Nói thật, cấp trên không cho người ta thời gian chuẩn bị như vậy, dù là đặt vào cái thế giới livestream kia, nhất định cũng sẽ bị cấp dưới ân cần thăm hỏi.
Đám người Từ Kha lại không phải người thường, bọn họ cực kì nghiêm túc với công việc và trách nhiệm của bản thân, làm gì có chuyện không chuẩn bị đầy đủ đã nói?
Khương Bồng Cơ dò hỏi một lượt, sự phát triển của Hoàn Châu còn tốt hơn so với dự tính một chút, những thứ này đều nhờ mọi người bận rộn. Vì vậy, cô nói: “Nửa năm này các vị vất vả rồi, chờ chuyện Hoàn Châu ổn định, nhất định sẽ cho mọi người thoải mái vài ngày.”
Ngoài vài người mới không hiểu chuyện gì ra, các lão nhân khác đều tỏ ra “thấu hiểu lẽ đời, không mong muốn gì hơn”.
Ngày nghỉ? Ha ha, trước khi nói những lời này phải phun hết bảy ngày nghỉ Tết năm ngoái ra đã!
Họ không chỉ phỉ nhổ trong lòng, mà quần chúng xem livestream cũng trợ giúp chinh phạt Khương Hồng Cơ. Chắc cô cũng tự ý thức được những lời này có chút giả dối, nên thẳng thắn đổi loại phương thức khác. Cách Khương Đồng Cơ ban thưởng đơn giản chỉ có vài loại: Phát tiền thưởng, tăng lương, ban nhà! Người mới không hiểu nội tình nhìn vào, chỉ cảm thấy vị chủ công này hào khí ngất trời, quả thật là rất có tiền. Thực tế thì sao? Ha ha. Không cần nói, nói thêm chỉ muốn rơi lệ. Phát hiện ra mọi người không hăng hái lắm, Khương Đồng Cơ quyết định đổi chủ đề, hỏi lại tình hình ruộng đất của Hoàn Châu.
Về phần ruộng đất, trước nay đều ném cho Lý Uân.
Nhưng từ khi tuyển thủ toàn năng Vệ Từ gia nhập, chuyện ruộng đất đều giao cho anh, đến cả đồ nông canh cũng ném cho anh luôn. May mắn anh chàng có thể một lúc làm nhiều việc, hai tay đều có bản lĩnh làm việc, nếu không sẽ mệt đến gục ngã mất. Ruộng đất do Vệ Từ phụ trách, công việc trình bày đương nhiên cũng giao cho anh giải quyết. Vệ Từ bước ra khỏi hàng, từ đầu đến cuối ánh mắt đều nhìn xuống đất, không dám trực tiếp nhìn thẳng mặt đối phương. Người khác cảm thấy mặt chủ công quá mức hài hước, cảm giác nhìn nhiều rồi lại không quen, Vệ Từ thì lại sợ tức cảnh sinh tình, càng chìm đắm vào chuyện đã qua. Trên đầu truyền đến tiếng của cô, không có khàn khàn, lại càng không có sự ủ rũ, ngược lại mang theo tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, âm vang đầy nghị lực.
Trong khoảnh khắc đó, Vệ Từ dần ổn định lại tinh thần, khôi phục thái độ bình thường. Ngữ khí của anh ôn hòa, báo cáo lại tình hình ba quận chín huyện của Hoàn Châu, thậm chí còn dự tính cả số lượng lương thực thu hoạch. Chỉ có lão nông có kinh nghiệm trồng trọt nhiều năm, sau bao nhiêu ngày tháng mới có thể tích lũy được kinh nghiệm phong phú như vậy, mới có tính toán nhất định về thu hoạch đồng ruộng.
Bởi vậy mới thấy được, Vệ Từ vì chuyện ruộng đất, đã âm thầm bỏ ra bao nhiêu nỗ lực.
Khương Hồng Cơ nói: “Tử Hiếu, huynh vất vả rồi.”
