*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khương Đồng Cơ cũng không rời đi, ngược lại nhìn chăm chú góc nghiêng bên mặt anh.
Đại Bạch quay đầu, hồi lâu mới tìm thấy ngựa con ở bên cạnh, trong miệng hô vang
Là một tên nhóc toàn thân trắng như tuyết! Nó lè lưỡi liếm sạch chất nhờn còn sót lại trên người ngựa con, ánh mắt có thêm vài phần dịu dàng, không nhìn ra dáng vẻ dũng mãnh trên chiến trường.
Vệ Từ nhìn dáng vẻ của Đại Bạch, trên mặt hiện lên nụ cười trong trẻo, anh đưa tay vuốt bờm nó, không biết đang nghĩ gì
Tuy nói sinh non gần một tháng nhưng chú ngựa con này lại thừa kế huyết thống tốt đẹp của cha mẹ, sinh ra chưa bao lâu đã muốn thử đứng lên
Nó cố gắng hết sức mới kéo đứt cuống rốn, loạng choạng định bò dậy từ dưới3đất, thử mấy lần nhưng đều không thành công
Lý Uân ở ngoài chuồng ngựa nhìn chằm chằm chú ngựa con này, thấy nó thất bại mấy lần, gấp đến nỗi hận không thể xông tới giúp nó một tay
Vệ Từ thấy dáng vẻ của anh chàng, buồn cười nói: “Để tự nó đứng lên, Hán Mỹ cũng đừng chạy tới thêm phiền phức.” Lý Uân nghe vậy, uể oải một chút rồi chợt lấy lại tinh thần, tiếp tục hăng hái nhìn ngựa con
Tuy là ngựa con mới sinh nhưng nếu lớn lên thuận lợi, chắc chắn sẽ trò giỏi hơn thầy, Lý Uân thật sự đã nhặt được báu vật
Vệ Từ đứng dậy, có lẽ là do ngồi xổm quá lâu, sau khi đứng dậy đầu có hơi choáng váng
Anh đứng tại chỗ định thần, chờ hai chân khôi phục tri giác mới ung dung ổn0định rời khỏi chuồng ngựa, nhận lấy chiếc khăn khô ráo mã phu đưa tới
Vệ Từ nói với mã phu: “Ngươi canh chừng ở đây, khoảng chừng nửa canh giờ sau nhau thai của Đại Bạch sẽ trôi ra, nhớ dọn tránh để Đại Bạch nuốt phải
Nếu sau một canh giờ mà nhau thai còn chưa trôi ra thì nhớ phái người tới tìm ta hoặc tìm một đại phu chữa bệnh cho động vật.”
Mã phu cúi người gật đầu đáp ứng, trong lòng lại âm thầm kính phục Vệ Từ
Hắn là dân chúng bình thường, trong lòng hắn, khái niệm cao thấp giàu nghèo khá mơ hồ
Nếu đổi lại là một sĩ tử tới thì chắc chắn sẽ cười nhạo Vệ Từ làm những việc hạ cửu lưu ý này, nhưng mã phu lại cảm thấy Vệ Từ hiểu sâu biết rộng.
* Hạ cửu lưu –5“F ” hiểu đơn giản là cách phân chia nhóm nghề của Trung Quốc, gồm thượng cửu lưu, trung cửu lưu, hạ cửu lưu
“Tiểu nhân đã nhớ.”
Vệ Từ lau sạch vết dơ trên cánh tay, lại rửa tay cẩn thận, mùi hôi kia vẫn quanh quẩn nơi chóp mũi.
Anh nói với Khương Hồng Cơ: “Chủ công, Từ về phủ trước.” Dung mạo không nghiêm chỉnh là điều vô cùng thất lễ
Khương Hồng Cơ gật đầu đáp ứng, Vệ Từ dùng khăn tay sạch sẽ lau mồ hôi trên trán, thở một hơi dài nhẹ nhõm rồi lên đường trở về phủ
Thấy Vệ Từ đã đi, Khương Hồng Cơ nói với Lý Uân đang cười ngốc nghếch: “Hán Mỹ, ta đi trước.” Lý Uân nói: “Cung tiễn chủ công.”
Anh chàng lại nghiêng đầu tiếp tục si mê ngắm ngựa con
Khương Hồng Cơ lắc đầu, chấp niệm của Lý4Uân với ngựa tốt đã ăn sâu tận xương tủy, không thể cứu được
Lúc này, cô thấy người xem hỏi thăm ngựa con mới sinh có tên chưa, nếu chưa có tên thì hợp lòng hợp sức đặt một cái tên.
Cổ suy nghĩ một chút, nghiêng đầu hỏi Lý Uân.
“Huynh sẽ đặt tên gì cho ngựa con?”
Mấy tháng trước Lý Hân đã xin cô chú ngựa con này, Lý Uân là chủ nhân tất nhiên có tư cách đặt tên cho ngựa con.
Ngựa tốt từ xưa tới nay có con nào mà không có tên uy phong lẫm liệt? Không nói đâu xa, chú ngựa tốt tuyệt thế kia của Phù Vọng có một cái tên rất oách: Truy Điện
Còn về vật cưỡi của Khương Bổng Cơ, ôi ôi ôi, đó tuyệt đối là ngoài ý muốn
Rõ ràng là tuấn mã tuyệt thể hiểm có thể nhưng9lại đặt tên là Đại Bạch, một con là Tiểu Bạch, nghe thế nào cũng thấy đáng yêu, uy phong chỗ nào? Lý Uân gãi đầu, việc lấy tên cũng không phải sở trường của anh, vì vậy liền đá quả bóng này trở lại
“Không bằng chủ công ban cho một cái tên?” Khương Hồng Cơ yên lặng một lúc, người xem trong kênh livestream điên cuồng gửi bình luận
Dù sao cũng đừng để Streamer đặt tên, cô có biết đặt tên đầu! Dù làm gì thì tiếng lòng của họ cũng không thể truyền đến bên Lý Hân, chuyện họ lo lắng nhất vẫn xảy ra
Vui tay vui mắt, Khương Bổng Cơ suy nghĩ hồi lâu rồi mới nghiêm túc nói: “Nhìn toàn thân nó trắng như tuyết, hay gọi là Bạch Bạch?”
