*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
[Tiana]: Bác Streamer, bác hư hỏng quá đấy..
Đi bắt nạt Bắc Cương thôi không được sao, cứ phải bắt nạt ba đứa nhỏ này
[Mặc Tinh U]: Cũng không tính là bắt nạt mà
Bác Streamer dùng tay trái, hai chân cũng chưa từng xê dịch.
[Akko Catherine]: Ha ha, đừng nói là chỉ dùng tay trái cầm kiếm, cho dù chỉ dùng một ngón tay thôi cũng xem là bắt nạt các bạn nhỏ rồi
[Akkomiya]: Các thím đừng đau lòng, tui cảm thấy cảnh tượng ba bạn nhỏ người này bị đánh lui, người kia lại tiếp tục nhào đến thật sự rất đáng yêu
Khương Bồng Cơ không để ý đến nội dung bình luận, cô cười híp mắt với ba đứa trẻ đang đứng cúi người thở dốc.
“Còn không chịu nhận3thua?”
“Không nhận.”
Vốn cô định hỏi Vệ Từ đang ở đâu, vừa mới từ phòng chính vụ đi ra liền thấy ba đứa trẻ đang dùng kiếm gỗ luyện kiếm thuật
Ba đứa trẻ này cũng không phải ai xa lạ, chính là con gái của Kỳ Quan Nhượng, con trai của Phong Chân và cháu trai của Tôn Văn
Bọn nhóc mặc dù còn nhỏ nhưng kiếm thuật rất được, Khương Bồng Cơ nhàn rỗi liền đích thân chỉ dạy
Üm..
Vừa đơn phương chém giết vừa bổ sung thêm công kích tinh thần
Con gái bảo bối của Kỳ Quan Nhượng thở phì phò, cô bé dùng thanh kiếm gỗ trong tay chống xuống đất, hơi cúi người, hai má hồng rực.
Cháu của Tôn Văn mệt đến mức nước mắt cũng trào ra, nghe1lời “khiêu khích” của Khương Bồng Cơ, cậu bé cắn chặt môi lắc đầu.
Biểu hiện của Phong Nghi là tốt nhất, bên ngoài trông cậu có vẻ yếu đuối nhưng từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc vẫn duy trì dáng vẻ như cũ, thà thở gấp cũng không há miệng thở.
“Tuổi còn nhỏ mà đứa nào cũng ngang bướng
Hét lên một câu mệt rồi khó lắm hả, cứ nhịn làm cái gì?”
Khương Bồng Cơ cảm thán một tiếng, cô vắt kiếm gỗ trong tay sang một bên rồi vẫy tay với ba đứa trẻ
“Qua đây, ta đưa mấy đứa đến phòng bếp tìm đồ ăn ngon.” Khương Bồng Cơ là chủ công của trưởng bởi bọn nhỏ nên không đứa nào dám không nghe lời, cả ba6đứa đều ngoan ngoãn đi theo
Đợi đến khi mấy vị phụ huynh tới tìm đám trẻ thì vừa hay trông thấy cảnh tượng chủ công nhà mình đang vui vẻ chỉ huy ba đứa nhỏ đầu tắt mặt tối nướng đồ ăn
Phong Nghi nghiêm túc, nướng rất ra dáng
Tôn Lan thì tay chân luống cuống, trên mặt nhem nhuốc đầy vết tương dầu
Kỳ Quan Tĩnh Tuệ lại nhàn nhã hơn, cô bé chủ yếu phụ trách chuyển gỗ nhóm lửa, khuôn mặt trắng nõn nhem nhuốc
Ổ..
Mấy người đến rồi hả, có muốn thử tài nấu ăn của bọn nhỏ không?”
Khương Bồng Cơ lắc lắc mấy xiên nướng gần như là đen sì trong tay, đây là sản phẩm của Tôn Lan, mùi vị một lời khó nói hết
Tôn Văn nhìn4chủ công nhà mình không hề có chút hình tượng nào ngồi bệt trên đất, khóe miệng không khống chế được giật giật.
Sự uy nghiêm của chủ công đã mất sạch sành sanh
Nhìn thấy phụ huynh của mình đến rồi, ba đứa trẻ hành lễ cũng không được mà không hành lễ cũng không xong, chỉ có thể lo lắng nắm lấy xiên đồ nướng
Tôn Văn định gọi cháu mình lại, tránh cháu mình còn nhỏ không biết gì lại mạo phạm đến Khương Bồng Cơ
Nhưng ông vừa mới đến, Kỳ Quan Nhượng và Phong Chân còn chưa nói gì, ông cũng không tiện nói trước
Phản ứng của Phong Chân và Kỳ Quan Nhượng vô cùng đặc sắc, rất phù hợp với tính cách của hai người
Phong chân cười hì3hì tham gia vào hàng ngũ “bóc lột trẻ em”
Anh ta quang minh chính đại lấy đi sản phẩm con mình nướng, tiện thể còn đánh giá hai câu
“Nướng cháy quá, nước tương quết không đều, mùi vị hơi nồng, lần sau chú ý hơn.” Kỳ Quan Nhượng nghiêm mặt, ánh mắt của anh ta rơi trên người con gái, yên lặng truyền đạt điều gì đó.
