*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói thế nào thì Nhị vương tử cũng là vương tử của Bắc Cương, thân phận của gã có ý nghĩa chính trị và chiến lược quan trọng
Cho dù Khương Đồng Cơ bắt được gã thì cũng nên tiếp đãi bình thường, càng không nói đến động tay động chân làm nhục
Khương Bồng Cơ có thể dùng người này đổi lấy không ít tài nguyên chiến lược trong tay Bắc Cương.
Không phải cô không hiểu đạo lý này, nhưng cô vẫn làm như vậy
Đây được xem là làm nhục sao? Nếu không phải để ý đến cái mạng chó này của đối phương, một cước này đã có thể đạp bay đầu gã rồi, sao có thể chỉ sưng mặt thôi? “Liễu Hi, Trung Nguyên3có câu nói rất hay, muốn chém muốn giết thì tùy, được phép giết không được phép làm nhục!” Nhị vương tử gắng gượng một lúc, gã thân là vương tử Bắc Cương, là người cạnh tranh có triển vọng nhất cho ngôi vua, từ khi nào lại bị người khác làm nhục thế này? “Ta cứ làm thế đấy..
Ta muốn giẫm đạp người dưới đất, làm nhục ngươi, ngươi có thể làm gì được ta!” Khương Bồng Cơ giơ chân giẫm lên mặt đối phương khiến gã không sao đứng dậy được, cô hơi dùng sức ép nửa khuôn mặt của đối phương vùi dưới đất
Nhị vương tử tức giận muốn chết, phụ tá im như phỗng, khán giả xem livestream ngay cả thở1mạnh cũng không dám
Dù cách màn hình nhưng họ có thể cảm nhận được trên người phương Bồng Cơ đang toát ra lửa giận, giống như núi lửa bị kìm nén đã lâu hoạt động.
Có lẽ trong chớp mắt, nham thạch phun ra ngoài có thể mang đến cảnh tượng như tận thế.
Tính tình của Streamer trước nay luôn rất tốt, sao lúc này lại đột nhiên thô bạo như vậy?
Khán giả không thể hiểu nổi nhưng bọn họ tin rằng Khương Bồng Cơ làm vậy chắc chắn là có lý do
Thực tế đúng là như vậy
Lúc trước đã từng nói, thị lực ban đêm của Khương Bồng Cơ vô cùng tốt, cộng thêm sự hỗ trợ của máy quay ở kênh livestream, cảnh tượng6xung quanh sáng như ban ngày.
Như vậy, đương nhiên cô cũng thấy rất rõ chuỗi đầu người treo trên yên ngựa của Nhị vương tử
Chiến tranh không tránh khỏi hy sinh, Khương Bồng Cơ bố trí những người lính đó đóng giữ ở kho thóc Triều ô, biết rõ khả năng bọn họ gặp nguy hiểm là cực cao, cũng rất có khả năng toàn quân đều bị diệt
Sinh ly tử biệt, đời trước cô đã nhìn thấu rồi
Chỉ cần là chiến tranh thì sẽ luôn có người hy sinh.
Không phải người này cũng sẽ là người kia, thậm chí có thể là chính cô
Quân lính chết không thể kích thích lửa giận của cô nhưng làm nhục dị thể của các chiến sĩ, hành4động này có không thể nào dễ dàng tha thứ được.
“Ta đã nói rồi, đánh gãy hai chân ngươi, nói được làm được!” Nhị vương tử cảm thấy một nửa mặt phát đau, đau đớn còn ảnh hưởng đến thính giác, gã không nghe rõ cụ thể đối phương đang nói gì
Phụ tá ở bên cạnh lại nghe đến mức tê dại cả da đầu, hắn ta trơ mắt nhìn Khương Bồng Cơ lùi lại vài bước, nhấc chân đạp lên đầu gối đối phương.
Chân phải dùng sức, mũi chân nghiện một cái
Cũng không thấy Khương Bồng Cơ dùng lực như thế nào nhưng đầu gối của Nhị vương tử lại phát ra tiếng xương vỡ ghê người
Nhị vương tử đau đến mức toàn thân3co quắp, kêu thảm thiết không thôi
Tiếng kêu thảm thiết khiến tất cả mọi người có mặt ở đó căng thẳng thần kinh, toàn thân lạnh toát.
Sau tiếng kêu thảm thiết đó, gương mặt Nhị vương tử tái nhợt, gã hoàn toàn bất tỉnh
Những người tận mắt thấy cảnh ấy đều nhao nhao sợ run lên
Có điều cũng có khán giả thần kinh khá cứng, phun một câu
[Nước Chanh Quất]: Nào có đánh gãy hai chân, rõ ràng là đạp gãy xương bánh chè của đối phương
Khương Bồng Cơ nhấc chân, nói với người bên cạnh: “Đưa xuống đi, sai người chăm sóc vết thương của gã cẩn thận, đừng để gã chết.”
Phụ tá nghe xong lời này, thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài
Xem ra, Liễu Hi hung tàn thì hung tàn nhưng cô vẫn còn lý trí
Nào ngờ, Khương Bồng Cơ không giết chết người tại chỗ chẳng qua là để gã chết thảm hại hơn mà thôi
“Chủ công...” Lý Uân dẫn đầu một đội binh mã đuổi theo, anh bị thương một chút nhưng sắc mặt vẫn coi như hồng hào, tinh thần phấn chấn.
