*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghĩ ngợi một lúc, Từ Kha lại nói: “Bất kể thế nào, việc này vẫn cần phải xin chỉ thị của chủ công, xem chủ động quyết định thế nào.” Phong Cẩn nói: “Đương nhiên phải như vậy.” Mặc dù bọn họ hiểu rõ tính cách của Khương Bồng Cơ, biết là cô sẽ không bao giờ chinh tích lần hai, nhưng cũng không thể tự ý thay cô ra quyết định
Quả nhiên là vậy, Khương Bồng Cơ ở Sùng Châu xa xôi nhận được tin này quả thực vừa giận vừa muốn cười.
“Từ chối chinh tích sao? Nếu như bọn họ đã không xem trọng ta, vậy thì ta cũng không miễn cưỡng
Văn Chứng, huynh đi viết một phong thư, bảo Hiểu Dư nên làm gì thì cứ làm, tất cả đều dựa theo điều lệ
Tuy rằng có hai mươi3người đồng ý chinh tích nhưng nhân lực vẫn không đủ, bảo huynh ấy tiếp tục tuyển chọn.”
Kỳ Quan Nhượng chắp tay nghe lệnh
Bất kể đối phương từ chối chinh tích vì lý do gì thì Khương Bồng Cơ cũng sẽ tác thành cho bọn họ
Cơ hội chỉ có một lần, từ trước đến nay chỉ dành cho người có chuẩn bị
Làm gì có chuyện bị người ta đánh vào mặt một lần còn đưa mặt ra để người ta đánh lần thứ hai?
Chẳng lẽ cô không cần thể diện sao?
Dùng lời của khán giả ở kênh livestream mà nói thì kiêu ngạo cũng phải có bản lĩnh.
Không phải Gia Cát Lượng, cần gì phải mời đến lần thứ ba? [Thư Sơn Áp Lê]: Streamer đừng nóng, xoa xoa đầu
[Lạc Vũ Bước Trên Hoa]: Để mất cơ hội là tổn thất1của bọn họ, không có người này thì vẫn có hàng ngàn hàng vạn nhân tài khác đang đợi Streamer.
[Tiểu Chước]: Đặt vào thời hiện đại, Streamer thật giống như tổng giám đốc công ty, bọn họ thì giống như những ứng viên đã được công ty tuyển dụng mới về làm
Công ty đã quyết định mời bọn họ tới làm nhưng những ứng viên này lại cao ngạo từ chối, chẳng lẽ còn muốn tổng giám đốc công ty đích thân tới tận nhà mời bọn họ đi làm hay sao? Bọn họ thực sự cho mình là Gia Cát Lượng chắc?
[Dê Phơ Phật]: Tôi thấy trọng điểm của mấy người có chút lệch lạc rồi, trọng tâm lần này không phải là cách mà Streamer cất nhắc người tài sao? Bình luận này rất nhanh đã bị một biển3bình luận nhấn chìm.
Kỳ Quan Nhượng ở bên cạnh thoáng nhìn trộm Phong Chân một cái, phát hiện anh chàng đang cười đến híp hết cả mắt lại, trên mặt là vẻ bàng quan xem trò vui.
Đến giờ Ngọ, Kỳ Quan Nhượng và Phong Chân cùng nhau đi ra cửa, anh ta thấp giọng nói: “Tử Thực, vừa nãy huynh cười cái gì?” Phong Chân cầm trong tay một túi củ cải khô ướp gia vị, vừa đi vừa ăn, đây là thứ anh ta thuận tay lấy được từ chỗ Tri Khách Trai của Sùng Châu
Bên trong mặn mặn cay cay, ngày thường còn có thể dùng để ăn vặt
May Kỳ Quan Nhượng không phải là Phong Cẩn, không thì làm sao có thể chấp nhận được bộ dạng vừa đi vừa nhai củ cải của Phong Chân?
Đương nhiên muốn3mạnh mẽ lên án, nói dáng vẻ này của anh ta là không thể chấp nhận được
Phong Chân cười nói: “Nếu không cười chẳng lẽ phải tiến lên khuyên chủ công phải khoan hồng độ lượng sao?”
