*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khương Bồng Cơ lại hỏi: “Hán Mỹ nói không sai, nhưng huynh nghĩ kĩ lại xem, vị sứ giả ban nãy với tùy tùng của hắn có phản ứng gì?”
Lý Uân kinh ngạc nói: “Phản ứng? Chẳng phải phản ứng rất bình thường sao?” “Bình thường chỗ nào?” Trong đôi mắt Khương Đồng Cơ lóe lên vài tia lạnh lẽo, cô lạnh lùng cười: “Nếu dẫn người trong tộc mình đến đầu hàng kẻ thù..
Tên kẻ thù này còn tiêu diệt gần hai trăm nghìn đồng bào của hắn..
Mối hận này có thể nói là mối thù đẫm máu
Cho dù là vì sinh tồn mà buộc phải cúi đầu thì trong lòng bọn họ cũng không thể sinh ra sự đồng thuận và cảm giác lệ thuộc như vậy
Nhưng người kia lại khác..
Phản ứng3của hắn và tên tùy tùng khá thú vị.”
Lý Uân vò đầu bứt tai, anh căn bản không nhìn ra bất kỳ điểm nào khác biệt.
Khương Bồng Cơ lại nói: “Hắn dẫn theo một tên tùy tùng nơm nớp lo sợ, trên đường đến đây hồn vía lên mây mà giẫm trúng ổ gà té nhào trên mặt đất, cho nên ống quần của gã có dính mấy sợi lông trắng, giày, gấu quần, tay áo đều có vết bùn đất, mặc dù đã phải qua, nhưng vẫn lưu lại dấu vết
Sau khi tiến vào lều trại, tên đó luôn cúi thấp đầu, hai vai co rúm lại, nhưng hai tay gã lại kẹp chặt hai bên cơ thể
Một mặt là gã sợ hãi danh tiếng hung ác của ta ở Bắc Cương, mặt1khác là gã căm thù ta, nhưng lại không thể ra tay...” Nếu phản ứng của tên tùy tùng này bình thường, thuộc phạm vi hợp lý thì không nói
Nhưng vẻ mặt của tên đó lại lộ ra sự căm hận, còn mấy tên tùy tùng khác thì rụt rè e sợ, sự sợ hãi trong lòng lớn hơn sự thù hận
“..
Nhìn lại vị sứ giả bộ lạc kia, phản ứng của hắn có thể nói là thú vị
Trước khi đến gặp ta hắn đã ăn thịt dê nướng, uống rượu sữa ngựa, ngủ cùng mỹ nữ, cho nên mùi trên người khá nặng
Từ đó có thể nhìn ra, tâm trạng của đối phương khá thoải mái, thái độ rất điềm tĩnh, không hề có vẻ ưu tư như Hán Mỹ nói
Sau khi nhìn8thấy ta, biểu hiện của hắn trông có vẻ tôn kính sợ hãi, thế nhưng sự tôn kính này quá giả tạo, chỉ là miễn cưỡng lấy lệ.”
Nói sao thì Khương Bồng Cơ cũng là người từ một chiến binh thấp nhất leo lên vị trí cao, cho nên cô quá hiểu kiểu qua loa lấy lệ này.
Lý Vân hơi chần chừ nói: “Nếu như đó chỉ là qua loa lấy lệ, vậy chẳng phải cùng hợp lý hơn sao?”
Đại diện cho bộ lạc đến quy hàng Khương Đồng Cơ, vậy hắn chắc chắn phải có địa vị cao trong bộ lạc.
Mặc dù tình thể ép buộc phải đầu hàng kẻ thù, nhưng trong lòng bọn họ cũng không đồng ý, cho nên làm “cho có lệ” cũng là hợp tình hợp lý thôi
Khương9Bồng Cơ nói: “Nhưng khi đặt tên tùy tùng nơm nớp lo sợ đó và vị sứ giả không chút lo lắng kia cùng một chỗ thì lại không hợp lý cho lắm.” Lý Uân bỗng dưng nghĩ tới điều gì đó, trong lòng xẹt qua một tia khác thường
“Ý của chủ công là..
Bọn họ giả vờ đầu hàng?” Nếu như những người tới đầu hàng đều không chút sợ hãi, thì e rằng chủ công nhà mình đã trực tiếp đá bọn họ ra ngoài rồi
Điều này đã thể hiện rõ trên chiến trường.
Không có chút thành ý thì đầu hàng cái con khỉ gì! Nếu những người chạy tới đầu hàng ai cũng nơm nớp lo sợ vì sợ đụng phải cấp trên mới giết người như ngóe, thì phản ứng này7mới là bình thường nhất
Không hề khiêm tốn khi nói rằng tiếng tăm của chủ công nhà mình ở Bắc Cương quá xấu, có thể dọa trẻ con sợ tới mức khóc đêm
Nhưng thực tế thì thái độ của sứ giả dẫn đầu và đoàn tùy tùng lại hoàn toàn trái ngược nhau
Tên sứ giả còn ăn thịt, uống rượu, ngủ với gái, hành động này giống với người có ý định đến đầu hàng sao?