“Đã bắt được người rồi, dọn dẹp chiến trường đi.” Sắc mặt Khương Bồng Cơ lạnh lùng, cô nói: “Nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, sáng sớm mai đại quân xuất phát.”
Lý Uân nói: “Mạt tướng tuân lệnh.” “Hy vọng bên Chính Đồ đừng khiến người ta thất vọng...” Tâm trạng của cô hơi cáu kỉnh, nếu Phù Vọng không thể nắm giữ được ba thành hoặc tổn thất để chiếm được ba thành vượt quá dự đoán, cô sẽ rất tức giận.
Lý Uân bình tĩnh nói: “Xin chủ công hãy yên tâm, Phù Tướng quân nhất định sẽ mang tin tức tốt đến cho ngài.” Nói thế nào thì Phù Vọng cũng đã từng là võ tướng bậc nhất dưới trướng Mạnh thị, công thành đoạt đất không thành vấn đề.
“Ừm, hy vọng là như vậy.”
Ba tòa thành bị thuyên chuyển phần lớn binh lực, nếu như thế mà Phù Vọng còn không tóm được thì thật là hữu danh vô thực.
Phụ tá bên cạnh vẫn chưa bị đưa đi, ngẫm nghe lén cuộc nói chuyện của Khương Bồng Cơ và Lý Uân, lòng bỗng thấy hồi hộp.
Hắn ta bỗng nhớ ra, Nhị vương tử hứng chí bừng bừng đến trộm thóc, đã rút đi phần lớn phòng ngự
Không phòng ngự đầy đủ, ba thành Thượng Ngu sao có thể chống lại quân đội có chuẩn bị mà đến của Liễu Hi? Liễu Hi đánh hạ ba thành dễ như trở bàn tay! Nghĩ tới đây, phụ tá hối hận đến tím ruột
Từ khi Nhị vương tử lấy được bản đồ phân bổ kho thóc đến bây giờ binh bại, rõ ràng là ván cờ đối phương đã tỉ mỉ tính toán kỹ lưỡng
Ở một nơi khác, biểu hiện của Phù Vọng cũng không phụ uy danh hiển hách của gã, ý chí chiến đấu dâng cao.
Trong vòng hai ngày hạ liền ba thành dễ như trở bàn tay, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi
Gần như không tiêu hao bao nhiêu sức lực đã lấy được ba thành mà dân chúng Đồng Khánh nhớ nhung đã lâu, tường thành giường cỡ lớn thêu chữ “Liễu”.
Đợi đến khi Khương Bồng Cơ đến, Phù Vọng đang sai người dọn dẹp chiến trường, tìm thi thể của quân lính đã hy sinh về
“Tham kiến chủ công, mạt tướng may mắn không làm nhục mệnh.” Nghiêm khắc mà nói, đây là trận chiến đầu tiên sau khi Phù Vọng gia nhập đội quân của Khương Bồng Cơ.
Nếu Phù Vọng biểu hiện không ưu tú, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của gã trong quân.
“Vất vả rồi!”
Khương Bồng Cơ đứng trên tường thành nhìn về phương xa, khóe môi nhếch lên một nụ cười khát máu.
Ba thành Thượng Ngu nằm ở biên giới Bắc Cương và Đông Khánh, tường thành cao rộng, rắn chắc mà vững chãi, trấn thủ nơi này như lạch trời
Ba thành được tạo nên men theo dãy núi, dựa vào nơi hiểm yếu, qua dãy núi này chính là địa giới Bắc Cương
Bắc Cương chiếm cứ ba thành, không có dãy núi cản trở, ngược lại có thể lấy ba thành làm căn cứ địa tấn công Đông Khánh.
Chính bởi vì vậy mà mấy năm nay Đông Khánh mới kiêng kỵ Bắc Cương đến vậy
Bây giờ ba thành trở lại tay Khương Bồng Cơ, thế cục lại hoàn toàn đảo ngược.
Tôn Văn từng lừa gạt Tứ vương tử, ông nói xây dựng lại ba thành sẽ làm chậm tiến độ Bắc tiến của Khương Bồng Cơ.
Những lời này vốn không sai, có sai là sai ở việc Khương Bồng Cơ vốn không có ý xây lại ba thành
Cô chuẩn bị đánh Bắc Cương rồi, ba thành Thượng Ngu chính là trung tâm khai chiến, nơi này làm gì còn ý nghĩa phát triển nữa? Ngay từ đầu Khương Bồng Cơ đã định biến ba thành Thượng Ngu thành vùng đất quân sự quan trọng, coi chúng là ván cầu để đánh Bắc Cương
Kiến trúc nền tảng của ba thành Thượng Ngu vẫn còn, thay đổi một chút là có thể đưa vào sử dụng, ngăn lại quân địch mạnh
Khương Bồng Cơ nói với Phù Vọng: “Tăng cường quân lính phòng vệ, quân phòng ngự ở biên thùy Bắc Cương chắc cũng có phản ứng rồi.”
Nhưng dù có phản ứng cũng không kịp nữa rồi
Hai ngày ngắn ngủi, thể cục biên giới Đông Khánh có sự thay đổi lớn, rung động thiên hạ.