Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 842: Giết người thì sao? (9)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
Anh ta cảm thấy tiên sinh nhà mình giống như bị vật bẩn gì đó bám theo rồi

Thế nhưng mỗi lần anh ta nói ra đều nhận lại những câu như: “Quân tử không nói chuyện quỷ thần”, khiến trong lòng Nguyễn Xung vô cùng u sầu.

Nháy mắt đã đến giữa tháng sáu.

Dọc đường đi, đám người Tình Tĩnh thấy cảnh tượng mới, Hoàn Châu khí thể ngất trời, trong lòng không khỏi trầm trồ.

Nguyên Xung nói: “Tuy châu mục Hoàn Châu là nữ nhân nhưng quản lý châu huyện cũng đâu ra đó.” Phương Bắc đã trải qua thời chiến tranh loạn lạc, người dân di cư rất nhiều

Năm trước còn có vài tháng hạn hán, theo lý sẽ vô cùng tiêu điều mới phải

Thế nhưng cảnh tượng bọn họ trông thấy lại hoàn toàn ngược lại, dân chúng đông đúc, cần cù vất vả làm việc ngoài đồng ruộng,3người người đều vui mừng khai khẩn ruộng đất, tạo ra khung cảnh bình yên an lành

Trình Tĩnh đứng bên cạnh không nói tiếng nào.

Theo anh ta thấy, làm một người đứng đầu, việc quản lý người dân đều dựa vào thực lực không liên quan đến giới tính

Đám người Trình Tĩnh đi vào không lâu thì bên Khương Đồng Cơ cũng đã biết.

Khi bọn họ đến, giường chiếu cũng đã được sửa soạn xong xuôi chờ đón

“Tiên sinh..

Người xem nơi đây thật sự là huyện Tương Dương sao? Thật không nhìn ra luôn! Nói nơi này là kinh đô còn có người tin nữa..

Tiên sinh, người nói xem, Liễu Hi là châu mục Hoàn Châu, sao không ở châu phủ mà lại đến đây?” Có câu: “Người đẹp vì lụa, ngựa đẹp vì yên”, sau khi thay bộ đồ từ vải thổ kia ra, Nguyễn Xung trở nên khôi ngô0tuấn tú hơn trong bộ đồ cắt may từ tơ lụa, dáng vẻ thêm mấy phần quyền quý, giảm bớt sự thô kệch

Anh ta lải nhải bên tai Trình Tĩnh, uy lực có thể so với mười mấy con vịt.

Trình Tĩnh nhíu mày: “Đừng nói nữa!”

Lời này vừa nói ra, miệng Nguyên Xung như bị khâu lại, không lên tiếng nữa

Anh ta trơ mắt nhìn Trình Tĩnh đi qua trước mặt, sâu trong đôi mắt toát ra vẻ lo lắng

Thời gian gần đây, tính tình Trình Tĩnh có khuynh hướng nóng nảy hơn hẳn.

Trình Tĩnh vẫn bước đi đàng hoàng và nhã nhặn như trước nhưng khí chất lại thêm vài phần u tối và thô bạo.

Điều khiến Nguyên Xung không hiểu là, mấy ngày trước bọn họ có gặp người phụ nữ kia, lần này Trình Tĩnh lại mở miệng giữ người này lại.

Thật kỳ lạ!

Điều khiến anh ta càng5lo lắng hơn là tay của Trình Tĩnh, đến giờ mà hoa văn đen ấy vẫn chưa biến mất.

Tính tình tiên sinh ngày càng xấu, dường như bắt đầu từ đêm hôm đó

Nguyên Xung thấy Trình Tĩnh đã đi xa, anh ta nghiêng đầu nhìn hộ vệ nói: “Người phụ nữ kia đến nay đã có hành động gì lạ chưa?” Hộ vệ cũng hạ giọng đáp: “Người phụ nữ đó rất yên phận, cũng chẳng có chuyện gì đáng chú ý.” Nguyên Xung kiềm chế sự nôn nóng trong lòng, vội vàng đuổi theo bước chân của Trình Tĩnh

cả đoàn người Trình Tĩnh là sứ giả đại biểu cho thế lực của Hoàng Tung, nên bên Hoàn Châu cũng không dám thất lễ

Nữ xuyên không lần đầu đến Hoàn Châu, ghét bỏ nhìn lướt qua kiến trúc xung quanh, nói thầm một tiếng

“Quê mùa!”

