Hệ Thống Mau Xuyên, Vương Giả Phản Công

Chương 114: Chap 114





Thẩm Kiều Kiều mang một bộ tức giận theo Thẩm Khác về đến Thẩm phủ.. Mấy thê thiếp của Thẩm Khác thấy mặt cô ta cau có đều len lén mà tránh đi. Mấy năm nay bị Thẩm Kiều Kiều dạy dỗ thì ít nhiều cũng co vòi lại, không dám nghênh ngang mà chọc giận cô ta nữa.

Về đến phòng, Thẩm Kiều Kiều lăn mình xuống giường, một tay đặt lên trán suy tư..

Chẳng biết cô nghĩ ra cái gì mà khoé môi cong lên cười nhẹ, ánh mắt bỗng dưng sắc bén như gươm đao..

Thẩm Kiều Kiều bật dậy, cúi xuống gầm giường lôi lên chiếc hòm gỗ vô cùng tinh xảo mở ra.. bên trong là một bộ y phục dạ hành, chiếc áo choàng đen cùng chiếc mặt nạ quỷ yêu dị... khoác tất cả lên người, cô như biến thành 1 con người khác... đen tối, nguy hiểm hơn.

Thẩm Kiều Kiều phi thân ra ngoài cửa sổ chỉ để lại tàn ảnh thoáng qua.. mà nơi hướng đến chính là Vô Vị Cư... nhã lâu vô cùng nổi tiếng, là nơi ăn chơi của các quan lại quý tộc.. hội tụ đủ các thể loại nhân vật lớn bé.

Ai có thể ngờ chủ nhân của Vô Vị Cư lại chính là một nữ tử nhỏ bé.. một nữ tử đã từng bị coi là phế vật của Thẩm phủ cơ chứ. Mọi người ai mà chẳng muốn lôi kéo thế lực Vô Vị Cư... đáng tiếc là chủ nhân của nó chưa hề ra mặt..

.

.

Thẩm Kiều Kiều từ cành cây sát cửa sổ căn phòng cao nhất nhảy vào... Một đám người ăn mặc y phục hạ nhân của Vô Vị Cư tôn kính khụy gối trước mặt cô ta lên tiếng chào " Cung nghênh chủ nhân"

"Được rồi, tất cả đứng lên.. Hôm nay ta có chuyện muốn nhờ các người làm.. Các ngươi có biết Nhu Hoa công chúa không ? "

" Nhu Hoa ? Còn không phải cái vị được sủng ái bậc nhất đấy ? "

" Đúng.. tìm mọi cách bắt nàng ta đến đây "

" Chủ nhân, vậy tại sao không để Tứ sát \_Ẩn Sát lâu của người ra tay ? Sẽ nhanh gọn hơn nhiều so với đám thuộc hạ"

" Một cái Nhu Hoa công chúa ngươi còn muốn Ẩn Sát ra tay ? " Thẩm Kiều Kiều nhướn mày tức giận nói. Sở dĩ cô tâm tình đã không tốt, nay lại bị chúng thuộc hạ đề cao Nhu Hoa công chúa liền bực tức bộc phát.

" Thuộc hạ biết lỗi, nhất định thuộc hạ sẽ hoàn thành giao phó của chủ nhân"

Một đám người quỳ xuống tạ lỗi trước Thẩm Kiều Kiều. Nhưng chưa đợi cô ta nói gì thì cửa phòng đã mở..

" Chủ nhân, có 1 nam tử muốn gặp mặt đích danh người "

Nam tử ? Là ai ? Là ai muốn gặp cô ?

" Không gặp "


" Chủ nhân.. nhưng.... nhưng nam nhân đó nói nếu không gặp được người liền sẽ đập nát cả Vô Vị Cư.. mà nhìn võ công của hắn không tầm thường, bọn thuộc hạ đều đánh không lại hắn "

Thẩm Kiều Kiều xiết chặt tay, kẻ nào dám to gan như vậy ? Ngay ở Vô Vị Cư của cô cũng dám lớn mật chọc phá ? Đúng là càng ngày càng không ra thể thống gì rồi mà.

Cô ta xuống đến sảnh thì thấy một nam tử vận hồng y kinh nhân, ba ngàn sợi tóc bay phiêu tán trong gió.

hắn ngồi gác chân lên bàn cạnh cửa sổ bên hồ sen, tay mân mê ly trà đến xuất thần. Dung mạo yêu nghiệt khuynh đảo chúng sinh toát lên tà ý không rõ.

