Hệ Thống Nam Phản Diện Công Lược Nam Chính!!

Chương 13: Đến nhà cháu chơi



        ****************

Tống Ôn Trạch khua khua tay nói - Cái này, thầy thật sự không thể nhận, tấm lòng của các em, thầy đều hiểu. Món đồ này nhìn rất đắt, các em lại còn là học sinh, cho dù thật sự gom góp đi chăng nữa, thầy cũng thể nhận.

Lạc Vân lập tức lên tiếng cắt ngang lời Tống Ôn Trạch, lạnh lùng nói - Đồ bọn em đã tặng rồi, sẽ không lấy lại. Huống chi, thứ này đã mua rồi, tem mác cũng bị vất từ lâu, trả lại cũng không được, đem tặng người khác lại càng không được. Chả lẽ, thầy muốn nhìn số tiền lớn này, dùng không được, vất đi không tiếc sao?

- Nhưng...? - Tống Ôn Trạch định nói tiếp thì Lạc Vân đã nhét hộp quà vào lòng bàn tay, cười tươi nói - Được rồi, thầy cứ cầm lấy, không nhưng nhị gì hết.

Tống Ôn Trạch nhìn hộp quà kia, ánh mắt lạnh lùng hiện lên tia cảm động, nghi hoặc hỏi - Đúng rồi, không phải hội trường cấm người ra vào sao? Tại sao, tất cả các em đều xuất hiện ở đây, còn làm ra cái trò này nữa?

Lạc Vân vừa định mở miệng đáp, Tô Triệt ở phía sau nói chen ngang - Là hội trưởng hội học sinh cho phép, cũng đã có công văn ủy quyền của Bộ giáo dục và ban cán sự nhà trường, cũng không biết tại sao.... lần này bọn họ lại không giống như những lần trước, buổi liên hoan chào mừng giáo viên mới cũng muốn tham gia?

Tống Ôn Trạch nhíu mày hỏi - Hội Học Sinh sao?

Tô Triệt gật đầu đáp lại, cả lớp cũng bàn tán xôn xao ngay sau đó, phần đa nghi ngờ Hội Học Sinh muốn làm gì, lại âm mưu chuyện gì.

Tống Ôn Trạch nghe là biết, chắc chắn người làm ra chuyện này chính là cậu cháu trai hờ của mình, rốt cuộc thì cậu ta muốn gì.

Thẩm Mộng hắt hơi một cái, như bị ai đó nhắc tới, như ý thức được có người đang nghĩ về mình.

Cả lớp giật mình nhìn về phía cửa ra vào đã mở ra, bóng dáng một người xuất hiện trong vầng hào quang sáng chói đó, từ từ bước vào trong, thảnh thơi như đang đi dạo là ai thì đồng loạt cúi đầu xuống, giữ im lặng.

Tống Ôn Trạch quay lại thấy đối phương là ai, không nói hai lời, mặc kệ bản thân đang là nhân vật chính của buổi tiệc, tiến đến nắm chặt cổ tay Thẩm Mộng kéo ra khỏi phòng.

Cả lớp im lặng, đứng hình tại chỗ, không biết chuyện gì đang xảy ra, nhìn nhau hoang mang.

Tống Ôn Trạch kéo Thẩm Mộng tới hàng lang sân thượng, nơi góc khuất của camera, cho dù có cố gắng quan sát cũng không thấy.

Đến nơi, buông tay ra, chống hông tức giận hỏi - Thẩm tiểu gia, rốt cuộc thì cậu muốn gì từ tôi hả? Thân thể hay trái tim hả?

Thẩm Mộng xoa xoa cổ tay, mặt nhíu chặt lông mày nhìn cổ tay bị nắm chặt đến hồng nhuận, lại nghe thấy Tống Ôn Trạch nói vậy ngẩng đầu thanh minh ngay - Con không phải dạng người đó! Con, con... chỉ muốn?

Tống Ôn Trạch cười lạnh, giọng điệu nghe có chút bi thương nói - Vậy, Thẩm thiếu gia, muốn gì nào?

Thẩm Mộng yếu đuối, cúi đầu xuống thấp, giọng lí nhí như muốn tự nói cho bản thân nghe - Con muốn chú, tốt với con một chút, yêu thương con thêm một chút, dịu dàng với con thêm một chút.

Tống Ôn Trạch nghe được, dù sao khả năng ngoại cảm của nguyên chủ đối với Thẩm Mộng rất mạnh, huống chi vừa này hắn còn nắm chặt cổ tay người ta, dư âm vẫn còn.

Tống Ôn Trạch nhìn Thẩm Mộng trước mặt khóc nấc lên từng hồi, lại nhìn toàn thân Thẩm Mộng cứ run rẩy như cố nén giọng khóc của mình, hắn không nhịn được muốn dỗ dành Thẩm Mộng

Bàn tay giơ lên, sắp chạm vào mái tóc bồng bềnh kia lại giật mình rút tay lại, nhìn vào hình ảnh phía sau Thẩm Mộng, bất giác nở nụ cười thân thiện.