Lý Vân: “...”
Chủ công, cục cưng có thể thu lại thỉnh cầu ban tên lúc nãy không? Khương Hồng Cơ hỏi: “Không hay sao?”
Lý Uân nào dám nói không, nếu anh nói không hay, Uyển Nhi biết chuyện còn không ầm ĩ với anh chắc.
“Không không không..
Tên này hay lắm, vừa nghe đã biết là bạch mã xinh đẹp.” Khương Hồng Cơ hài lòng rời đi, Lý Uân nhìn ngựa con trong chuồng ngựa loạng choạng đứng lên, thở dài phiền muộn
“Tuy cái tên Bạch Bạch này hơi khó nghe những chủ công ban tên nên không thể đổi.” Lý Uân phiền muộn nhìn “chiến hữu” tương lai, rối rắm dặn dò mã phu nhất định phải chuyên tâm chăm sóc Bạch Bạch
Mã phu cúi người gật đầu trả lời, không dám có dị nghị
Bất cẩn để cho rắn độc vào chuồng ngựa dọa ngựa đang mang thai, đây là lỗi của hắn
Chủ công không truy cứu, hắn xúc động muốn rơi lệ
Bây giờ phải dụng tâm gấp bội, chăm sóc ngựa con mới sinh thật tốt để lấy công chuộc tội.
Một bên khác, Vệ Từ chọn đường mòn không bắt mắt đi về phủ đệ của mình
Người hầu thấy dáng vẻ chật vật của anh, suýt nữa sợ hết hồn.
Lang quân nhà mình đã té vào hố phận nào, sao lại biến thành như vậy? Sắc mặt Vệ Từ bình thản nói: “Ngươi đi chuẩn bị nước nóng và quần áo sạch sẽ đi.” “Dạ, tiểu nhân đi chuẩn bị ngay.” Hiệu suất làm việc của người hầu rất cao, Vệ Từ thả người chìm vào trong nước nóng có độ ẩm vừa phải, lúc này bắp thịt ế ẩm mới buông lỏng.
Anh dùng nấm trư linh tắm hai lần, lúc này mới rửa sạch mùi lạ trên người, thay quần áo sạch sẽ rồi xông hương
Một lát sau, anh nghe tiếng bẩm báo ở cửa phòng, bên ngoài có người viếng thăm
“Ai vậy?” Vệ Từ nhận lấy bái thiếp, vừa nhìn chữ viết bên trên đã cười: “Mau mời Hữu Mặc vào.” Anh vốn định tới tìm Trình Tĩnh ôn lại chuyện cũ, không ngờ tới xảy ra chuyện của Đại Bạch, bận rộn suýt nữa quên mất
Vừa tắm xong, tóc anh vẫn còn ướt, như vậy gặp khách hết sức thất lễ
Nhưng anh và Trình Tĩnh là sư huynh đệ đồng môn, quan hệ gần gũi, ngược lại cũng không ngại
Trình Tĩnh thấy dáng vẻ của anh, cười trêu nói: “Giờ cũng không phải là ở Lang Gia, sao Tử Hiếu càng lười biếng thế?” Vệ Từ cười trả lời: “Nhìn thấy quân tử, sao có thể lười biếng?” Trình Tĩnh thầm trợn mắt trong lòng, nếu Vệ Từ thấy mình một lần thì phải tắm rửa xông hương một lần, sao trước kia không có đãi ngộ này?
“Miệng lưỡi càng ngày càng bén nhọn.” Trình Tĩnh cười nói: “Ngày thường mấy lọ thuốc không rời người, hôm nay khỏe mạnh như vậy, thật sự nên để những người lo lắng cho đệ nhìn thấy
Hay là nơi này có thể nuôi người, nhìn sắc mặt đệ tốt hơn trước kia rất nhiều, thầy biết cũng có thể yên tâm.”
Tuy nói Vệ Tử là người cuối cùng bái nhập làm học trò của Uyên Kính tiên sinh nhưng thời gian anh học ở thư viện Lang Gia còn lâu hơn Trình Tĩnh thân là đồ đệ đầu tiên
Năm đó Vệ Tử ra đời, bát tự phạm vào kiêng kỵ, nếu không phải Uyên Kính tiên sinh trùng hợp đến Vệ phủ viếng thăm, có lẽ đã không có Vệ Từ rồi.
Xét kĩ ra thì Uyên Kính tiên sinh không chỉ có ơn giáo dục với Vệ Từ mà còn có ơn cứu mạng
Hai người cũng vừa là thầy vừa là bạn
Sâu trong lòng Vệ Từ, Uyên Kính tiên sinh cũng giống như một người cha khác của anh.
“Xa quê mấy năm, không biết bây giờ thấy thế nào.” Kiếp trước Vệ Từ theo tộc nhân dời đến Biện Châu Trung Chiều từ rất sớm, sau đó hơn hai mươi năm chưa từng gặp ân sư Uyên Kính.
Vả lại học trò của Uyên Kính tiên sinh rất nhiều người đều trực tiếp hoặc gián tiếp chết trong tay bệ hạ, bởi vì nguyên nhân này, Vệ Từ của kiếp trước cũng không có mặt mũi nào đi gặp ân sư.