Hệ Thống Mau Xuyên, Vương Giả Phản Công

Chương 117: Chap 117





Sau một hồi dây dưa dưới sự chủ động của nàng và sự thụ động của Yến Cẩn, Tử Lăng Khuynh mới rời khỏi người hắn

" Ngốc tử, ngươi không biết hôn à ? Ngươi để một nữ nhân như ta chủ động mà không biết ngại ư ?"

Yến Cẩn hồi thần, hắn đưa tay lên khẽ chạm nhẹ lên môi rồi lại nhìn nàng có vẻ là không tin nổi.. Nàng hôn hắn ?

" Nhìn ta như vậy làm gì ? Nghi ngờ sao ? Ừ.. Đúng là ta là thích ngươi đấy."

Yến Cẩn đột nhiên bật dậy, tay hắn nắm lấy cằm nàng, thân thể áp sát lại phía nàng xoay người đè nàng xuống giường.

" Công chúa điện hạ của ta, người không biết là buổi sáng thường là lúc nam nhân dễ khơi dậy thú tính nhất ? Người đã thành công chọc ta bộc phát "

Hắn cúi người cắn mạnh lên môi nàng, đầu lưỡi linh hoạt cuốn lấy lưỡi nàng cuồng nhiệt hút lấy mật ngọt

Tử Lăng Khuynh lại càng không chịu yếu thế, nàng mạnh mẽ phản công lại hắn. Hai người vừa như thổi bong bóng hồng lại như giao tranh với nhau...

Một lúc lâu sau Yến Cẩn mới từ từ buông ra, ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn nàng như muốn khảm nàng vào tâm can.


" Ta..."

Yến Cẩn không biết nói gì, thẩn thể linh hoạt vùng dậy túm vội y phục trên giường mặc vào rồi như một cơn gió vụt đi.

Khi về đến Tiêu Dao vương phủ, Yến Cẩn một mạch chạy về thư phòng đóng thẳng cửa lại. Khuôn mặt hơi đỏ lên bất thường nhưng nhanh chóng bình ổn, đôi mắt dần trở nên ảm đạm hơn

" Ẩn Thương, ta còn bao nhiêu thời gian nữa ? "

Hắc y nhân từ trên cột nhà nhảy xuống cung kính đứng trước mặt Yến Cẩn khẽ nói một câu

" Chủ nhân, còn nhiều nhất là nửa năm, ít là ba tháng nữa "

" Nhanh vậy sao ? Đã đến lúc phải...rồi sao ?"

" Chủ nhân, thuộc hạ biết là người có tình ý với Nhu Hoa công chúa nhưng mà người ...."

" Ta biết, ngươi không cần nói. Ta sẽ cố gắng hết sức để không khiến nàng ấy thương tâm, sẽ cố gắng để nàng ấy không phải rơi lệ "

Yến Cẩn day day mi tâm, sự phiền muộn hiện rõ trên mặt hắn mang theo chút gì đó ưu tư...

\*\*

Tử Lăng Khuynh nhìn giường còn dính lại vài vết máu của Yến Cẩn liền nhanh chóng thu dọn phi tang vết tích.

Tận cho tới khi cung nữ Tiểu Tiểu bước vào đã không thấy một chút dấu hiệu nào cho biết là tối qua có thêm một người lạ khác ở trong phòng nàng.

" Công chúa, hoàng thượng cho mời người đến Lục Thủy đình ở Ngự Hoa viên dùng bữa. "

Tử Lăng Khuynh khẽ gật đầu " Được rồi, ngươi lui ra đi. Ta chuẩn bị một chút sẽ tới "

Nàng ngồi xuống trước gương đồng nhẹ nhàng vấn một nửa tóc lên cài đính bằng trâm hoa đơn giản, y phục màu vàng nhạt gọn gàng không rườm rà hoa mỹ

.

Khi Tử Lăng Khuynh cùng một đám cung nữ đến Lục Thủy đình thì đã thấy Ôn Lý, Ôn Lục, Viêm Hạo Thiên và Diệc Thế Tu ngồi nói chuyện vui vẻ.

" Phụ hoàng, hoàng huynh "


Nàng khẽ nhún người chào hai người họ nhưng ngay lập tức đã bị bắt bẻ

" Hoạ nhi, còn hai vị ngồi đây thì sao ?"

" Không sao, không sao, công chúa không cần đa lễ như vậy " Viêm Hạo Thiên cười xoà coi như không để ý tới sự chán ghét của nàng

Mà Diệc Thế Tu cũng giống Viêm Hạo Thiên, cũng xua tay nói Ôn Lý không cần trách mắng nàng.

" Thất lễ quá. Là do lâu nay ta nuông chiều con bé quá nên cậy sủng sinh hư rồi " Ôn Lý đánh mắt về phía nàng ý bảo xin lỗi Viêm Hạo Thiên và Diệc Thế Tu nhưng Tử Lăng Khuynh lại coi như không, trực tiếp ngồi xuống.