“Tất nhiên không phải là ý này.” Kỳ Quan Nhượng nhíu mày nói: “Tám người kia..
Thật đáng tiếc!”
“Từ chối chinh tích” là một quy tắc ngầm trong giới, chỉ cần không phải là kẻ coi nhẹ công danh hoặc xem thường người tuyển dụng thì thông thường chinh tích lần hai sẽ chấp nhận.
Phong Chân nói: “Huynh cũng không phải là không biết tính cách của chủ công
Trong lòng của người chắc chắn biết rất rõ, nhưng người chính là không muốn hạ mình chinh tích lần hai
Không có tám người này thì cũng sẽ có những người khác tới thay thế
Nếu như người từ9chối chinh tích là nhân tài tuyệt thế thì còn có lý do để làm vậy, nhưng bọn họ đều không phải
Nói gì đến chuyện chủ công chinh tích lần hai, chưa chửi thẩm trong lòng vài câu đã là tốt lắm rồi.”
Kỳ Quan Nhượng khẽ thở dài, anh ta lẽ nào lại không biết điều này?
“Để chủ công bị người đời chỉ trích, mắng người là kẻ bụng dạ hẹp hòi, những lời này huynh có thể nhịn được không?”
Sợ là sợ bọn họ được đà lấn tới, trực tiếp lấy giới tính của chủ công ra để nói, nói phụ nữ chính là phụ nữ, tầm nhìn thiển cận, bụng dạ hẹp hòi
Người khác đều có thể rộng lòng khoan hồng chinh tích lần thứ hai, tại sao đến lượt cô lại kiêu ngạo như vậy, bị từ chối một lần liên tự cao tự đại bỏ luôn? Người không có lòng khoan dung như vậy, không có triển vọng gì? Không biết nhân tài đều rất quý giá, cần phải chạy theo sao? Phong Chân cười nói: “Tất nhiên là không thể nhẫn nhịn, có điều nếu phải ép chủ công cong lưng uốn gửi đi làm điều mà người không muốn thì điều này càng không thể nhịn.”
Kỳ Quan Nhượng liếc Phong Chân, nghe lời này của anh chàng giống như mình có thể nhẫn tâm để chủ công chịu oan ức vậy
Anh ta đưa tay giật củ cải khô ở trong tay Phong Chân, xem xem tên nhóc này còn có thể ăn cái gì
Phong Chân đau khổ thốt lên một câu: “Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng có cướp miếng ăn trước miệng người khác.” Chờ việc này truyền về Hoàn Châu, đám người Từ Kha cũng đã biết nên làm thế nào rồi.
Nhóm người đầu tiên đồng ý chinh tích sớm đã bị cậu đưa vào cương vị để rèn luyện, cậu và mấy người Phong Cẩn vẫn luôn để mắt tới, tránh xảy ra sai sót.
Mấy người này cũng xem như là chững chạc trung thực, hiện đều đã đi vào quỹ đạo, Có những người này, Từ Kha cảm thấy lượng công việc được giảm đi rõ ràng, cuối cùng cũng không cần nửa đêm nửa hôm mới về đến nhà nữa!
Nhận được thư trả lời của Khương Bồng Cơ, Từ Kha lập tức đi chinh tích nhóm thứ hai
Lần này tập trung vào tuyển chọn nhân tài trong lĩnh vực nông nghiệp và thủy lợi
Mãi đến khi có danh sách của nhóm thứ hai rồi, nhóm người từ chối chinh tích đợt đầu tiên vẫn còn đang trông ngóng tin tức
Đợi mãi đợi mãi mà vẫn chẳng có tin gì, cuối cùng cũng có người đứng ngồi không yên
Người này phải tận dụng không ít mối quan hệ mới thám thính được, nghe xong mà như sét đánh bên tai.
“Chủ công nhà bọn ta nói rồi, dưa hái xanh không ngọt, nếu như tiên sinh đã có dự định từ trước vậy thì chúc con đường làm quan của tiến sinh thuận lợi.”