Bình định Hoàn Châu, bốn chữ này nhìn thì nhẹ nhàng, thực ra lại nặng nề vô cùng. Bởi, đây không phải đánh diệt Thanh Y Quân hay Hồng Liên Giáo là có thể bình yên, so với nhân tố quan trọng, mặc kệ là Thanh Ý Quân hay là Hồng Liên giáo toàn bộ đều chỉ có thể xếp vào nhân tố không quan trọng.
Điều bình định Hoàn Châu cơ bản ở đây là giảm thiểu dân di cư, nói cách khác là cho dân di cư một con đường sống, để bọn họ trở về nông thôn lần nữa, có một nơi bình yên để sinh sống. Dân di cư càng nhiều, trị an càng kém, tụ tập lại một chỗ càng dễ xảy ra rối loạn. Tiêu diệt một Thanh Y Quân, sẽ lại có Bạch Y Quân hay Hoàng Y Quân mọc lên, tiêu diệt Hồng Liên Giáo, sẽ lại có Thanh Liên Giáo hay Bạch Liên Giáo tro tàn cháy lại.
Mục đích ban đầu của đồn điền không chỉ là giải quyết vấn đề thiếu lương thực, mục đích quan trọng khác nữa cũng là giảm dân di cư, ổn định tình thế.
Phương diện này Vệ Từ làm khá tốt, Khương Hồng Cơ thật sự không nghĩ ra có ai có thể làm tốt hơn anh. Không chỉ là phương án đồn điền, lúc trước giao việc trợ cấp sau chiến tranh cho anh, Vệ Từ cũng làm cực kì cẩn thận.
Chuyện này cũng không phải một sớm một chiều là có thể làm xong, người ngoài không thể nào tưởng tượng được anh đã tốn biết bao thời gian và tinh lực.
Đối với Vệ Từ mà nói, sáu từ mà cô nói, đó chính là sự khẳng định và phần thưởng lớn nhất đối với anh, hơn hẳn tất cả mọi vinh quang.
Vệ Từ nhân cơ hội thu hồi tâm tình, duy trì trạng thái bình thường.
Người khác có lẽ không nhìn ra được sơ hở, Khương Bồng Cơ lại âm thầm nhíu mày.
Hỏi xong tình hình nông canh, Khương Hồng Cơ lại dò hỏi tình hình huấn luyện và chiêu mộ của quân bộ La Việt.
La Việt nghe vậy đứng dậy, lời ít ý nhiều kể lại những điểm quan trọng, để cho Khương Đồng Cơ nắm bắt được sơ lược.
Cô kinh ngạc nói: “Số lượng nữ doanh tăng lên không ít.” Sự tồn tại của nữ doanh dù sao cũng chịu đủ chỉ trích, cho dù có ở Hoàn Châu, thì nữ tử tình nguyện chịu khổ làm nữ binh cũng không nhiều.
Nữ binh trước khi đưa tới, phần lớn đều đã trải qua chiến tranh và có quá khứ gian khổ, đầy máu và nước måt.
Khương Hồng Cơ lại cố ý khống chế tiêu chuẩn chiêu mộ nữ doanh, thế cho nên nhận số mãi cũng không lên được. Thật không ngờ bản thân ra ngoài nửa năm, quy mô nữ doanh đã lớn hơn trước một phần ba, tiến bộ thần tốc.
Nhắc đến nữ doanh, Khương Đồng Cơ tự nhiên cũng muốn hỏi nhiều hơn hai câu. Về phần nữ doanh là do Khương Lộng Cầm toàn quyền phụ trách, La Việt chỉ biết đại khái tình hình, chi tiết cụ thể vẫn phải hỏi cô. Nửa năm không gặp, da Khương Lộng Cầm đen hơn trước đây một chút, nhưng khuôn mặt càng lộ rõ vẻ cương quyết, tựa như đóa hoa dại trong bụi gai.
