ đau tay.”
Tảng đá thì muốn quăng muốn quật thế nào cũng không cần thương tiếc, nhưng ngọc quý nếu xước một vết cũng khiến người xót lòng.
Khương Hồng Cơ gật đầu nhìn bụng Tuệ Quân nói: “Hành quân gian khổ, may mà bé con ngoan ngoãn.” Mặt Tuệ Quân đỏ ửng lên, mấy ngày nay cô ăn gì cũng không ngon, chỉ cảm thấy buồn nôn. Lang quân nói với cô rằng cô mang thai rồi. “Mới có bao lâu đâu sao có thể chắc chắn được?” Do quy định của doanh trại nữ nên Khương Hồng Cơ không muốn để lộ việc Tuệ Quân mang thai ra ngoài, vì thể cũng không mời lang trung tới khám. Tuệ Quân cũng đồng ý với cách làm này của Khương Hồng Cơ.
Dù Tuệ Quân có phải thuộc về doanh trại nữ hay không thì với người ngoài, Tuệ Quân vẫn là thành viên của doanh trại nữ.
Sự tồn tại của doanh trại nữ vốn đã trái ngang với thể tục, con đường phía trước vốn đã rất khó khăn, nay nếu truyền ra tin trong doanh trại nữ có người mang thai thì sẽ xảy ra chuyện gì? Nếu không mời lang trung, cho đến khi Khương Hồng Cơ trả lời chắc chắn thì Tuệ Quân cũng không chắc mình có mang thai hay không. Khương Hồng Cơ không biết xem mạch, nhưng khu thần kinh tinh thần của cô quá mạnh, rất nhạy cảm với những tinh thần bên ngoài.
Trên người Tuệ Quân có một dao động tinh thần yếu ớt, đây là dấu hiệu của một sinh mệnh mới.
“Tóm lại em phải cẩn thận, ngày thường không làm việc mệt nhọc nữa.”
Tuy hành quân không gấp gáp, nhưng với mức độ này cũng đủ khiến người bình thường mệt mỏi, đối với một thai phụ mang thai chưa tới một tháng là rất nguy hiểm. Khương Hồng Cơ chỉ có thể để Tuệ Quân cưới Tiểu Bạch, thậm chí ngay cả yên, dây cương và bàn đạp cũng phải sửa lại sao cho cô cảm thấy thoải mái nhất, nhìn qua hơi màu mè không thực tế, cũng may Tiểu Bạch luôn ngoan hiền dễ chịu.
Tuệ Quân xấu hổ mím môi, khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng tựa như có hào quang thánh thiện nào đó bao trùm lấy cô.
Khương Hồng Cơ không khỏi mỉm cười.
Từ tận đáy lòng, cô hy vọng đây sẽ là một khởi đầu mới của Tuệ Quân, sau này Tuệ Quân sẽ không còn vướng vào vũng lầy tranh tranh đấu đấu này nữa. Sắp bắt đầu mùa hè, Khương Hồng Cơ cuối cùng cũng về tới nhà sau nửa năm xa cách. Nửa năm trôi qua, quận Thừa Đức tan hoang sau trận chiến đã dần phục hồi lại sức sống, rất nhiều thanh niên rời xa quê hương tránh chiến tranh đang lục tục trở về, vì kịp gieo mùa cuối vụ xuân nên khuôn mặt dân chúng nơi đây cuối cùng đã hồng hào khỏe mạnh với nụ cười thoải mái luôn nở trên môi.
Quận Phụng Ấp bừng bừng sức sống, tất cả ruộng hoang khai khẩn đều đã được trồng kín cây nông nghiệp. Nam nữ nhà nông canh tác trên đồng ruộng, trẻ nhỏ thì chơi đùa ầm ĩ.
Huyện Thành An, nơi thí điểm một năm “luật đồn điền” nay đã rực rỡ hẳn lên, khắp nơi đều là bóng dáng của canh tác làm nông.
Dân di cư vốn bị coi là thành phần bất ổn cho việc trị an thì nay đã không còn thấy đâu, thay vào đó là những người dân làm đồng cần cù giữa đồng ruộng. >