Nhìn nhân ảnh trước mặt, đang cố gắng muốn chạm vào Thẩm Mộng nhưng lại không thể, bàn tay của nó cứ xuyên qua thân thể của Thẩm Mộng.

Nhân ảnh bất lực nhìn Thẩm Mộng đứng đó, đột nhiên ôm lấy ngực của mình, cảm thấy khóe mắt ươn ướt, ngón tay vừa chạm vào cùng nhiễm nước theo.

Nó để ra trước mắt nhìn, ngón tay đang ướt đẫm kia, lại quay sang nhìn Tống Ôn Trạch hỏi - "Chuyện gì xảy ra thế này? Tôi vậy mà chảy nước mắt sao? Tại sao, khi nhìn thấy thiếu niên này khóc, trong lòng luôn cảm thấy khó chịu, muốn ôm vào lòng an ủi chứ?"

Tống Ôn Trạch vẫn giữ nguyên khuôn mặt tươi cười đó, cử động khuôn miệng mấp máy nói không phát ra âm thanh.

Nhân ảnh nhìn khẩu hình miệng, chợt giật mình hỏi - "Cháu tôi sao? Nhưng tôi đâu có nhớ, mình còn có người thân sao? Vậy, tại sao, đến giờ họ, không đi tìm tôi?"

Tống Ôn Trạch lại tiếp - Vì tôi!!

Thẩm Mộng giật mình ngẩng đầu lên, nhìn Tống Ôn Trạch vẫn đứng đó, khuôn mặt vẫn mang theo chút dịu dàng, nhưng ánh mắt đó hoàn toàn không nhìn mình.

Thẩm Mộng lau hai hàng mi ướt đẫm rồi quay lưng lại, dáo dác nhìn xung quanh, xem có ai không nhưng....ở đây chỉ có hai người, hoàn toàn không có ai cả.

Lại quay đầu nhìn, vẫn thấy Tống Ôn Trạch nhìn vào khoảng không phía sau mình, sợ hãi nuốt nước bọt, dè dặt hỏi - Chú, đang nói chuyện, với ai vậy?

Tống Ôn Trạch nhìn nhân ảnh trước mặt đã hoảng sợ mà biến mất, hóa thành đốm sáng bay vào trong chiếc vòng tay, nhìn kĩ nó rồi nói - Chuyện đến nước này, tôi cũng không giấu cậu nữa.

Nói xong, bàn tay vươn ra nắm lấy cổ tay Thẩm Mộng, đột nhiên không gian xung quanh như bị xé rách, nứt rách từng mảng.

Tống Ôn Trạch thì vẫn nhắm mắt lại, thản nhiên như chuyện này thường xuyên xảy ra còn Thẩm Mộng thì ngược lại, sợ hãi đến độ quên mất bản thân đang mở mắt.

Thẩm Mộng nhìn những thứ kì quái bay lượn khắp nơi, nhất là mọi thứ đều mang một khuôn mặt vô diện, sợ đến nỗi sủi bọt mép.

Lúc Tống Ôn Trạch mở mắt ra, không gian trước mặt vặn vẹo vài chỗ rồi biến trở lại bình thường.

Lại nhìn Thẩm Mộng đã bất tỉnh nhân sự, cả người đều đổ về phía mình, Tống Ôn Trạch không do dự mà ôm chặt lấy Thẩm Mộng, nhìn mọi thứ trước mặt.

Những thứ đang bay lơ lửng giữa không trung kia, nhìn là biết không phải tiên cũng chắc phải người, là ma.

Nói chính xác là những linh hồn của người chết, vất vưởng tại trần gian, không cam lòng mà đi luân hồi chuyển thế.

Phần đa là những linh hồn chết không toàn thây, không biết mình là ai và chết bất đắc kì tử.

 Bọn chúng, nếu không được siêu độ sớm, nhất định sẽ hóa thành ác quỷ đi hại người khắp nơi, đến lúc đó dù đã luân hồi chuyển kiếp sẽ bị phán vào đường súc sinh, mãi mãi không thể làm người nữa.

Quan trọng là lúc còn sống làm chuyện xấu, chết rồi cũng không được yên, vĩnh viễn không thể đi đầu thai.

Tống Ôn Trạch không biết trong này, tổng cộng là nhốt bao nhiêu linh hồn, tà vật kì quái.

           ****************

Thẩm Mộng giật mình tỉnh dậy, thấy mình đang ở trong phòng hội học sinh, nghĩ đến nó chỉ là một giấc mơ, khẽ vuốt mồ hôi trên trán rồi thở dài.

Nhưng nào đâu như cậu nghĩ, Tống Ôn Trạch ở ngay sau lưng, nhàn nhã đọc sách nói - Tỉnh rồi thì về nghỉ đi, ở đây không còn chuyện của em nữa, thầy cũng về nghỉ đây.

Nói rồi, gấp lại cuốn sách đang đọc dở, đứng dậy để nó lên giá sách đối diện rồi quay lưng định đi.