Chỉ có là Thẩm Kiều Kiều thấy người này rất quen, cô không nhớ mình đã gặp nam tử này ở đâu nhưng chắc chắn là gặp qua rồi.. trực giác bao năm cho thấy, người này.. biết cô ta.

" Các hạ là người muốn gặp ta ? " Thẩm Kiều Kiều thấy hắn không để ý liền cất tiếng nói trước.

Xung quanh khách khứa đều mang tâm trạng xem kịch vui. Lại có người dám vào Vô Vị Cư quấy rối... Họ nghe nói chủ nhân của nơi này có thế lực mạnh mẽ vô cùng nên ai cũng phải dè chừng mấy phần.

Thiếu niên kia lại không biết tốt xấu, khiêu khích Vô Vị Cư.. này .. là ngại sống quá lâu ?

Tử Lăng Khuynh nhàn nhạt quay đầu lại liếc nhìn Thẩm Kiều Kiều một thân hắc y mặt nạ quỷ...

Vốn dĩ lúc nãy định ngủ nhưng lo cho tên chết bầm kia nên mới dậy đi tìm hắn. Ai ngờ cái vô dụng hệ thống lòi ra nói Thẩm Kiều Kiều có ở đây.. vậy nàng vào chơi với cô ta cho đỡ buồn một chút nào.

Tử Lăng Khuynh xoay mình nhảy xuống một cách tiêu sái vô cùng... bước chân nhẹ nhàng tiến lại trước Thẩm Kiều Kiều, giọng nói cũng đè xuống trầm thấp mà yêu nghiệt kì lạ.

" Phải.. chính là ta ! Nghe danh chủ nhân Vô Vị Cư đã lâu, nay mới có ngày gặp mặt. Thứ lỗi cho tại hạ quá đường đột"

Dưới lớp mặt nạ, sắc mặt Thẩm Kiều Kiều có chút đỏ... nam nhân này, sao lại có thể đẹp tới như vậy ?

Nhưng cô ta còn chưa định hình được, Tử Lăng Khuynh đã nhoẻn miệng cười, tay nhanh như chớp vận nội lực đánh vào chiếc mũ trùm trên đầu của Thẩm Kiều Kiều làm nó rơi ra, mái tóc buộc cận thận cũng theo đó mà xoã xuống.

Nàng hơi hơi xoa tay nhẹ nói " Thất lễ, thất lễ, tại hạ là do nội lực công tâm, tay chân không theo điều khiển tự ý làm càn.. Mong chủ nhân Vô Vị Cư đại nhân đại lượng không trách "

Thẩm Kiều Kiều :....

Cô ta từ mơ mộng thoát ra mới để ý mình vừa bị tên nam nhân trước mặt làm trò đốn mạt gì. Tức khắc cả người đều bốc hoả.. tuy nhiên, hắn ta đã nói như vậy, cô còn chấp nhất, vậy chẳng phải là tiểu nhân hèn mọn ?

Mà xung quanh, quan khách nháo nhào cả lên.. Bộ dạng này là nữ nhân đi.. không ngờ đó.. không ngờ nơi này lại do một nữ tử quản lý.

Trong lòng đám người ở đây đều có chung một suy nghĩ... nữ nhân thì chỉ để đứng phía sau nam nhân quản lý hậu trạch, sinh con, thêu thùa may vá mà thôi. Đâu ra cái chuyện nữ nhân lại nghênh ngang làm chủ một nơi lớn thế này ?

Phần đông trong đám người đó là người địa vị không nhỏ, tất cả đều rục rịch nhăm nhe cái Vô Vị Cư..

Đùa sao ? Chỉ là 1 nữ nhân thì sợ cái gì chứ ?

Thẩm Kiều Kiều nín giận nói " Các hạ lỡ tay cũng trùng hợp quá nhỉ ? "

Tử Lăng Khuynh cười đến rạng rỡ.. mặc kệ cái ý tứ sắc lạnh trong lời nói của cô ta " Đương nhiên là trùng hợp rồi.. Chắc là tay ta nó lại thật muốn âu yếm ngài nên mới như vậy.. Aizz, cái tay hư này, thật hết nói nổi "

Thẩm Kiều Kiều : "..."

Đám người : "..."

Ngươi nói lời này để lừa hài tử sao ? Nói vậy ai tin chứ ?

