*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mỗi khi có thời gian rảnh còn bị người kéo đi quan sát thực tế tình hình cuộc sống của người dân
Từng làm thợ thuyền bến tàu, học đám ăn mày xin cơm, âm thầm ở những thôn xóm nghe ngóng tình hình,..
Vệ Tông, ta cũng có thể hận ngươi không? Ta thậm chí còn không dám bị ốm, ngoại trừ thị nữ thì chẳng có ai bầu bạn bên cạnh
Người chỉ cần bị cảm, thái phó liền ở bên người, cả đêm không ngủ để chăm sóc ngươi
Mẫu thân bận đến nửa đêm rạng sáng vẫn nhiều lần gọi thái y để hỏi thăm
Vệ Tông, người sống những ngày nhẹ nhàng vui vẻ như vậy nhưng có từng nghĩ tới người khác phải3trải qua những ngày dầu sôi lửa bỏng thế nào không?”
Ở bên ngoài, Vãn Nguyệt nghe mà lo lắng.
“Mẫu thân trước lúc lâm chung cũng đã nói, người rất hối hận vì đã để cho người sống quá an nhàn! Thế nên người mới có nhiều thời gian nghĩ ngợi lung tung như thế
Thái phó tự cảm thấy áy náy vì đã chiều chuộng người đến mức làm cho ngươi trở nên quá ngây thơ, khiến cho những lời gièm pha dị nghị bên ngoài có thể khiến cho ngươi không cam lòng như vậy
Ngươi nói xem, ngoại trừ hoàng vị ra, còn thứ gì đáng để ngươi không cam lòng?” Cô gái lại nói: “Thiên hạ này là do mẫu thân lập lên,0ngươi chỉ là con trai của người, không phải là người
Thiên hạ này người muốn cho ai thì sẽ là của người đó, ngươi là con trai của người thì đã sao? Lẽ nào nhất định phải trao thiên hạ cho ngươi?”
Thanh niên không thể nhẫn nhịn nữa, đáp: “Ta chưa bao giờ muốn có thiên hạ này! Ta chỉ mong bà ấy thừa nhận thân phận của ta, để ta có thể đường đường chính chính gọi bà ấy một tiếng mẫu thân, để tên ta có thể đường đường chính chính được ghi vào gia phả..
Nhưng tất cả mọi người đều nói với ta, ta chỉ là sự sỉ nhục của bà ấy mà thôi!” Tuổi trẻ không hiểu chuyện, bị người5khác lợi dụng trở thành con dao đâm sâu vào ngực người thân nhất, hắn muốn chắc?
Hắn giữ mộ mười hai năm, thực sự cho rằng hắn là một đứa con bất hiếu, không có chút đau lòng nào sao? “Ngươi ở trong gia phả của nhà họ Vệ, là con trai trưởng.” Cô gái nói: “Trong gia phả, vợ cả ở bên cạnh thái phó viết là Liễu Lan Đình.” Thanh niên nhất thời thất thần.
Mẫu thân năm đó chỉ muốn sinh một đứa là được rồi, nhưng vì nghĩ cho thái phó nên lại mạo hiểm sinh ra ngươi
Vốn muốn để ngươi bầu bạn với thái phó, kế thừa vệ thị.” Một lát sau cô gái lại nói: “Ta ở trước mặt4người khác, cho đến tận bây giờ chỉ có thể gọi ông ấy là thái phó, ta cũng muốn đường đường chính chính gọi ông ấy là phụ thân.”
Thanh niên không phản bác lại được
“Bỏ đi, tất cả đều là chuyện của mười mấy năm về trước rồi
Hôm nay ta tới đây cũng không phải để nói mấy lời thừa thãi này với ngươi.” Cô gái nói: “Ngươi và Ninh Vãn Nguyệt kia cũng nên thành hôn rồi
Ta là tỷ tỷ của ngươi, dù sao cũng nên có quà mừng
Nếu như con cái của ngươi và nàng ta có thể làm nên việc lớn, ta sẽ đặc xá để bọn chúng vào triều
Nếu như người nghĩ thông rồi, phái người nói với ta một9tiếng, nếu như người chưa nghĩ thông thì tiếp tục làm người túc trực bên linh cữu đi.”
Năm đó, trước khi lâm chung mẫu thân đã ra một di chiếu, phạt Vệ Tông túc trực bên linh cữu mười hai năm, bây giờ đã đến kỳ hạn.
Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng Vãn Nguyệt nhìn thấy tỷ tỷ Khương Diễm của Vệ Tông.
Thấy đối phương đi ra, Ninh Vãn Nguyệt vội vàng hành lễ
Đối phương đứng bên cạnh nàng một lúc rồi nói: “Thay trẫm chăm sóc hắn thật tốt, đừng quá chiều chuộng hắn.”
Trẫm?
Vãn Nguyệt bị dọa đến trợn tròn mắt, đợi nàng bình tĩnh lại người cũng đã đi rồi, chỉ còn lại vô số “sính lễ” và “đồ cưới”
“Lang quân? Tỷ tỷ của huynh...” Thanh niên trầm mặc, tâm tình không tốt gây mấy nốt đàn
“Gọi ta là Phúc Thọ, ta muốn nghe có người gọi ta như vậy.”
Thanh niên có tên có họ, họ Vệ tên Tông, tự là Đình Chương, từng là nhân vật chính của vụ án “Thái tử Chương Tộ” chấn động một thời.
“Phúc Thọ..
Nàng ấy...” Vãn Nguyệt còn chưa nói xong, hắn đã ngắt lời nàng: “Chị ta sẽ không tới nữa đâu, ngươi cũng..
đi đi.” “Huynh muốn đuổi ta đi?” Ninh Vãn Nguyệt níu lấy tay áo hắn, cắn môi dưới nói: “Cũng đúng..
Thân phận của ta làm sao có thể xứng với huynh...” Nàng sao có thể nghĩ tới thanh niên quanh năm mặc tang phục lại là người của hoàng thất
Ninh Vãn Nguyệt chỉ là một cô gái nhà quê, cho dù đi theo thanh niên học được mấy năm nhưng cuối cùng vẫn thiếu mấy phần.
Nói khó nghe thì là mặc long bào vào vẫn không giống thái tử
Thanh niên trầm mặc gảy dây đàn, hồi lâu mới nói: “Đi theo ta, cả đời này sẽ buồn tẻ.”
Ninh Vãn Nguyệt nói: “Ta theo huynh ở chỗ này sáu năm, huynh đã từng nghe ta kêu chán chưa?” Thanh niên phiền muộn trong lòng, hắn ném cây đàn kia qua một bên
“Ngươi lại gọi ta một tiếng đi.”
Ninh Vãn Nguyệt vốn cho rằng bản thân không còn hy vọng nữa, nghe hắn nói vậy thì chần chừ một chút rồi dứt khoát gọi một tiếng: “Phúc Thọ.” Thanh niên nói: “Lúc ta còn trẻ đã phạm phải một sai lầm rất lớn
Cho dù túc trực bên linh cữu mười hai năm, vẫn không thể xóa đi vết thương sâu trong lòng.” Ninh Vãn Nguyệt đáp: “Nếu như huynh hối hận thì sao còn mạnh miệng như vậy với tỷ tỷ của mình chứ.” Thanh niên không trả lời.
Hắn sợ tự mình nhận thua, đến người thân cuối cùng bằng lòng quan tâm hắn cũng không cần hắn nữa.
Hắn ở chỗ này túc trực bên linh cữu mười hai năm, từ trước đến nay chỉ được gặp tỷ tỷ của hắn hai lần.
Lần đầu tiên là lúc hắn vừa được đưa đến Để Lăng phía sau núi, lần thứ hai chính là hôm nay.
Hắn là một thứ dân, đối phương là thiên tử ngồi trên ghế rồng.
Nếu như đối phương không nhớ tới hắn nữa thì ngay cả hoàng thành hắn cũng không thể vào, chứ đừng nói tới việc có thể nhìn thấy đối phương.
“Có một số việc..
Ngươi không hiểu...” Hắn cúi thấp đầu, hơn nửa khuôn mặt chìm vào trong bóng tối.
Ninh Vãn Nguyệt thực sự không hiểu
Thanh niên lại nói: “Tỷ ấy vẫn còn nhẫn nại với ta, ta có thể xin tỷ ấy ban cho ngươi một nhân duyên tốt.”
Dù sao cũng là học trò do chính tay thanh niên tận tình dạy dỗ
Nếu nói về tài học, những quý nữ trong hoàng thành kia cũng ít người có thể so được với Vãn Nguyệt
Nếu có thể sắp xếp một thân phận tốt cho nàng thì nửa đời sau nhất định sẽ phú quý mỹ mãn.