Người kia tức giận đến mức sắc mặt chuyển sang xanh rồi trắng bệch, vừa xấu hổ vừa giận dữ, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, giận dữ phẩy tay áo
“Phụ nữ đến cuối cùng vẫn chỉ là phụ nữ, kiến thức nông cạn, bụng dạ hẹp hòi! Người có thù tất báo như vậy thì có thể có tiền đồ gì?” “Không nói chiêu hiền đãi sĩ, tốt xấu cũng phải biết dễ dàng tha thứ, độ lượng, rộng rãi
Hôm nay đã biết, quả nhiên là không đáng để dựa vào.”
“Đại trượng phu có ý chí thanh tao, làm sao có thể chịu thiệt dưới tay một người phụ nữ nông cạn, thật là quá đau lòng quá đáng tiếc.
Trong số tám người không nhận chinh tích, chỉ có hai người lựa chọn im lặng, sáu người khác chịu không nỗi ấm ức
Bọn họ tuy không chửi ầm lên nhưng lúc cùng bạn bè đàm luận đại thể thiên hạ thì kiểu gì cũng châm chọc Khương Bồng Cơ vài câu.
Một khi bạn bè của bọn họ nói tốt giúp Khương Bồng Cơ, kiểu gì cũng sẽ bị bác bỏ
“Người phụ nữ này tầm nhìn hạn hẹp như vậy, nếu không phải ỷ vào uy danh của cha là Liễu Xa, làm sao có thể có được căn cơ như ngày hôm nay? Một người phụ nữ như vậy, thật sự cho rằng bản thân mình có thể làm điên đảo càn khôn, đảo lộn âm dương sao? Đừng thấy bây giờ cô ta phong quang vô hạn, kỳ thực tại hoạ ngầm trùng trùng điệp điệp
Có được hai châu Sùng, Hoàn và quận Hứa thì đã sao? Bắc có Bắc Cương nhìn chằm chằm, Nam có Ngụy Đế sẵn sàng ra trận..
Nhìn mà xem, người phụ nữ kém cỏi này còn có thể phách lối được bao lâu?”
Đại bộ phận văn nhân đều cần sĩ diện, có chỗ ăn cơm uống trà đọc sách, cho dù ngoài miệng không nói một tiếng tốt nhưng cũng không đi vắng người ta
Mấy người kia thể hiện rõ là mình đặc biệt hơn trong đám đông, là hạc giữa bầy gà.
Hoàn Châu thành lập Kim Lân Các, thu hút không ít sĩ tử chen nhau tới.
Những người này đã đánh động vào nhu cầu kinh tế bên trong, không chỉ khiến cho kinh tế của Hoàn Châu trở nên phát triển phồn vinh mà còn làm cho văn phong Hoàn Châu trở nên thịnh hành.
Không ít văn sĩ có chung chí hướng cùng nhau tập hợp lại một chỗ, hoặc là đàm luận thơ văn, hoặc chỉ điểm giang sơn, hoặc ngâm thơ vẽ tranh, bầu không khí văn học tràn ngập.
Văn hội nhã tập đều là công khai, lời nói và hành động của những người này đương nhiên cũng truyền ra ngoài, truyền đến tai mấy người Từ Kha
“Khốn nạn, đám tiểu nhân này, lại dám, lại dám...”
Từ Kha tức giận đập bàn.
Sắp đến cuối tháng rồi, việc cậu cần phải xử lý cũng càng lúc càng nhiều, ngủ không đủ giấc, cảm xúc cũng không tốt, giờ lại nghe thấy bọn họ chửi bới, suýt nữa phát điên
Trình Viễn ôm một chồng thẻ tre đi từ cửa vào, nghe thấy tiếng động bên trong liền thở dài một tiếng.
Tính tình của Từ Kha luôn rất tốt, không biết là kẻ nào có bản lĩnh này, lại làm cho Từ Kha giận dữ đến vậy?
Nóc nhà cũng sắp bị lửa giận của Từ Kha thiêu rụi luôn rồi.