*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nguyên Xung nói một cách tự nhiên: “Đương nhiên là quân Mậu Đức gần hơn.” Trình Tĩnh cười khổ hỏi lại: “Nếu như quận Mậu Đức gần hơn, vậy tại sao nạn dân lại bỏ chỗ gần mà tới Hoàn Châu xa xôi chứ?” Nạn dân nếu như đến Mậu Đức, tuy vẫn là xa xứ tha hương nhưng tốt xấu gì vẫn là cùng một châu.
Họ lại cứ đến Hoàn Châu ở bên cạnh Hạo Châu, chuyện này chắc chắn phải có nguyên nhân sâu xa
Nguyên Xung ý thức được có gì đó không đúng, sắc mặt bỗng chốc biến đổi.
Anh ta nói: “Có người cản trở từ bên trong?”
Trời ạ, thế này làm sao được?
Quận thủ quân Mậu Đức là chủ công của Nguyên Xung - Hoàng Tung, Hoàng Tung đồng thời cũng là anh họ của Nguyễn Xung
Tổ tiên của Hoàng Tung cũng từng3rất hiển hách, nhưng vì con cháu kinh doanh không giỏi, dần dần cũng điêu tàn
Hoàng Tung vốn họ “Nguyên”, tổ phụ của anh ta mất sớm, bởi vì gia đình nghèo khó, tông tộc không có cách nào giữ tổ mẫu trẻ tuổi của Hoàng Tung thủ tiết
Để giữ lấy mạng sống, tổ mẫu của anh ta chỉ còn cách đưa con trai của chồng cũ đi, đổi họ khi được gả cho tâm phúc bên cạnh hoàng đế là Hoàng Thường Thị - Hoàng Đàm.
Hoàng Đàm là hoạn quan, nhưng cha ruột của Hoàng Tung lại cực kỳ khéo miệng, dần dần chiếm được sự yêu thích của Hoàng Đàm, sau đó liền đổi họ, trở thành con thừa tự, kế tục hương hỏa của nhà họ Hoàng
Sau đó dưới sự giúp đỡ của Hoàng Đàm, cha ruột của Hoàng Tung dần dần có tiền0đồ, lấy vợ sinh con, còn dìu dắt cả nhà.
Đến đời của Hoàng Tung, tình hình nhà họ Nguyên đã có những chuyển biến tốt, trùng hợp bên cạnh Hoàng Tung lại thiếu người, liền đưa tay dìu dắt thế hệ trẻ của gia tộc mình.
Chính vì thế nên Nguyên Xung mới tới bên Hoàng Tùng để giúp sức
Hoàng Tung là thần tượng của Nguyễn Xung, Nguyên Xung là fan não tàn trung thành của Hoàng Tung
Fan não tàn trung thành nghe thấy thần tượng bị người ta tính kể, sao có thể nhịn?
Trình Tĩnh bình tĩnh quan sát thay đổi diễn biến tâm lý của Nguyễn Xung, buồn cười nói: “Cản trở từ bên trong? Ngược lại cũng không phải.” Vốn dĩ chính là đối đầu bình thường, Trình Tĩnh chỉ có thể nói bản thân tài nghệ không bằng người ta, mưu mô không bằng5người ta, không thể trách đối thủ gian trá
Đến bây giờ Trình Tĩnh vẫn không biết, nếu nói về đùa bỡn lòng người và dư luận, trên đời có ai lắm trò hơn Vệ Từ:
Trình Tĩnh đã cẩn thận hỏi han, những nạn dẫn tới Hoàn Châu đều là nghe mấy người thân quen tuyên truyền Hoàn Châu tốt đẹp như thế nào, còn về việc làm sao những người đó biết được chuyện này thì..
Ừm, trên thực tế, bọn họ cũng chỉ là nghe theo lời đồn, căn bản là không đi tìm hiểu ngọn nguồn của lời đồn.
Vệ Từ không chỉ gài bẫy Hoàng Tung, anh còn quăng lưới rộng rãi, đi tuyên dương khắp nơi, âm thầm tẩy não người dân, quảng bá mạnh mẽ chủ công của mình.