" Nghe nói chủ nhân Vô Vị cư văn võ song toàn, lấy hai chữ Kiều Y làm nhũ danh.. Nay, hiện tại ở Vô Vị Cư đang diễn ra cuộc tỉ thí tài nghệ.. Không biết Kiều Y các hạ có muốn so một trận với ta ? "

Nàng vẫn cà chớn mà chọc ghẹo Thẩm Kiều Kiều, ghẹo đến khi cô ta tức sôi máu não lên đồng ý mới thôi. Đạt được mục đích, Tử Lăng Khuynh phe phởn cái quạt đỏ chói trong tay đi thẳng đến chỗ tỉ thí..

Thẩm Kiều Kiều và một đám người lục tục theo sau.

Nàng liếc mắt qua Thẩm Kiều Kiều mời cô ta lên.. Thẩm Kiều Kiều cắn môi bước tới cầm lấy thanh kiếm từ chỗ thuộc hạ.. Chân nhún nhẹ bay lên lôi đài

Tỷ thí tài nghệ này thực chất là hai người lên đài đấu võ, người thua sẽ thực hiện 1 yêu cầu của người thắng. Mà đặc biệt là ở đây giết chết nhau là điều dễ dàng vô cùng lại không ai ngăn cản

Nàng nhếch môi cười nhẹ, chiếc quạt đỏ trong tay phật 1 tiếng xoè ra. Tử Lăng Khuynh vận nội lực, dùng khinh công nhảy đến chỗ Thẩm Kiều Kiều.

Hồng y đỏ chói mắt phất phơ trong gió như đốm lửa mạnh mẽ rực cháy.. Mấy vị cô nương đứng bên dưới, sắc mặt đều si mê, chỉ hận không thể nhào tới quỳ phục trước sự yêu nghiệt của nàng

" Kiều Y, nhường ngươi ra chiêu trước"

Nàng khiêu khích liếc qua Thẩm Kiều Kiều chọc cho lòng tự ái của cô ta dâng lên..

Thẩm Kiều Kiều hét to một tiếng, thanh kiếm trong tay từng đợt trí mạng đâm tới Tử Lăng Khuynh. Nàng hơi nghiêng người tránh đi, quạt trong tay như biến ảo trở nên cứng rắn, rất nhẹ nhàng mà đỡ được đòn tấn công của Thẩm Kiều Kiều.

Nhìn dáng vẻ này, chính là đang chơi đùa với cô ta thì đúng hơn.


Thẩm Kiều Kiều lúc này nào còn để ý được tới nam sắc liêu nhân trước mặt...Cô không ngờ rằng người này vậy mà là một đại cao thủ.

Trước kia cô vẫn kiêu ngạo cho rằng ở cả hoàng thành này, Thẩm Kiều Kiều cô đã là vô địch.. cô xưng thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất.

Vậy mà hôm nay lại bị một tên nam nhân ẻo lả áp chế.. Nhục này không rửa, tên họ của cô ta liền viết ngược...

Thẩm Kiều Kiều tức giận, mắt phượng như toé lửa nhìn nàng, thân hình quỷ mị mà di chuyển đến không thấy nổi 1 cái tàn ảnh, kiếm trong tay như tách thành vô vàn kiếm nhỏ khác xoay quanh Tử Lăng Khuynh.... mang theo sự u ám xé gió mà tới..

Người dưới đài âm thầm mà nói rằng vị công tử kia nguy rồi.. Thực lực của Kiều Y đúng là không thể xem thường. Lúc trước bọn họ đã đánh giá thấp cái người này. Hiện tại, xem ra bọn họ phải nhìn lại rồi.

Võ công của Kiều Y quá ư là quỷ dị, rất lạ lẫm nhưng lại có lực sát thương cao chót vót.. Cái này.. xưng là đệ nhất cao thủ.. cũng không quá

Thẩm Kiều Kiều cũng cười đắc thắng, chiêu tuyệt học này là sư phụ dạy cô ta, chưa một kẻ nào có thể phá được..

Thế nhưng tất cả đều sai rồi, Tử Lăng Khuynh mí mắt cũng không muốn chớp, quạt trong tay nhẹ phẩy một cái... thanh kiếm trong tay Thẩm Kiều Kiều gãy làm 3 phần...

Thân thể cô ta bị nội lực của nàng đánh bay ra xa, đập mạnh xuống dưới đất.

Thẩm Kiều Kiều kinh hãi trợn mắt, cô ôm ngực phụt ra một ngụm máu tanh.. đôi đồng tử vẫn co rụt lại.. như là không chấp nhận, không tin nổi..