Kỳ Quan Tĩnh Tuệ vứt đám củi lửa xuống rút khăn ra lau tay, cô bé ngẩng đầu kéo ống tay áo của Kỳ Quan Nhượng
“Cha...” “Nhóm lửa không phải nhóm như vậy, phải có kỹ thuật.” Hai cha con Kỳ Quan Nhượng không nói nhiều, luôn mang đến cho người ta một loại ảo giác...
Bọn họ giao tiếp bằng sóng não.
Tôn Văn: “...”
Ông cảm thấy mình nên làm gì đó để không bị lạc loài.
Đồ nướng cũng không thể coi là bữa trưa, Khương Bồng Cơ đã dặn nhà bếp chuẩn bị đồ ăn trưa thanh đạm rồi.
Đuổi ba đứa trẻ đi ngủ trưa, Khương Bồng Cơ hỏi Phong Chân.
“Tử Hiếu có nói khi nào trở về không?” Phong Chân nghĩ rồi nói: “Huynh ấy nói đi ba năm hôm là về, tính thời gian thì còn phải một hai hôm nữa mới trở lại.” Tôn Văn lúc này mới nhớ ra từ sau khi đến Sùng Châu vẫn chưa gặp Vệ Từ.
“Tử Hiếu ra ngoài làm việc sao?”
Phong Chân lắc đầu nói: “Tử Hiếu nói có người bạn đến chơi nên đi thăm”
Tôn Văn suy nghĩ cứ thấy có chỗ nào đó không đúng
“Nếu đã là bạn của cậu ấy đến thì vì sao Tử Hiếu lại ra ngoài ba năm ngày mới về?” Theo lẽ thường, nếu có bạn từ phương xa đến, Vệ Từ không phải nên ở nhà thiết yến chiêu đãi sao?
Phong Chân liếc nhìn chủ công nhà mình, anh ta cười như không cười nói: “Cái này ta không rõ.” Khương Bồng Cơ không hỏi thêm về vấn đề này nên bọn họ cũng không tiện can thiệp, chỉ có thể đợi Tử Hiếu trở về rồi hỏi rõ tình hình
Phong Chân không chắc chắn nói: “Nhưng mà..
Tử Hiếu từng nói người bạn này tên là Lục Như Chân Nhân gì đó, nghe nói là nhân sĩ Trung Chiểu.”
Lục Như Chân Nhân? Tôn Văn cảm thấy cái tên này rất quen tai.
Phong Chân thấy ông có phản ứng liền hỏi: “Tái Đạo biết người này?” Tôn Văn nhớ ra Lục Như Chân Nhân là ai rồi
“Lục Như Chân Nhân là quản chủ tiền nhiệm của Bảo An Quan Trung Chiếu kiêm cung phụng của hoàng thất, không ngờ Tử Hiểu lại quen biết cao nhân như vậy.”
Trung Chiểu lấy đạo giáo làm quốc giáo, Lục Như Chân Nhân nghe nói còn có dòng máu của hoàng thất, ông chính là quán chủ của đạo quán lớn nhất Trung Chiểu
Theo những gì Tôn Văn biết, Lục Như Chân Nhân sau khi qua đại thọ sáu mươi liền từ chức quán chủ, ẩn cư không màng thế sự bên ngoài nữa
Người này tuổi đã hơn sáu mươi sao lại từ Trung Chiểu chạy đến Sùng Châu? Phong Chân líu lưỡi.
“Lục Như Chân Nhân có lai lịch lớn vậy sao? Tử Hiểu sao lại quen được ông ấy vậy?”
Đời này Vệ Từ không quên Lục Như Chân Nhân nhưng đời trước có quen.
Liễu Trần đại sư từng nói với Khương Bồng Cơ, trong thiên hạ này, người có thể liếc qua đã nhìn ra để khí không quá năm người
Vừa hay Lục Như Chân Nhân cũng là một người trong số đó
Vệ Từ mặc một bộ nho sam màu xanh nhạt, áo khoác ngoài màu xanh sẫm, đầu đội khăn, chân đi guốc mộc, nhìn giống như văn sĩ nhàn nhã cách xa thế sự.
Đối diện anh là một đạo sĩ mặt mày hồng hào, ông mặc đạo bào, tay cầm phất trần.
Hai người đang “chém giết” kịch liệt trên bàn cờ
“Tài nghệ đánh cờ của chân nhân quả rất tinh thâm, Từ cam bái hạ phong.” Tài nghệ đánh cờ của Vệ Từ không tồi nhưng anh vẫn không phải là đối thủ của Lục Như Chân Nhân.
Không nói bây giờ, cho dù là đời trước thì anh cũng thường xuyên thua đối phương.
Lục Như Chân Nhân cười nhạt gật đầu, dường như thắng thua đối với ông chỉ là chuyện mây khói
“Nếu không vì tiểu hữu trong lòng có tâm sự để lão đạo được lợi thì ván này chưa chắc thắng được dễ dàng như vậy.” Ánh mắt Lục Như Chân Nhân hiền hòa nhìn Vệ Từ.
Ông không quen Vệ Từ nhưng vừa nhìn mặt đối phương thì ông đã biết Về Từ quen ông
Vệ Từ thở dài: “Ngày nào còn chưa trừ được yêu nghiệt đánh cắp vận mệnh quốc gia, Từ khó lòng an tâm.”