Còn nhớ bút danh của Vệ Từ là Tái Trì Cư Sĩ không? Vệ Từ kiếp4trước cả đời chịu thiệt thòi, kiếp này đương nhiên muốn sớm nắm bắt bàn lái dư luận, tự mình làm lão phịch thủ
Tiểu thuyết vốn là thủ đoạn dư luận, dụ dỗ trẻ con trong phố phường truyền bá đồng dao, thuê lưu manh chợ búa đi tuyên truyền, để hiệp khách từ Nam chí Bắc đều trở thành đa cấp..
Tóm lại, đây đều là những thủ đoạn dư luận, nhìn thì có vẻ không đáng chú ý, nhưng vào thời điểm mấu chốt lại có thể phát huy tác dụng rất lớn.
Quận Ngọa Long cách Hoàn Châu không gần nhưng cũng không xa
Nhân dân vì chiến tranh khói lửa mà phải tha hương cầu thực, trong lúc bọn họ suy tính xem đến đâu nương trú an toàn hơn, “Hoàn Châu” liền trở thành suy nghĩ đầu tiên
Một hai nạn dân không là gì cả,9nhưng khi tất cả nhân dân xung quanh đều hướng về “Hoàn Châu” thì “tính mù quáng” bên trong bản thân mỗi con người lại phát huy tác dụng
Đoàn nạn dân này dẫn theo đoàn nạn dân kia, giống như một quả cầu tuyết, tập thể nạn dân càng lúc càng lớn, phát triển thành quy mô như bây giờ
Mười phần nạn dân thì ít nhất có đến sáu phần tình nguyện bỏ gần chọn xa, tới Hoàn Châu
Nói thật thì, Trình Tĩnh hẳn là phải gánh cái họa này.
Thân là mưu sĩ của Hoàng Tung, anh ta không tính toán được mọi bề cho chủ công, ngược lại để cho người ta luồn qua khe hở thì thực sự không ổn.
Bực bội hơn là, bây giờ Hoàng Tung cầu cứu Hoàn Châu, căn bản là không thể tức giận, chỉ có thể nhắm mắt nhận vậy
Còn về bản thân những nạn dân, bọn họ muốn đi đâu, trừ chính bản thân họ, không ai có thể quyết định thay họ được.
Không có cách nào khiến cho nạn dẫn quy thuận, đây là thất bại của Hoàng Tung, càng là thất bại của cấp dưới như Trình Tĩnh
Nguyên Xung không hiểu ý này, có điều anh ta thấy sắc mặt của Trình Tĩnh khá lên không ít, vậy chắc là không có vấn đề gì rồi.
Anh ta sai người vào trong xe lấy ra một bình nước, sau đó lại lấy thêm một cái khăn tay sạch rồi đưa cho Trình Tĩnh
“Tiên sinh lau mồ hôi trước đi đã, sau đó uống ngụm nước giải nhiệt, nhìn thời tiết như thế này, e còn nóng một hồi nữa.” Trình Tĩnh nhận lấy, đang định lau mồ hôi trên trán thì bên tai lại vang đến tiếng xin giúp đỡ ồn ào từ bên ngoài truyền đến
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Nguyên Xung tận dụng lợi thế thân thể cao to chạy qua ngó một cái rồi nói: “Hình như là nạn dân xảy ra xung đột rồi.”
Nói nạn dân nảy ra xung đột cũng không chính xác, chính xác là có vài tên nạn dân là nam giới không kìm được mình, muốn làm khó dễ một người con gái đơn độc gầy gò mong manh.
Người con gái này đương nhiên là không chịu, nếu như bị mấy tên kia bắt đi thì dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là hậu quả sẽ như thế nào
Cô ta cắn một tên bị thương, nhân lúc hắn ta đang đau đớn đã nhanh chân chạy đi, vừa chạy vừa đi tìm sự giúp đỡ
Nhìn thấy chỗ Trình Tĩnh bên này có nhiều người, còn có mấy chục thị vệ cường tráng mặc y phục giống nhau đứng trông coi liền cả gan xông tới cầu cứu.