Tử Lăng Khuynh bình thản cầm quạt phe phẩy mặc kệ tiếng xì xào này nọ ở dưới đài tiến lại phía Thẩm Kiều Kiều..

Một tay nàng nâng cằm cô ta lên, một tay lấy ra con dao găm bằng bạc khẽ miết nhẹ lên ngực Thẩm Kiều Kiều

" Kiều Y, nhìn dáng người ngươi có vẻ không tồi.. sao nào ? Muốn làm người của bổn công tử không ? Ta sẽ tha ngươi 1 mạng "

Tử Lăng Khuynh tà mị mà cười... Thẩm Kiều Kiều hơi ngẩn người trước nụ cười đó nhưng trong giây lát cô ta đã định thần lại.. ánh mắt căm hận mà nhìn nàng

" Đăng đồ tử, biến thái, ngươi cút ra... "

Nàng không nói không rằng, dao găm trong tay một nhát đâm mạnh xuống cánh tay của Thẩm Kiều Kiều.

Cô ta giật mình hét lên một tiếng, sắc mặt dần trắng bệch vì đau.. máu ở cánh tay dần thấm đỏ y phục.

Nàng hơi gượng cười nói lớn " Ấy chết.. ta lỡ tay, đáng lẽ phải đâm trúng ngực ngươi nhưng lại sượt qua tay.. ây.. đau không ? Ta xoa thuốc cho ngươi rồi để ta đâm tiếp nhé ? "

Thẩm Kiều Kiều : "..."

Đám người xung quanh : "..."

Hắn ta có bệnh sao ? Đầu óc có vấn đề à ?

Tử Lăng Khuynh bất giác nắm chặt chuôi dao dí sâu xuống vết thương của Thẩm Kiều Kiều...

Thế nhưng, một cơn gió lướt qua...Thẩm Kiều được mang đi ra xa..

Nàng nhướn mày nhìn người nam nhân mặc bạch y ôm cô ta đứng phía đối diện, khí tràng toát ra lạnh lẽo vô cùng.

Từ trên nóc toà lầu có thêm mấy bóng đen đạp khinh công nhảy đến..

Có cả thảy năm người vây xung quanh Thẩm Kiều Kiều.. Cả 5 người đều dùng ánh mắt hết sức đắm đuối mà nhìn nàng

Tử Lăng Khuynh : "..."

" Nhìn ta như vậy làm gì ? Muốn cướp sắc sao ? Ta biết ta dung nhan như hoạ, khuynh đảo thế gian nhưng các ngươi nhìn như vậy sẽ mòn nhan sắc đó có biết không ?"

Năm người : "..." Tên tiểu tử này điên rồi à ?

" Dâm tặc.. ngươi dám đả thương Kiều Y, lại có ý đồ bất chính với Kiều Y.. Hôm nay..."

" Dừng.. dừng.. dừng.. ngươi định nói hôm nay ta phải thay trời hành đạo, rửa mối hận này cho Kiều Y của ngươi chứ gì ? Nói câu gì mà cũ rích, đổi đi cho mới mẻ.. Ta nghe câu này phát chán rồi..Với lại, gọi ta dâm tặc hình như hơi giảm bớt sự cao quý cùng vẻ đẹp mĩ miều của ta... Các ngươi phải gọi ta là hái hoa tặc mới đúng.."

Tử Lăng Khuynh xoa xoa cằm nghiêm túc nói.. như thể là nàng và bọn họ đang bàn chuyện ngày mai đi đâu chứ không phải đến để đánh nhau nữa..

Tuy nhiên đám người kia lại tức muốn hộc máu...

" Dâm tặc... Ngươi biết chúng ta là ai không ? "

" Ngọa tào !!! Đã nói đừng gọi là dâm tặc.. gọi là hái hoa tặc mới đúng. Các ngươi điếc à ? Vả lại, các ngươi là ai thì liên quan gì đến ta không ? "

Năm người : ... nói vậy sao bọn hắn trả lời ?

" Hừ.. nói cho tên dâm tặc nhà ngươi biết bổn công tử là Bạch Tiếu "

" Ta là Mộ Dực"


" Ta Tần Khoái "

"Ta Kim Từ Kha "

" Còn ta là Cô Thành"

Tử Lăng Khuynh : "..." Mấy người kiêu ngạo cái gì ? Tên các người có gì hay à ?