Ban đầu Vãn Nguyệt vẫn còn thấy đau lòng, nghe được lời này của thanh niên bỗng chốc liền bật cười.
Thanh niên hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
Vãn Nguyệt nói: “Ta chỉ cảm thấy bản thân mình vẫn còn cơ hội được ở lại bên huynh
Nếu như huynh không để ý đến ta thì cần gì phải dùng chữ xin? Ta và huynh đã chung sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy huynh dùng đến chữ này
Bây giờ huynh bằng lòng vì ta mà dùng đến nó, có thể thấy được ta trong lòng huynh cũng có vài phần quan trọng
Huynh nói xem, có phải ta nên mừng cho bản thân mình hay không?
Thanh niên không phản bác được.
Vãn Nguyệt nói: “Ta chỉ là một cô gái quê mùa, bây giờ có cơ hội được thành thân với huynh, ta vui còn không kịp.” Thanh niên nhìn Ninh Vãn Nguyệt, âm thầm hiểu ra vì sao năm đó tâm phúc của Khương Diễm lại chọn nàng mang tới cho hắn.
“Phúc Thọ, tỷ tỷ của huynh..
thực sự là bệ hạ sao?” Tay Ninh Vãn Nguyệt nâng hai má, gương mặt ửng hồng, mắt sáng như sao
Nghe nói hai đời nữ hoàng để đều là minh quân yêu dân như con
Đặc biệt là đương kim bệ hạ, càng liêm chính yêu dân
Năm đó hoàng đế đăng cơ lập lời thề noi theo mẫu thân của người, chưa từng kết hôn
Dù người chưa thành hôn nhưng mấy năm trước cũng đã sinh hạ một thái nữ, đến nay vẫn chưa biết cha đẻ là ai.
Nhưng dù sao cũng là hoàng đế, bách tính chỉ quan tâm đến công lao và thành tích, chứ chẳng để ý tới cuộc sống đời tư làm gì
Lúc Ninh Vãn Nguyệt còn nhỏ, thường nghe cha kể về những chiến công của hai vị đế vương
Cha sống trong thời loạn thế, ông cực kỳ tôn sùng hai đời đế vương
Nói theo lời của phụ thân, hoàng để có thể giúp cho nhân dân có một cuộc sống tốt thì chính là hoàng đế tốt
Còn về những phân tranh trong triều đình, những chuyện đó quá xa vời đối với bách tính.
Dưới sự ảnh hưởng của phụ thân, Ninh Vãn Nguyệt cũng fan não tàn của nữ để
Thanh niên thấy hai gò má ửng hồng của nàng, lại nghĩ tới dáng vẻ của tỷ tỷ ruột mình, trong lòng bỗng có chút buồn bã khó hiểu.
Ninh Vãn Nguyệt hỏi hắn: “Chuyện đó..
Phúc Thọ vẫn cần phải tiếp tục giữ mộ như thế sao?”
Thanh niên đáp: “Mẫu thân..
Tiến để phạt ta giữ mộ mười hai năm..
Thời gian đầu, từng giây từng phút trôi qua ta đều muốn rời khỏi, bây giờ không còn muốn nữa.”
Ninh Vãn Nguyệt nghi hoặc hỏi lại: “Bởi vì nút thắt trong lòng Phúc Thọ vẫn chưa được gỡ bỏ hay sao? Hay là chưa đến hạn mười hai năm?
“Đã hết mười hai năm rồi, nếu không thì bệ hạ sao có thể đại giá quang lâm, vượt ngàn dặm xa xôi như vậy chạy đến đây chứ?” Thanh niên nghĩ một đằng nói một nẻo
Hắn rõ ràng rất chờ mong ngày này, cũng vô tình qua sách vở nơi phố phường biết được vị hoàng tỷ này bận rộn đến mức nào
Không giống như mẫu thân năm đó thanh nhàn, có thể dành thời gian chạy ra ngoài một chuyến thực sự không dễ dàng gì: “Chỉ là ta không muốn rời đi nữa.”
Ninh Vãn Nguyệt hỏi lại: “Tại sao?”
“E rằng ngươi không biết..
Nếu như không phải năm đó ta quá ngu xuẩn phạm phải tội lớn, tiền để sao có thể băng hà sớm như vậy?”