Sau khi phỉ báng kiến trúc của4huyện Tương Dương một hồi, ả mới thỏa mãn ngậm miệng lại.

Hệ thống bên cạnh liền dội cho ả một gáo nước lạnh: “Chớ nên đắc ý vênh váo, nơi này là địa bàn của Liễu Hi.”

Nữ xuyên không không vui nhăn mày, thầm nói: “Cô ta đã trúng Bùa trung thành cấp chín, trên tay cô ta đã có dấu ấn.”

Hệ thống nói: “Đúng thật là trên tay của Liễu Hi có dấu ấn đó nhưng Liễu Hi cũng giống Trình Tĩnh, cô ta có thể kháng lại được bùa trung thành.” Nữ xuyên không đắc ý nói: “Có thể kháng lại thì sao? Trình Tĩnh không phải rất lợi hại nhưng vẫn bị bùa trung thành khống chế đó thôi.” Nếu như không phải bị “bùa trung thành” khống chế thì Trình Tĩnh sao có thể cho phép ả gia nhập, để ả đi theo đoàn xe chứ? Nhưng9bùa Liễu Hi trúng là “Bùa trung thành cấp chín”, còn là loại ẩn màu cam mạnh nhất, chắc chắn không thể thoát khỏi kết cục trở thành con rối

“Chỉ cần ta kích hoạt thần chú “Bùa trung thành cấp chín" trước mặt Liễu Hi, muốn cô ta sống thì cô ta được sống, muốn cô ta chết thì cô ta phải chết!” Hệ thống đang muốn phản bác, nó luôn cảm thấy Liễu Hi không dễ đối phó

Nhưng mà “Bùa trung thành cấp chín” thật sự rất lợi hại, hẳn là có thể khống chế được cô ta

“Được rồi, cô cứ cẩn thận một chút vẫn hơn, tránh để lật thuyền trong mương.” Hệ thống thở dài một hơi, hiện tại nó không trông cậy vào việc ký chủ sẽ vì mình mà thay đổi ý định, hy vọng hành động lần này có thể thuận lợi

“Hàng của hệ thống tất nhiên đều là hàng tốt, tạo rất có lòng tin vào mày đó.”

Nữ xuyên không nịnh nọt hệ thống.

Hệ thống đau khổ nói không nên lời.

Ký chủ có lòng tin, nhưng nó thì không.

Nhớ lại đối thủ khó lường Khương Hồng Cơ đã cho bọn nó ăn hành mấy lần, đến nay trong lòng nó vẫn còn sợ hãi.

Trình Tĩnh là sứ giả của Hoàng Tung, quan hệ cá nhân giữa Khương Hồng Cơ và Hoàng Tung rất tốt, về tình về lý thì Khương Hồng Cơ đều phải đích thân chào đón

“Từ sau lần từ biệt ở Kham Châu, đến nay Hữu Mặc vẫn khỏe chứ

Không biết hôm nay đến thăm là có việc gì?”

Hôm nay Khương Hồng Cơ ăn mặc có phần long trọng, phong thái chững chạc ngồi ngay ngắn ở phía trên

Trình Tĩnh ở phía dưới cúi người bái, nói nhỏ: “Chủ ta nghe nói châu mục đã phá được ải Gia Môn, mạnh mẽ áp chế được sĩ khí Ngụy Đế, làm rạng rỡ uy danh triều đình, nên đặc biệt phái Tĩnh đến đây dâng lễ vật chúc mừng.”

Khương Hồng Cơ nhìn về phía Trình Tĩnh, nói rằng: “Chẳng qua chỉ là việc nhỏ lại khiến Bá Cao đặc biệt phái người đưa lễ vật đến đây, thật ngại quá

Còn nữa, ta chính là bạn tri kỷ của Bá Cao, lại ngưỡng mộ tài năng của Hữu Mặc từ lâu

Hôm nay gặp nhau, ta và huynh không cần quá nghiêm túc như vậy.”

Tầm mắt của cô hạ xuống tay phải của Trình Tĩnh nhưng rời đi rất nhanh.