Ngay cả trải qua đủ mọi cực khổ, thì vẫn kiên cường bất khuất như cũ.
Yêu cầu của Khương Lộng Cầm đối với nữ doanh còn hà khắc hơn cả Khương Hồng Cơ, có thể làm cho cô vừa lòng, tình hình phát triển của nữ doanh đương nhiên phải cực kì tốt.
Về phần nhân sổ nữ doanh tăng nhanh kì lạ...
“Đây là công lao của Vệ tiên sinh” Khương Lộng Cầm nói như vậy.
Khương Hồng Cơ có chút bối rối, hỏi Vệ Từ đã làm cái gì, vì sao lại ảnh hưởng đến nữ doanh? Hỏi cặn kẽ mới biết được, con người anh thế mà lại không sợ bận rộn, còn lăn qua lăn lại làm tiên sinh kể chuyện, nói cái gì kể chuyện tiểu thuyết.
Hết lần này đến lần khác trở thành kẻ thủ tục không thể bước vào nơi thanh nhã trong mắt của người khác, vậy mà lại làm cho bách tính Hoàn Châu si mê không thôi, thậm chí không ít thính giả trung thành còn tin nhân vật dưới ngòi bút của Vệ Từ, tất cả nữ tử đều cảm thấy nếu có thể kiến công lập nghiệp như người trong câu chuyện, như vậy thật tốt.
Nói nội dung trong câu chuyện thật ra chỉ nói hươu nói vượn, căn bản là không thực tế?
Vô học!
Hứa Công quan nội hầu truy phong của tiền triều không phải là võ tướng xuất thân nữ tử sao? Công chủ Liễu Hi của họ không phải cũng là nữ tử sao?
Ngược dòng lịch sử về trước nữa, loạn mười sáu nước, nữ anh hùng tên tuổi lẫy lừng nhiều không đếm xuể. Nhân vật trong câu chuyện của Vệ Từ đều có nguyên mẫu cả.
Có ảnh hưởng từ tiểu thuyết, thật sự thay đổi một số thành kiến của bách tính đối với nữ doanh, cũng tạo được danh tiếng cho nữ doanh.
Nghe được câu trả lời này, không chỉ Khương Hồng Cơ kinh ngạc, mà những người đang theo dõi càng bùng nổ hơn
Người tiên phong cho tiểu thuyết bạch thoại, Vệ Từ người đây là muốn một bước lên trời đó! [Lão Công Diệp Bất Tu Nhà Ta]: Từ mỹ nhân hay là đổi một chữ, dứt khoát gọi là Lỗ Từ đi. [A Cam Chạy Trốn]: Cái gì mà Lỗ Từ, Lỗ Tấn tiên sinh gọi là Châu Thụ Nhận được không, cho dù muốn đổi cũng là Vệ Thụ Nhân đi! [Tội Tâm Li]: Chỉ có một mình tôi tò mò tiểu thuyết Từ mỹ nhân viết thôi sao? Có nội dung phịch thủ lái xe không? [Thiếu Cốc Chủ Nhà Ta]: Từ mỹ nhân kín đáo nội liễm như vậy, làm sao lại viết những nội dung không đứng đắn như thế? Cho dù có viết, thì cũng kín đáo không dễ thấy, không thô lỗ như mấy người nghĩ đâu, trực tiếp viết sinh sản x, có bao nhiêu thấp kém thô bỉ chứ...
[Nấm Hương Ra Ngoài Mùa Hè]: Kín đáo nội liễm? Giống như “kim châm gõ ngọc chấm, mồ hôi thấm ướt tơi y” hay là “ban ngày tình cảm nhẹ nhàng, ban đêm báo mộng như giao quân”, hay như là “phấn trang nới lỏng khẽ thả, tóc loạn trâm cài rơi xuống”? Không có một chữ bậy bạ, nhưng nội dung lại cực kì không trong sáng? [Đỗ Tiểu Dạ]: Cô nấm lợi hại! Chuyến tàu này lái rất mượt đó. >