Ninh Vãn Nguyệt có phần không đồng tình, nàng nói: “Nhưng..
Ta nghe nói..
Chỉ là nghe phụ thân nói qua, sức khỏe của tiên để không tốt lắm, năm đó người cũng có ý định truyền ngôi..
Ta nghĩ, với tính cách luôn luôn quan tâm đến bách tính của tiên đế, nếu như không phải vì yếu tố không thể chống đỡ được thì người cũng sẽ không dễ dàng buông bỏ trách nhiệm để bệ hạ kế vị đâu? Có lẽ là tiên để thực sự biết sức khỏe của mình không ổn rồi, nên muốn nhường ngôi...” Những lời nói sau đó có khả năng sẽ chạm vào nỗi đau của thanh niên nên Ninh Vãn Nguyệt không dám nói nữa.
Thanh niên nói: “Ngươi cứ nói tiếp đi.” Ninh Vãn Nguyệt gãi đầu nói: “Ta đang nghĩ, có lẽ lúc đó tình hình của tiền để đã thực sự không ổn rồi, người muốn tháo bỏ gánh nặng xuống, nhìn ngắm thật kĩ giang sơn của mình? Tiên để vì giang sơn này mà hy sinh quá nửa đời, kết thúc thời kỳ loạn lạc, nếu không nhìn ngắm kĩ một chút sẽ vô cùng tiếc nuối.” Thanh niên trầm mặc nhìn Ninh Vãn Nguyệt “Nếu như thời hạn túc trực bên linh cữu của huynh đã hết, tại sao không ra ngoài ngao du, thay tiền để ngắm nhìn giang sơn? Huynh vẻ đẹp như vậy, còn có thể vẽ lại nữa mà!”
Ý của Ninh Vãn Nguyệt chính là muốn khuyên thanh niên gỡ bỏ nút thắt trong lòng, nhưng nhìn thấy mắt hắn ửng đỏ lại không biết tiếp tục nói thế nào.
“Cho ta dựa một chút..
Một lúc thôi là ổn.”.
Thanh niên tựa đầu vào vai nàng, rất lâu sau cũng không nói gì.
Bên ngoài bóng tối đã buông xuống, thanh niên thu hồi lại cảm xúc, đứng dậy mở một cái rương ở góc thư phòng ra
Có tất cả mười sáu cái rương, được sắp xếp trên dưới rất chỉnh tề.
Mấy năm nay, Ninh Vãn Nguyệt chưa từng thấy hắn mở bất kỳ cái rương nào.
“Đây là bút mực của phụ thân.” Thanh niên mở một bức tranh ra, Ninh Vãn Nguyệt vẫn còn ngửi thấy mùi mực
Sau khi mở bức tranh ra, một cảnh tượng mỹ lệ xuất hiện trước mắt nàng, rốt cuộc nàng cũng biết được tài năng hội họa tuyệt diệu của thanh niên là từ ai
“Phụ thân rất ít khi về người, đa số là vẽ tranh sơn thủy
Trước đây khi nhìn tranh của phụ thân vẽ, ta luôn cảm thấy phụ thân có gì đó tích tụ trong lòng, bây giờ nhìn lại mới biết mình nông cạn.”
Bây giờ Ninh Vãn Nguyệt mới hiểu, tất cả những thứ trong chiếc rương này là di vật của phụ thân thanh niên
Tất cả đều là sách vở, bản sao chép thơ ca, tranh vẽ, ngoại trừ mấy tờ khế ước đất đai ra cũng không có bất kỳ vàng bạc nào hết
“Thanh phong vị đình, hoa hương mãn tính, hồng vẫn thiên lý ba vạn khoảnh...”
* Tạm dịch: Gió mát vẫn thổi, con đường nhỏ ngập tràn hương hoa, mây hồng ngàn dặm đổi thay...
Bên trong bức tranh lấy hoa sen làm trung tâm, lá sen giống như chập chờn theo gió, mơ hồ ngửi được hương sen thoang thoảng
Ở đình trong hồ có một dáng người thướt tha, ánh mắt người đó dường như đang nhìn người vẽ tranh, mỉm cười rạng rỡ.
Thanh niên lại cười nói: “Người trong bức tranh chính là mẫu thân, phụ thân ta chỉ vẽ mẫu thân.”