Tôn Vũ Thuận và Ngô Hồng Vĩ bị nhốt vào phòng thẩm vấn.
Ngồi ở bên trong nhìn cửa sắt vô cùng kiên cố, bọn họ có cảm giác an toàn không gì sánh kịp, cuối cũng đã có thể tự do hô hấp, thần sắc buông lỏng.
Giờ phút này, phân cảnh của bọn họ trong Phòng Livestream Tử Vong, hai hợp thành một, biến thành hình ảnh trong phòng thẩm vấn.
"Streamer đang xâm nhập vào hệ thống theo dõi của cảnh sát sao! Quá lợi hại!"
"Nghe nói streamer là một siêu cấp Hacker. Cảnh sát căn bản đánh sập không nổi Phòng Livestream Tử Vong."
"Khó trách một mực không ai quản, nguyên lai là không quản được. Streamer quá bá! Bất quá hai con hàng này đã bị bắt, không có cách nào, xem ra chỉ có thể chờ đợi thẩm định của luật pháp!"
"Nói thật pháp luật đối đãi với loại cặn bã này quá nhân từ, tốt nhất nên để streamer đến phán xét, trực tiếp cào chết!"
"Đúng vậy, đúng vậy..."
Người xem không ngừng phát ra mưa đạn, Vu Kiện thì xanh cả mặt mày.
Livestream đến cả trong Cục cảnh sát.
Uy nghiêm của cảnh sát còn đâu?
"Lúc nào mới có thể chặt đứt livestream? Coi như không chặt được bên mấy người Trần Mông, cũng phải đem hình ảnh bên phòng thẩm vấn đánh sập! Cái này có khác gì đang cưỡi trên đầu chúng ta!" Giọng của Vu Kiện bỗng nhiên cao lên mấy cái decibel.
Lâm Cửu Nguyệt nói: "Tôi đang làm, nhưng hình ảnh trong livestream cũng không phải hoàn toàn đến từ camera của phòng thẩm vấn, tựa như là do nhiều cái máy quay hợp lại. Tôi tạm thời cũng không làm rõ được. Nhưng bây giờ có thể xác định chính là, Nhà Thiết Kế Tử Vong sử dụng một thủ đoạn livestream cực kỳ cao cấp, hẳn là một loại công nghệ chưa được biết đến."
Thủ đoạn cao cấp!
Công nghệ chưa được biết đến!
Vu Kiện hiện tại không muốn nghe những lời này, bởi vì sẽ khiến hắn phi thường phát điên!
Một bên khác, Dương Triếp không bị mang đến phòng thẩm vấn mà được an bài ở phòng tiếp khách.
"Tôi hỏi anh mấy vấn đề, anh thành thật trả lời, hiểu chưa?" Hàn Khả Tâm nói.
Tất cả động tác của hắn đều không chạy khỏi tầm mắt của Hàn Khả Tâm. Thấy hắn đang khát nước, Hàn Khả Tâm liền đứng dậy rời đi.
Dương Triếp có chút cúi đầu, sau đó sắc mặt trở nên cực kỳ âm trầm, lộ ra một nụ cười vô cùng lạnh lùng.
Mượn đao giết người!
Dùng chuyên viên cảnh sát Hàn Khả Tâm, đến hoàn thành mục đích của hắn.
Hắn thậm chí còn không nói một lời!
Vận mệnh của Tôn Vũ Thuận và Ngô Hồng Vĩ liền phát sinh cải biến!
Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay!
"Ôi ôi ôi ôi... Tử thần tới rồi..."
Dương Triếp có chút nhếch môi, lộ ra tiếu dung như thần chết đòi mạng.
Chỗ lấy nước gần nhất từ phòng khách nằm ngay bên cạnh phòng thẩm vấn.
Hàn Khả Tâm lấy một ly giấy, rót nước.
Thời điểm cô định rời đi, cảnh sát Tiểu Ngô bước tới. Đêm nay hắn phụ trách trông giữ Tôn Vũ Thuận và Ngô Hồng Vĩ.
Kết quả đúng dịp, một người xoay lại, một người đi ngang qua.
"A!"
Hàn Khả Tâm kêu lên, nước đổ lên người.
"Thật xin lỗi, cảnh sát Hàn..." Tiểu Ngô xấu hổ, vội vàng chạy đến bên bàn làm việc rút lấy mấy tờ giấy ăn.
