Mi mắt Phong Cẩn giật giật, Hiển Đức là tên tự của cha cậu. Tuy cậu ta là bậc con cháu nhưng cũng nghe qua chuyện Liễu Xa và cha mình quen biết nhau.
Còn về cái câu “nếu như có con gái” thì lại càng khiến Phong Cẩn sợ toát mồ hôi hột, cả người cứ như con chim đậu phải cành cong.
Nhưng xưa nay Phong Cẩn vốn thông minh, biết rằng thân phận nữ nhi của Khương Bồng Cơ là một bí mật. Người biết chuyện này lại chẳng có mấy ai, hơn nữa Liễu Xa hiển nhiên là không có ý định vạch trần cái bí mật này, thế nên Liễu Xa chỉ có một đứa “con trai“. Mà đứa con gái dòng thứ của ông ta lại không xứng với thân phận của Phong Cẩn thế nên những lời vừa rồi chỉ là khách sáo mà thôi.
Vậy nên, Phong Cẩn không cần lo lắng bạn đời tương lai của mình sẽ uy vũ như một thằng đàn ông giống Khương Bồng Cơ.
“Phong xin khắc ghi sự ưu ái của bá phụ. Tuy hai nhà không thành được thông gia, nhưng quan hệ của Phong và Lan Đình cũng rất hợp nhau, hơn cả huynh đệ.”
Nói xong, Phong Cẩn liền ngầm quăng cho Khương Bồng Cơ một cái nhìn cầu cứu, hy vọng cô có thể giúp cậu ta đỡ đạn.
“Ta thường nghe Hiển Đức khen huynh đệ ba người các cháu có tài phò tá vua. Đứa con trai không nên thân của ta nếu có được một phần ba bản lĩnh của huynh đệ các cháu, sau này ta cũng không cần phải lo cho nó.” Liễu Xa miệng thì chê bai nói xấu Khương Bồng Cơ nhưng biểu cảm trên mặt ông lại không như thế.
Tuy rằng miệng Phong Cẩn không ngọt bằng miệng đứa em út trong nhà nhưng cũng không phải là người không biết quan sát sắc mặt người khác.
“Bá phụ quá khen rồi, mấy hôm trước phụ thân vẫn còn trách mắng Phong ngu si, không biết khôn khéo linh hoạt, nào có tài phó tá vua gì đâu? Lan Đình thì khác, tuy Phong và Lan Đình chưa quen nhau bao lâu nhưng có thể nhìn ra được cậu ấy là người có tài, đâu có tầm thường như bá phụ nói ạ?”
Tự hạ thấp bản thân, nâng Khương Bồng Cơ lên, trong bụng Phong Cẩn âm thầm lau mồ hôi, hi vọng vị Liễu bá phụ khó chơi này có thể tha cho mình một lần. Bị làm khó bây giờ chỉ là chuyện nhỏ, sợ là sợ sau này hôm nào đấy ông ấy thư từ qua lại với cha mình, kể toạc ra chuyện ngày hôm nay thì xong.
Khương Bồng Cơ nhìn hai người nói chuyện “vui vẻ” với nhau thì quay sang nói chuyện với Vu Mã Quân mặt mũi đang đầy gượng gạo.
“Vu Mã lang quân cũng đến đây mua vui?”
Vốn dĩ Vu Mã Quân còn đang rất vui vì Khương Bồng Cơ chịu chủ động nói chuyện với mình, nhưng đối phương vừa mở miệng liền hỏi một vấn đề có độ xấu hổ cao như thế này, hắn ta liền hối hận, biết thế thà làm kẻ vô hình không ai để ý tới thì hơn.
Vấn đề này cho dù có trả lời thế nào thì cũng không ổn.
Nếu thừa nhận là mình đến ăn chơi mua vui, thì có khác nào đang tự bôi đen mình, khiến cho ấn tượng đầu tiên về mình trong Liễu Trọng Khanh tụt xuống mức thấp nhất?
Nếu như không thừa nhận thì lại càng không ổn.
Nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu, sao có thể ngay đến cái chuyện cỏn con này cũng không dám thừa nhận? Chút dũng khí này còn không có thì sau này sao có thể làm được chuyện lớn?
Cân đo đong đếm hai đáp án trong đầu một lần, Vu Mã Quân quyết định chọn trả lời bằng cách đá sang chuyện khác.
“Ta đến đây cùng với Hoài Du, nhưng mà tại sao Lan Đình lại ở đây?”