“Dừng lại!” Hai thị vệ rút đao ra ngăn người con gái đang chạy điên cuồng
Trên mặt cô ta đầy nước mắt, chật vật quỳ xuống cầu cứu đám hộ vệ, đằng sau lưng mấy tên côn đồ kia vẫn đang chửi rủa
Trình Tĩnh ở cách đó không xa, biết được tình hình như vậy, lông mày trùng xuống, nhìn có chút không vui
Nguyên Xung đứng ở bên cạnh hiểu tâm tư của Trình Tĩnh, quát lên như sấm: “Náo loạn cái gì vậy?” Mấy tên hộ vệ nửa quỳ thỉnh tội, người con gái kia ngẩn người ra, quỳ gối tiến lên phía trước vài bước, muốn ôm lấy ống quân Nguyên Xung cầu cứu
“Cứu, cứu tôi với...” Nguyên Xung ra hiệu cho đám hộ vệ bắt mấy tên côn đồ đang chạy tới, rồi nói với cô ta: “Vị phu nhân này, ngươi đã an toàn rồi.”
Người con gái dùng vạt áo lau mặt, để lộ ra một gương mặt tuy khổ sở nhưng cũng không kém phần xinh đẹp
“Đa tạ tướng quân đã cứu giúp.” Những tên côn đồ ở ngoài kia vẫn đang chửi rủa, từ miệng văng ra toàn những thứ tục tĩu, bị mấy hộ vệ âm thầm đạp cho vài nhát
Nguyên Xung cũng rất giận dữ, làm sao có thể để những lời nói ô uể dung tục đó làm bẩn tại của tiên sinh?
Anh ta đang định phải người đi chém chết mấy tên côn đồ đó thì Trình Tĩnh nói: “Bỏ đi, Hoàn Thư, thả bọn chúng đi.” Nguyên Xung không hiểu, Trình Tĩnh vốn là người không bao giờ dung túng cho chuyện như vậy, sao lại có thể thả mấy tên côn đồ này đi? Trình Tĩnh liếc mắt nhìn người phụ nữ với gương mặt khổ sở đang chật vật quỳ trên đất, thở dài nói: “Đánh một trận rồi thôi, tội này chưa đến mức xử chết.” Đúng lúc người phụ nữ kia không kìm được nước mắt, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.
Ai nhìn thấy như vậy lại có thể không đau lòng?
Nếu để mấy tên côn đồ này tiếp tục sống, đợi đến khi rời khỏi chỗ Trình Tĩnh, cô ta nhất định sẽ bị bọn chúng theo dõi.
Trình Tĩnh rũ mí mắt xuống, nói: “Hằng Thư, đi thôi.” Nguyên Xung không dám làm trái lại lệnh của Trình Tĩnh, sai người giải mấy tên côn đồ kia đến một bên, đánh một trận nhừ tử sau đó mới thả người đi
“Hừ!” Hộ vệ khinh bỉ, nhìn mấy tên côn đồ gào rú thảm thiết như giết lợn, vừa đánh vừa khinh thường phỉ nhổ: “Súc sinh!”
Trình Tĩnh bước vào trong xe, đoàn xe lại chậm rãi tiến về phía trước một lần nữa, lần này, bọn họ có thêm một “cái đuôi” nhỏ nữa.
Nguyên Xung vốn dĩ muốn đuổi cô ta đi, nhưng cô ta lại sợ gặp phải mấy tên côn đồ vừa nãy nên không chịu rời đi.
“Tiên sinh..
Nữ tử kia vẫn đi theo ở phía sau.” Lúc này, trong xe vang lên giọng nói lạnh nhạt của Trình Tĩnh.
“Phái người theo dõi cho kĩ.”
Nguyên Xung kinh ngạc, không dám tin rồi quay ra sau nhìn quanh một chút, hạ giọng nói: “Tiên sinh, nữ tử kia...” Trình Tĩnh lời ít mà ý nhiều nói: “Có vấn đề, không cần phải lớn tiếng, để ý xem cô ta muốn làm gì.”