Phía trước hộp giấy ăn có một cái ống đựng bút tinh xảo. Lúc Tiểu Ngô lấy giấy, hộp giấy ăn di động về phía trước, đẩy ống đựng bút xê dịch lên một khoảng.
"Tôi thật bất cẩn, cảnh sát Hàn, y phục của cô đều bị ướt, là lỗi của tôi..."
Tại Cục cảnh sát, Tiểu Ngô có một cái miệng thối. Điều này mọi người ngầm hiểu với nhau.
Hiện tại Tiểu Ngô chỉ lo xin lỗi, quên mất tật xấu của mình. Thời điểm thao thao bất tuyệt, nước bọt đều bay ra ngoài, cái mùi vị kia...
"Không có việc gì, không có việc gì. Tôi tự lau một chút là được. Anh cứ lo việc của anh, không cần phải để ý đến tôi đâu, thật..." Hàn Khả Tâm nói xong, lúng túng lùi ra phía sau một bước, cái mũi ngọc trắng nõn hơi nhíu lại. Nhưng chính động tác nhỏ này đã để lại trong lòng Tiểu Ngô một cái trùng kích rất lớn, khuôn mặt bỗng chốc đỏ lên.
Xấu hổ!
Phi thường xấu hổ!
Càng giải thích thì càng lộ, càng tô càng đen, Hàn Khả Tâm quyết định không giải thích, tận khả năng lộ ra một tia mỉm cười tự nhiên, sau đó một lần nữa cầm chén nước rời đi.
Tiểu Ngô thì đỏ mặt, đi tới bên ngoài phòng thẩm vấn, nhìn thoáng qua Tôn Vũ Thuận và Ngô Hồng Vĩ.
"Ngài cảnh sát, có nước không, tôi muốn uống nước." Ngô Hồng Vĩ thấy có người, lập tức đánh cái rắm chạy tới ghé vào bên trên song sắt, ánh mắt nịnh nọt nhìn Tiểu Ngô.
Tiểu Ngô tức giận đáp: "Lúc nãy không phải đã uống rồi sao? Tại sao lại muốn uống tiếp? Đừng có được đằng chân, lân đằng đầu!"
Hắn vừa hô xong, mùi thối trực tiếp phun lên mặt Ngô Hồng Vĩ.
"Ọe!"
Dạ dày Ngô Hồng Vĩ buổi tối hôm nay vỗn đã không thoải mái, nghe thấy mùi vị kia, trong dạ dày lập tức dời sông lấp biển.
Nhìn hắn một bộ muốn nôn, Tiểu Ngô triệt để nổi giận, đem toàn bộ oán khí khi gặp Hàn Khả Tâm ném lên người Ngô Hồng Vĩ. Khuôn mặt lập tức trở nên lạnh lùng như băng, giống như hắc hóa, vô cùng âm trầm, dọa Ngô Hồng Vĩ nhanh chóng lấy tay bịt miệng.
Nhưng giờ phút này, thức ăn chưa kịp tiêu hoá bên trong dạ dày đã trực xông tới. Cái mùi tanh hôi kia khiến Ngô Hồng Vĩ cảm thấy phi thường khó chịu, dạ dày co bóp, cặn bã bên trong dâng lên đến miệng.
Tiểu Ngô cứ như vậy lạnh lùng đứng ở đó, ánh mắt như đao.
Ngô Hồng Vĩ muốn ói nhưng lại không dám nôn ra.
Một giây sau, Ngô Hồng Vĩ theo bản năng hít một hơi.
Chốc lát, bãi nôn bên trong miệng bị hút vào khí quản, tràn vào phổi.
Cảm giác ngạt thở lập tức vọt tới.
Trái tim Ngô Hồng Vĩ đột nhiên run lên, liền buông tay ra, hoa, phun mạnh một bãi nôn.
Nhưng cảm giác ngạt thở mãnh liệt vẫn còn, thúc đẩy Ngô Hồng Vĩ hô hấp lấy ngụm lớn, kết quả, rất nhiều bãi nôn còn chưa kịp phun ra liền bị hút vào khí quản, ép tắc toàn bộ con đường hô hấp!
"Cứu... Cứu... Tôi..."
Thân thể Ngô Hồng Vĩ không ngừng rung động. Bờ môi, sắc mặt trở nên tím xanh dữ tợn. Con ngươi cũng bắt đầu chậm rãi tan rã.