Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 918: Giết



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
Gia thế của những người này đều trong sạch, xuất thân cũng không cao, làm việc lại cần cù chăm chỉ, dễ nắm thóp.

Khương Bồng Cơ đã từng gặp qua, cô còn khen nức nở Từ Kha và Phong Cẩn, tiện thể phát tiền thưởng cho họ.

À..

Còn về chuyện liên quan tới việc nghỉ phép mà Phong Cẩn nói bóng nói gió, cô trực tiếp giả câm giả điếc.

Thể cục ở Hoàn Châu đã yên ổn nhưng bên phía Sùng Châu cô chẳng thể bớt lo nổi

Sĩ tộc ở Sùng Châu bị cô quạt cho một trận thì cũng biết ngoan ngoãn nghe lời, nhưng cô rời đi chưa được bao lâu những kẻ đó lại ngựa quen đường cũ, còn muốn gây chuyện cho cô

“Ha ha, một lũ ngu xuẩn.” Khương Bồng Cơ cười lạnh mà nói: “Những kẻ này đang chế thời gian quan tài bày ra chưa đủ3lâu, thi thể chưa đủ thối rữa?” Câu nói này quá độc địa, nếu để sĩ tộc Sùng Châu nghe thấy chắc chắn họ sẽ tức hộc máu cho xem

Mùa đông năm ngoái, Khương Bồng Cơ tới làm chủ sùng Châu, cô đã mạnh tay chém giết vài boss của sĩ tộc Sùng Châu, còn mượn binh lính hùng mạnh trấn áp

Cô vừa lôi kéo vừa công kích chèn ép một nhóm người, lại dùng thủ đoạn gọn gàng sạch sẽ dọa mấy tên sĩ tộc kia sợ đến mức không dám đánh rắm

Cô còn phải binh lính bao vây dinh thự của bọn họ, uy hiếp chúng không được mai táng thi thể thân nhân ở mộ tổ mà chỉ có thể để ở linh đường

Lần dừng này kéo dài tới tận khi vào hè, thi thể đã phân hủy thành xương trắng, mùi hôi thối bốc đến tận trời1cao

Cuối cùng mấy sĩ tộc kia không thể chống đối nổi nữa, đành chịu thua Khương Bồng Cơ, uất ức “nôn” ra một phần khế đất

Có điều, con người Khương Bồng Cơ cũng rất tàn nhẫn, nhận được khi đất vẫn không chịu rút quân

Bao nhiêu ruộng đất họ lừa được từ tay dân chúng, hiện tại đều phải “non” ra hết

Sau một hồi giằng co, sĩ tộc Sùng Châu chỉ có thể nhẫn nhịn nỗi đau mà nuốt cơn giận này xuống

Cơn giận được nuốt xuống rồi đấy, nhưng cũng kết thành môi thâm thù đại hận từ đây

Đợi đến khi bọn họ mai táng thi thể của người thân trong mộ tổ xong, Khương Bồng Cơ lại chạy đến Hoàn Châu, như vậy trái lại càng khiến họ tức giận mà không có chỗ xả.

Có điều, bọn họ không thể giết Khương Bồng Cơ, không có nghĩa là họ3không có cách lấy lại địa bàn của mình.

Sĩ tộc là ai chứ?

Bọn họ là quần thể đặt lợi ích cá nhân, lợi ích gia tộc lên trên lợi ích quốc gia

Chỉ cần gia tộc của bọn họ không sụp đổ, bên ngoài có gió tạnh mưa máu cũng chẳng liên quan tới bọn họ

Để báo thù Khương Bồng Cơ, mấy nhà đã bí mật cấu kết liên minh, định liên kết với Bắc Cương bán đứng đồng đội.

Đương nhiên, những chuyện này đều bị lột trần trước mặt Khương Bồng Cơ, có thể thấy phương thức bảo mật bọn họ làm kem tới mức nào.

Thực tế, dường như người xưa cũng không có ý thức bảo mật.