Hừ.. Bắt nàng phải chào hai cái mặt hàng ngứa mắt kia ấy hả ? Còn lâu đi. Chào hai người Ôn Lý, Ôn Lục chẳng qua cũng là vì giữ lễ cho nguyên chủ mà thôi.

Ôn Lục thấy bầu không khí dần trở nên căng thẳng liền cười giảng hoà nói " Thôi nào, chúng ta mau ăn đi, đồ ăn đều đã nguội hết rồi "

" Đúng vậy, mau ăn đi thôi.. Nào, Hoạ nhi, để ta gắp cho nàng "

Viêm Hạo Thiên sủng nịnh định gắp đồ ăn bỏ vào bát nàng nhưng Tử Lăng Khuynh đã nhanh chóng tránh đi

" Viêm hoàng thượng, ta tự có tay, tự sẽ gắp được. Không phiền người tự mình động đũa... Nếu mà Viêm hoàng rảnh quá ấy hả ? Vậy thì gắp cho mấy người xung quanh kia kìa.. Còn ta không cần "

" Hoạ nhi, con hôm nay hơi quá đáng rồi đấy. Viêm hoàng chỉ là có ý tốt thôi mà con.."

Ôn Lý lúc này đột nhiên giận dữ quát lớn suýt chút nữa làm nàng giật mình đánh rơi cả đôi đũa xuống dưới đất.

Hôm nay lão cha này dở chứng à ? Không đâu tự nhiên mắng nàng làm gì ? Sao cứ lúc có tên Viêm Hạo Thiên này ở đây là Ôn Lý lại cứ như trúng tà thế nhỉ ?

Tử Lăng Khuynh lúc này cũng lười muốn cãi nhau, nàng đáp lại qua loa vài câu rồi lấy cớ đi thẳng.. Ngồi đây với đám người này nàng chịu không nổi. Lúc nào cũng tìm cách gán ghép nàng với Viêm Hạo Thiên...

Vừa nhìn thấy nàng đi, Viêm Hạo Thiên cũng nhanh chóng buông đũa cáo từ đuổi theo. 

Đến một góc khuất cách Lục Thủy đình khá xa hắn mới túm lấy cổ tay nàng kéo lại

" Hoạ nhi, nàng ghét ta đến nỗi không muốn nhìn mặt ta vậy sao ? Nói đi, nàng ghét ta ở chỗ nào ? Ta sẽ sửa mà .... Ta, trái tim ta ngay từ lần đầu gặp nàng đã rung động.. Nàng không thể cho ta một cơ hội để ta chứng minh cho nàng thấy ? "

Viêm Hạo Thiên như cố tình mà lộ ra một cỗ dụ hoặc, tản mát ánh sáng ấm áp hệt mặt mặt trời, nụ cười đắng chát lại như toả nắng..


Nói tóm lại là nam sắc thuộc hàng đẳng cấp.. chỉ tiếc là nàng lại không thèm để ý. Tay chỉ chuyên tâm mà hất cái móng heo đang dính trên người mình ra

" Ta ghét ngươi đấy thì sao ? Không vì lý do gì cả.. Mà là nhìn thấy ngươi ta đã không thích.. À quên, phải là ghét ngay từ cái nhìn đầu tiên đấy. "

Viêm Hạo Thiên : "..." Nói như này bảo hắn sao đáp lại ?

Mỹ nam kế đối với nàng đều vô tác dụng, mị lực đối với nàng cũng chỉ như gió lướt qua mặt mà thôi. Rồi sao ? Rồi hắn làm sao mà bắt được tâm nàng ấy ?

" Vậy có thể cho ta một cơ hội để ta khiến nàng không còn ghét ta nữa hay không ? "

" Không thể .. Ta có người trong lòng rồi, ngươi có muốn ta cũng sẽ không chấp nhận "

Tử Lăng Khuynh lạnh lùng nói, chân nhanh chóng sải bước cách xa Viêm Hạo Thiên.. Một đường muốn về lại Thanh Hoa cung..

Viêm Hạo Thiên trơ mắt nhìn nàng bước đi, hắn cũng quay lưng lại phía sau... Ngay lúc đó, khuôn mặt nồng đậm tình cảm, nhu hoà như nước đều tan biến thay vào đó là một mảnh tĩnh lặng hờ hững tột cùng... Như thể khắp thế gian này, vạn vật lọt vào mắt hắn không lấy nổi một hạt bụi

Tuy nhiên, bộ dạng đó lại chỉ thoáng qua trong giây lát là biến mất. Thay vào đó vẫn là vẻ ôn nhu vô hạn bình thường.

Nếu có người kịp nhìn thấy, đảm bảo sẽ giật mình không tin đó lại là một người.. Một con người...hai tính cách..

.

.

.

.