Nói rồi, ánh mắt của hắn không kìm được mà liếc qua hai cô gái bên cạnh Khương Bồng Cơ, trong lòng lại trào lên cảm giác không vui.
Cũng không phải hắn thích thú gì hai đứa con gái phong trần này, chỉ là bất mãn vì người khác dám động vào người của hắn khi chưa có sự đồng ý của hắn mà thôi. Cho dù người đó có là con trai của Liễu Trọng Khanh - người mà hắn đang muốn lôi kéo.
Nhưng Vu Mã Quân cũng sẽ không thể hiện sự khó chịu này ra mặt, mà giấu thật sâu trong bụng để người khác không đoán ra được bất kì manh mối nào.
Và đương nhiên, những người đó không bao gồm cả Khương Bồng Cơ.
“Đương nhiên là phụ thân đưa đến.”
Khương Bồng Cơ tảng lờ cái vẻ mặt khó ở như đang nuốt phải ruồi của Vu Mã Quân nói tiếp, “Phụ thân lo ta quá tò mò rồi nghe lời xúi giục của những người xung quanh. Thay vì như thế không bằng để ông ấy đích thân dẫn ta đến để mở rộng tầm mắt.”
Đầu óc Vu Mã Quân có chút mù mờ, hai cái này thì có liên quan gì đến nhau?
“Cho dù là như thế, nhưng với quyền thế của Liễu Phủ muốn con gái như thế nào chẳng có, tội gì phải đến những nơi hỗn loạn kiểu này?”
Vu Mã Quân không hiểu, theo cái nhìn của hắn, bậc cha chú bình thường nên ngầm ra hiệu chuyện này với vợ cả, để vợ cả đứng ra sắp xếp nha hoàn thông phòng “biết chuyện” cho con. Chứ làm gì có chuyện cha trực tiếp dắt con trai đến lầu xanh “giải ngố” như thế này? Quả đúng là chuyện chưa bao giờ thấy.
Khương Bồng Cơ cười cười: “Vấn đề này không nên hỏi ta, Vu Mã lang quân nên hỏi những kẻ ngày ngày chìm đắm trong sắc đẹp, quanh quẩn lưu luyến nơi lầu xanh mới phải. Nếu như nói đến chuyện trong nhà có tiền có quyền thì người hơn ta có nhiều lắm nhưng tại sao họ vẫn thích chui vào những cái nơi như thế này?”
Vu Mã Quân ngẩn ra.
Đúng lúc này, cô gái yêu kiều đang ngả đầu trên vai Khương Bồng Cơ ngây ngô cười hỏi: “Lang quân cho rằng là vì sao?”
“Đương nhiên là vì hoa nhà không thơm bằng hoa dại rồi.” Ánh mắt Khương Bồng Cơ nhìn về phía Vu Mã Quân mang theo sự châm chọc.
“Chẳng lẽ Vu Mã lang quân không cảm thấy tại hạ nói có lý sao?”
“Ngụy biện cũng là có lý, chẳng qua nó không ngay thẳng như những lý lẽ khác mà thôi.” Nói rồi, cô quay sang thì thầm vào tai cô gái ngồi bên cạnh một câu, hai gò má của đối phương đỏ hồng lên.
“Xin lang quân đi theo nô tỳ.”
Khương Bồng Cơ đứng dậy rũ rũ tay áo, nghiêng đầu sang nói với Liễu Xa, “Phụ thân đang trò chuyện vui vẻ, con trai cũng không tiện ở lại lâu.” Nói rồi, liền rời khỏi phòng riêng cùng hai cô gái, đi đến khuê phòng của một trong hai người.
Liễu Xa: “...”
Không chỉ có Liễu Xa trợn trắng mắt, mà cả Phong Cẩn cũng đơ toàn tập, tuy rằng Khương Bồng Cơ không nói rõ ra nhưng bọn họ làm sao mà không hiểu ẩn ý trong hành động của đối phương.
Đây là... chuẩn bị “trùm chăn lăn giường” với hai cô em này?
Ba đứa con gái cùng nhau ấy hả???
Dây thần kinh khóe miệng Phong Cẩn mất khống chế, đồng thời cậu ta cũng len lén liếc nhìn biểu cảm của Liễu Xa.
Nhưng mà, người ta là gừng càng già càng cay, Phong Cẩn không đọc được bất kỳ điều gì khác lạ trên mặt Liễu Xa, điều này khiến Phong Cẩn không nhịn được mà nghi ngờ. Chẳng lẽ, Liễu bá phụ cũng không biết Lan Đình là nữ?