" Ừm.. hứm.. thì ra là Bạch thiếu\_trưởng tử của nhà giàu nhất kinh thành, Mộ Dực\_đệ đệ của đại danh đỉnh đỉnh Phiên Vũ tướng quân, Tần Khoái\_nhi tử của Tần thị lang, Kim Từ Kha\_nhi tử của hộ bộ thượng thư và cuối cùng là Cô Thành\_đệ nhất ám vệ.. "

" Sao nào ? Sợ chưa ? Ngươi còn không mau đưa tay chịu trói. May ra bọn ta có thể tha tên dâm tặc nhà ngươi một mạng " Mộ Dực hất hàm vênh mặt nói lớn

Đám người đứng xung quanh lôi đài đều lớn tiếng nói hôm nay thiếu niên mặc hồng y này chết chắc.. Đắc tội năm vị nổi danh toàn thành này thì chỉ có cụt đường sống.

" Sợ ? Trong nhận thức của bổn công tử chưa bao giờ có từ sợ.. Mấy người tưởng được nhiều người biết đến là ta sẽ phải cúi đầu ? Phi.. chỉ xứng lót giày cho bổn công tử mà thôi "

Tử Lăng Khuynh cười rực rỡ, thân thể linh hoạt lao vào vòng chiến đấu với đám chân ái của Thẩm Kiều Kiều.. Một mình nàng địch lại năm người có thể coi là cao thủ...

Thế nhưng, tuyệt nhiên một chút yếu thế cũng không có. Thẩm Kiều Kiều ôm ngực dựa vào thành lôi đài, ánh mắt cay độc như rắn rết bắn về phía Tử Lăng Khuynh

Bất chợt, nàng ta dùng hết sức bình sinh lôi từ thắt lưng ra túm thuốc.. ý đồ muốn hất vào người nàng..

Tử Lăng Khuynh nhanh mắt nhận thấy, nàng vận khinh công tung người lên cành cây chìa ra.. thân thể nhẹ nhàng bám lên đó..

Đáng tiếc là đám người ở dưới không nhanh được như vậy, bột phấn Thẩm Kiều Kiều hất ra dính đầy trên thân thể Bạch Tiếu, Mộ Dực, Kim Từ Kha, Tần Khoái và Cô Thành..

Thẩm Kiều Kiều hoảng hốt không dám tin, tay cô ta run run buông thõng xuống, thân thể xụi lơ dưới đất.

Mà đám người kia nhận thấy sự bất ổn trong cơ thể cũng cuống cuồng mà phủi sạch bột phấn.. Tuy nhiên phủi cũng không sạch.. bột phấn đó dần dần ăn vào da thịt không để lại dấu vết.

Tử Lăng Khuynh ngồi trên cành cây cười lớn, tiếng cười vang vọng trong đêm trở nên thanh thúy kì lạ..

" Kiều Y, ta phát hiện ngươi rất ngu ngốc. Cần biết chọn đúng thời cơ mà ra tay. Nếu không là hại người chẳng được lại còn hại mình đấy. Ngươi tự thu dọn cho tốt .. Nhớ lấy tên ta .. Một chữ.. Hoạ "

Nàng thong thả vận khinh công mà lướt đi. Trước khi đi còn thuận tay hẩy quạt làm cho chiếc mặt nạ của Thẩm Kiều Kiều rơi xuống

Một trận náo động dậy lên.. Đây.. Kiều Y.. Kiều Y vậy mà lại là phế vật nổi danh trước kia của Thẩm phủ\_Thẩm Kiều Kiều ?

Bọn họ không nhìn sai cái gì đúng chứ ? Bọn họ không hoa mắt đâu đúng chứ ?

Thẩm Kiều Kiều hiện tại nào còn để ý tới được cái này. Cô ta nhanh chóng kêu thuộc hạ tới dìu năm người đang điên cuồng phía trước đi..

Móng tay cô cắm chặt vào lòng bàn tay đến bật máu... Hoạ....Thù này ta thề nhất định phải báo.. Giết chết ngươi... bất cứ kẻ nào cản đường ta đều phải chết...

.

.

.

.

.

.

.

\[Sau bao tháng ngày sống ở ẩn thì Thiên đã quay lại.. Mọi người có nhớ Thiên không ? Nhớ chị Khuynh không ? Nhớ anh nhà không ? Không nhớ là Thiên dỗi đó.. Thiên đi ra chỗ khác chơi đó...