Thử đếm lịch sử của các triều trước, có bao nhiêu cuộc đảo chính từng chết từ trong trứng nước vì tiết lộ chuyện cơ mật?

Từ Kha cũng thấy mật báo, cậu không khỏi3tức cười: “Những tên này đúng thật là...” Mặc dù chủ công ra tay tàn ác, nhưng nguyên nhân chẳng phải là do bọn họ đã chiếm đoạt đồng ruộng phì nhiêu, ức hiếp dân lành, chà đạp dân chúng hay sao? Bọn chúng làm ra những chuyện mất nhân tính như vậy, bây giờ bị chủ công ép phải nhả ra vẫn còn cảm thấy bản thân bị oan ức? Chịu ấm ức thì cũng thôi, lại còn dám cấu kết với thể lực Bắc Cương, chuẩn bị mở ra một lỗ hổng ở vùng biên giới, dẫn kỵ binh của Bắc Cương xông vào?

“Cũng may, vì bệnh dịch ngựa năm kia mà hiện tại Bắc Cương vẫn chưa hồi phục nguyên khí

Cho dù bọn chúng có điều động kỵ binh tới cướp đoạt giết chóc thì số lượng cũng sẽ không nhiều.” Từ Kha nhíu chặt chân mày, cậu9nói: “Bằng không, đây chẳng phải là cõng rắn cắn gà nhà sao? Những kẻ này, thật sự dám làm ra chuyện như thế!”

Khương Bồng Cơ cười lạnh một tiếng, cô vò nát mật thư, trong ánh mắt mang theo tia sát ý lạnh lẽo

“Vốn dĩ ta còn muốn cho họ chút thời gian, thật không ngờ bản thân những kẻ đó lại mất kiên nhẫn, chủ động giao ra nhược điểm như thế.”

Những thứ khác không cần nói, chỉ riêng chuyện thông đồng với quân địch, phản quốc đã có thể đẩy bọn họ vào cảnh cả đời không ngóc nổi mình dậy rồi

Trước đây khi Khương Bồng Cơ vu cho chúng tôi thông đồng với địch, phản quốc, trong tay không có chứng cứ, chỉ có thể dùng lời nói bóp méo mục đích thân tính đất đai của những kẻ đó

Giờ đây đã có chứng cứ trong tay, cô không tin không xử “đẹp” được đám sâu bọ này

“Chủ công muốn một mẻ tóm gọn?” Khương Bồng Cơ nói: “Thừa lúc còn sớm bóp chết mấy thứ đồ mang hiểm họa khôn lường này đi là được.” Theo như kế hoạch ban đầu, có dự định sẽ xử lý bọn chúng trước khi tuyên chiến với Bắc Cương.

Không ngờ đám sâu bọ đó còn nôn nóng hơn cả mình, thừa dịp cô không ở Sùng Châu, mưu đồ muốn xử lý gia sản của cô.

Những kẻ này đúng là nôn nóng quá rồi

Khương Bồng Cơ rời khỏi Sùng Châu, sao lại có thể không phải người trông chừng bọn họ được chứ? Những lúc thế này càng phải chú ý cẩn trọng, hành sự khiêm nhường, không thể để lộ sai sót được

Thế nhưng bọn họ lại không thể nuốt trôi cục tức, không gây chuyện không xong.

Có điều, chuyện này cũng không thể trách bọn họ quá ngu ngốc, thực tế là do Khương Bồng Cơ là đối thủ quá mạnh mà thôi

Nếu không thừa dịp Khương Bồng Cơ không ở Sùng Châu mà ra tay thì dựa vào chiều hướng phát triển của cô ở Sùng Châu, kéo dài thêm ngày nào cô sẽ hùng mạnh thêm ngày đó, hy vọng báo thù của bọn họ cũng sẽ ngày càng mong manh.

Chỉ đáng tiếc, bọn họ đã đánh giá thấp bản lĩnh của Phong Chân và Kỳ Quan Nhượng rồi.

Hai người này hợp lại với nhau, sức chiến đấu đâu có đơn giản như một cộng một.