Trình Tĩnh nói: “Lễ không thể bỏ.”

“Nếu tiên sinh cứ mãi câu nệ như vậy thì ta cũng không thoải mái.” Khương Đồng Cơ nói: “Tay của tiên sinh là bị sao vậy?” Cả cánh tay phải của Trình Tĩnh đều chằng chịt hoa văn đen như mực, trông rất chướng tai gai mắt nên anh ta đã dùng vải trắng bằng lại

Nghe Khương Hồng Cơ hỏi vậy, Trình Tĩnh vô thức dùng tay trái che đi mu bàn tay phải: “Vô ý để mu bàn tay bị thương, khiến châu mục lo lắng rồi.” “Đôi tay này của tiên sinh có thể viết nên sử sách, cần đặc biệt chú ý

Chỗ của ta có ít thuốc trị sẹo chữa thương rất tốt, chi bằng huynh mang về một chút đi.”

Trình Tĩnh bái lạy cảm ơn.

Sau khi chào hỏi xong, Trình Tĩnh bình tĩnh chuyển chủ để sang “Chiến dịch vi Gia Môn”.

Đại tướng giữ ải thực ra là võ tướng mạnh nhất dưới trướng Mạnh thị Thương Châu - Phù Vọng, không nghĩ tới tướng quân thường xuyên thắng lợi uy phong lẫm liệt lại thua dưới tay Khương Hồng Cơ, thật sự là ngoài dự đoán của mọi người

Dù bên ngoài có chiến báo những chi tiết không hoàn toàn đúng, việc này muốn biết chắc thì phải hỏi người trong cuộc mới rõ được.

Chiến dịch vi Gia Môn đã qua, cũng không có gì mà Khương Hồng Cơ không thể nói cho người khác biết, Trình Tĩnh hỏi vậy cô cũng liền trả lời

Cô biết rõ ý định lần này của Trình Tĩnh, cũng để anh ta tùy ý đổi chủ đề

Không bao lâu, Trình Tĩnh lại nhắc đến việc Phù Vọng tính kế tiêu diệt thể lực quận Ngọa Long

“..

Nghe nói con mồ côi của quận thủ quận Ngọa Long được Châu mục cứu?” Trình Tĩnh nói vậy nghe giống như hỏi thăm nhưng thực chất là khẳng định

“Ừm, con mồ côi của Thái Quận thủ đúng là đang sống ở chỗ của ta, ta nhớ đứa bé kia tên là Thái Tương

Hữu Mặc đột nhiên lại nhắc đến nó làm gì?”

Trình Tĩnh thở dài một hơi, nói: “Châu mục có điều không biết rồi, từ khi Thái Quận thủ hy sinh vì nước, nội bộ bên trong quân Ngọa Long liền rối loạn giống như rắn mất đầu, các thế lực đấu đá nhau, thậm chí còn có người dây binh phản loạn

Lòng dân bất an nên phải di cư đi chỗ khác lánh nạn

Tĩnh đi từ Hạo Châu đến, trên đường chứng kiến vô số dân chúng của quận Ngọa Long vì muốn có chốn sinh sống, không ngại xa xôi ngàn dặm mà chạy đến

Hoàn Châu

Châu mục chịu cưu mang bọn họ đương nhiên là may mắn của bọn họ, nhưng đường xa nguy hiểm, dọc đường có nhiều giặc cỏ, không ít dân chúng vì vậy mà bị giết hại, thật khiến người ta thương tiếc.” Khương Hồng Cơ đương nhiên biết người dân của quận Ngọa Long di dân tới Hoàn Châu nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện gì.

Cô tỏ vẻ kinh ngạc nói: “Có việc này nữa sao? Hiểu Dư, vì sao không báo cho ta?”

Từ Kha nằm không cũng trúng đạn: “...” Diễn kịch cũng đừng kéo cậu vào được không? Có điều, bổn phận của cấp dưới là phải biết san sẻ với chủ công, cậu chỉ có thể nuốt cục nghẹn này xuống, bước ra khỏi hàng nhận lỗi

Trong lòng Trình Tĩnh biết rõ hai người này đang diễn trò, sắc mặt vẫn ung dung không thay đổi.