Hành động này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ trong đó có mờ ám.
Cho dù là chỗ nào mờ ám thì bọn họ cũng không thể xem thường.
Nơi chiến trường này, cái chiêu giả vờ đầu hàng lần nào cũng thành công, tại sao lại không có khả năng xảy ra chứ?” Đôi mắt Khương Bồng Cơ càng thêm lạnh lùng, cô nói: “Nhưng bây giờ nói đến chuyện này vẫn còn sớm quá, phái người lớn theo dõi bọn họ trước, một khi phát hiện hành động khác thường thì bẩm báo ngay lập tức, đừng kinh động đến bọn họ.” Lý Uân nhận lệnh lui xuống, Vệ Từ vẫn đứng một bên không rời đi mà dùng ánh mắt khác thường nhìn cô
“Nhìn ta như vậy làm gì?” Khương Bồng Cơ tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh anh: “Nhìn nữa có nở ra đóa hoa không?”
Vệ Từ cười nói: “Không có gì, chỉ là ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện.” Khương Bồng Cơ nhíu mày khẽ cười: “Chuyện gì đáng để huynh suy nghĩ nhập tâm đến vậy?” “Kể từ khi quen biết chủ công đến nay, Từ chưa thấy ai lừa gạt được chủ công.” Cho dù là giả vờ đầu hàng hay là những thủ đoạn lừa gạt khác thì trong trí nhớ của Vệ Từ, dường như không một ai có thể lừa được cô
Rốt cuộc là tính cảnh giác của cô quá cao, hay là trong lòng cô chưa từng tin tưởng bất cứ người nào.
Kiếp trước anh lúc nào cũng lo được lo mất, ngoại trừ tính cách nhạy cảm của bản thân, còn một nguyên nhân khác chính là bởi vì anh không cảm nhận được sự tin tưởng từ bệ hạ
Cảm giác đó rất khó miêu tả, nhưng anh thực sự cảm thấy giữa mình và bệ hạ cách một cái rãnh sâu không thể vượt qua được.
Nếu lời này bị người ở kiếp trước nghe được, nhất định sẽ cho rằng anh nói bậy nói bạ
Bệ hạ sao có thể đa nghi chứ? Nếu bệ hạ đa nghi, làm sao cô có thể dung túng Vệ Từ?
Thiên thạch từ trên trời rơi xuống, làm gì có người nào đang nắm quyền lại không nảy sinh ý muốn giết người chứ? Bệ hạ lựa chọn giơ cao đánh khẽ, không truy cứu gia tộc của Vệ Từ, như vậy còn gọi là đa nghi sao? Vệ Từ không đồng ý cách nói này
Đa nghi không giống với không tin tưởng
Bệ hạ không phải người đa nghi, nhưng cô quả thực không hề tin tưởng bất cứ người nào.
Nếu là trước kia thì những lời như vậy anh thà giữ trong bụng cũng không dám nói ra, nhưng hôm nay anh lại muốn hỏi cho rõ ràng
Khương Bồng Cơ tự luyến nói: “Đó là do ta anh minh sáng suốt, bất kỳ sự lừa gạt nào trong mắt ta đều phí công vô ích.” Vệ Tử hỏi ngược lại: “Chủ công nghĩ như vậy thật sao? Từ thấy chủ công dường như không tin tưởng bất cứ người nào.” “Tử Hiếu, huynh sao vậy?” Khương Bồng Cơ nói: “Cho dù ta không tin tưởng người khác thì ta cũng không thể không tin Tử Hiểu được.” Vệ Từ mím mím môi, anh nói: “Nếu thật sự như thế, vậy tại sao ngay cả...” Vẻ mặt của Khương Bồng Cơ ngừng lại: “Ngay cả cái gì?”
Vệ Từ hơi chần chừ, dùng ngón tay viết một chữ trong lòng bàn tay của cô, thấp giọng nói: “Ngay cả người này ngài cũng không tin...” Nếu như ngay cả người đó cũng không đáng để chủ công tin tưởng, Vệ Từ không biết trên đời này còn ai có tư cách này nữa.
“Tử Hiểu, huynh có thể hỏi ra vấn đề này, ta cảm thấy rất vui.” Khương Bồng Cơ nói: “Ta biết lại lịch của huynh, với trí thông minh của huynh, huynh chắc chắn cũng nghi ngờ thân phận của ta
Tại sao ta không tin tưởng người khác, chỉ là bởi vì đối phương không đáng để ta tin tưởng, huynh hiểu không?”
Bởi vì biết chân tướng, nhìn thấu chân tướng, cho nên bất kỳ mê chướng nào cũng không có tác dụng với cô
Vệ Tù nhìn Khương Bồng Cơ với ánh mắt phức tạp, có chút xa lạ, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác quen thuộc khắc sâu trong xương tủy.
Khương Bồng Cơ cười nhạt nói: “Vốn dĩ đã là giả thì cho dù có cố làm ra vẻ huyền bí đến mức nào đi chăng nữa, cố tình bày mê chướng cũng không thành thật được...”