Phỏng chừng khi Khương Bồng Cơ còn chưa tới Sùng Châu, đám tôm tép nhãi nhép này đã bị thiên la địa võng bọn họ bày ra hốt gọn.

Sự thật chứng minh, suy đoán của Khương Bồng Cơ không hề sai

“Nét mặt chủ công thật tươi tắn rạng rỡ, nhưng ta và Văn Chứng đã lo lắng bất an hơn một tháng nay rồi.” Vành mắt Phong Chân đã thành quầng thâm, giống như bị nữ yêu tinh hút cạn tinh khí vậy.

“Sao các huynh lại biến thành bộ dạng này?” Khương Bồng Cơ chạy không ngừng nghỉ tới Sùng Châu, trên đường đi cũng không có thời gian đi đường vòng để tới thăm Vệ Từ, khỏi phải nói cô buồn đến mức nào.

Đến Sùng Châu, cô lại thấy dáng vẻ lâu ngày không được ngủ ngon giấc của hai trợ thủ đắc lực, cánh tay trái của Văn Chứng còn buộc vải trắng.

“Đám người đó muốn cá chết lưới rách

Lúc trước chúng phái tử sĩ tới muốn ám sát Văn Chứng

Ám sát không thành, chúng lại xúi giục người quấy rối

Ài, may mà khi đó Hán Mỹ ở cùng Văn Chứng bàn bạc về chuyện đồn điền và

mộ binh, nên mới mới may mắn giữ được mạng sống...” Khi Kỳ Quan Nhượng bị ám sát, Khương Bồng Cơ vẫn còn đang trên đường đi, vậy nên cô không nhận được tin tức

“Cái gì? Đám người này..

Không phải là đã bị tóm rồi sao?” Khương Bồng Cơ nhìn Kỳ Quan Nhượng, khi ánh mắt cô và đối phương chạm nhau, trong nháy mắt, ánh mắt đã mang theo vài phần cảm xúc sâu xa

Cô giận tới mức toàn thân run rẩy.

Cô còn nghĩ nhiều hơn cả Phong Chân, tại sao Kỳ Quan Nhượng lại bị ám sát hết lần này đến lần khác? Phải biết rằng lập trường của Kỳ Quan Nhượng luôn là trung lập, nếu so sánh thì mối thù với Phong Chân còn lớn hơn chứ

Sợ là, chỉ sợ là..

Có kẻ muốn thừa nước đục thả câu thôi!

Khương Bồng Cơ hừ một tiếng, Phong Chân còn tưởng cô chưa hiểu, bèn giải thích: “Mặc dù những kẻ đó đã bị tóm, nhưng chủ công, quan hệ giữa các sĩ tộc ở Sùng Châu phức tạp vô cùng, giữa bọn chúng không phải là bạn bè thân thiết thì chính là môn sinh, thuộc hạ củ

Giữa bọn chúng không chỉ có giao tình mà còn có ràng buộc huyết thống không thể cắt đứt được

Trước kia chỉ là giam lại, bọn chúng còn có thể nhẫn nại, không nổi giận

Thế nhưng hiện tại khác rồi, chuyện liên quan tới mạng người, bọn chúng làm sao có thể ngồi yên được đây? Việc Văn Chứng gặp nguy hiểm chỉ là khởi đầu thôi, không biết là sau này sẽ còn xảy ra những chuyện gì nữa...”

Khương Bồng Cơ hít sâu một hơi, cô bình tĩnh nói: “Huynh sai rồi, bọn chúng sẽ vì lợi ích cá nhân, lợi ích gia tộc mà phản bội đất nước, lén lút thông đồng qua lại với Bắc Cương

Đương nhiên, bọn chúng cũng sẽ vì những lợi ích khiến người khác phải thèm khát đến đố kỵ mà dựa dẫm vào ta lần nữa, vất bỏ những quân cờ vô dụng kia đi...”

Phong Chân hỏi: “Vậy ý của chủ công là?”

“Giết!”