Đột nhiên, Thẩm Mộng nắm chặt lấy cổ tay của Tống Ôn Trạch, sợ hãi nhìn dáo dác xung quanh nói - Đừng đi! Con sợ!

Tống Ôn Trạch quay đầu, cười hỏi - Lớn già đầu rồi còn sợ ma sao? Nhóc con, thật biết làm khó người khác ah~~

Thẩm Mộng không quan tâm, trực tiếp ngồi bật dậy, ôm chặt Tống Ôn Trạch nói - Thì sao chứ? Con chỉ mới 17t, là trẻ vị thành niên mà, không được sợ sao?

Tống Ôn Trạch câm nín luôn, ôm đầu bất lực hỏi - Bây giờ, trời cũng đã tối, trong trường cũng không còn học sinh, mà cũng sắp đến giờ bảo vệ đi tuần tra rồi, không thể ở lại đây được?

Thẩm Mộng vừa ôm vừa ngẩng đầu nói - Vậy về nhà chú đi?

Tống Ôn Trạch xoa xoa mái tóc bồng bềnh vừa mới ngủ dạy, có chút rối loạn của Thẩm Mộng hỏi - Sao, con không về Thẩm gia? Nơi đó, mới thật sự thuộc về con. Về chỗ tồi tàn, ngay cả đồ đạc cũng bừa bộn, như nhà kho sao?

Thẩm Mộng lại nói - Vậy đến nhà con ở đi, nơi chỉ có hai chúng ta biết, sẽ không ai đến làm phiền, con dẫn chú đi xem, có được không?

Tống Ôn Trạch hoang mang một lúc rồi cũng nhanh chóng gật đầu ngay sau đó, nhìn Thẩm Mộng cười tươi như hoa, ngây ngốc ôm lấy eo mình.

Cảm giác có một đứa con như vầy cũng không tệ, rất dễ nảy sinh tình cảm không nên có nhưng Tống Ôn Trạch biết Thẩm Mộng chỉ là có hơi bám người chút thôi.

15 phút sau!!!

Rất nhanh sau đó, chiếc xe mui trần đen dừng trước một khu chung cư không mấy sang trọng, nhìn bao quát cũng được.

Tống Ôn Trạch mở cửa xe xuống trước, nhìn khu chung cư này cao đến hơn mấy chục tầng, cửa ra vào cũng là loại cảm biến.

Thẩm Mộng cũng bước xuống ngay sau đó, đưa chìa khóa xe cho bảo vệ rồi dẫn Tống Ôn Trạch đi vào trong.

Không ngờ bên ngoài trông rất bình thường, bên trong lại vô cùng rộng rãi và thoáng mát, sảnh chờ sẽ có hai nhân viên thúc trực, rất nhiều người đang ở đó đặt phòng.

Tống Ôn Trạch mãi nhìn mọi thứ, suýt nữa thì bị Thẩm Mộng bỏ lại phía, nếu cậu không để ý chắc hắn bây giờ vẫn còn nhìn, chìm đắm vào hào quang của khu chung cư này.

Thẩm Mộng kéo tay Tống Ôn Trạch đi, trực tiếp vào trong thang máy, lúc này đã hơn 9 giờ tối nên rất ít người lên xuống.

Tống Ôn Trạch hỏi - Con sống ở đây bao lâu rồi?

Thẩm Mộng đáp - Cũng gần 2 năm rồi.

- Ba mẹ con không phản đối hay nói gì sao? - Tống Ôn Trạch nghi hoặc hỏi.

Thẩm Mộng lắc đầu, cười nói - Dạ không. Họ suốt ngày chìm trong đống hợp đồng, công việc trong tập đoàn, khi con nói muốn dọn ra ngoài ở một thời gian, họ cũng không ngăn cản mà đồng ý luôn.

- Vậy, lí do tại sao, con lại muốn dọn ra ngoài ở? - Tống Ôn Trạch thắc mắc, giọng nói cũng dịu dàng hỏi.

- Thẩm gia, ở đó con cảm thấy vô cùng ngột ngạt, khó chịu. - Thẩm Mộng thở một hơi, một làn khói trắng được thổi ra ngay sau đó, cười nhạt nhìn Tống Ôn Trạch hỏi ngược lại - Vậy còn chú, tại sao nhất định phải đi, ngay cả câu tạm biệt cũng không nói?

Tống Ôn Trạch dựa vào thành thang máy, hai tay cho vào túi quần, ánh mắt nhìn ra phía bên ngoài, không đáp.

Thẩm Mộng cũng không dám hỏi nữa, sợ làm phật ý Tống Ôn Trạch, sợ hắn tức giận bỏ đi thì mọi công sức đưa người về thì uổng hết.

Rất nhanh thang máy dừng lại, cánh cửa mở ra Tống Ôn Trạch tò đầu ra khỏi thang máy, nhìn số tầng in trên bức tường đối diện.

Tầng 7.

Thẩm Mộng bước ra đầu tiên, dẫn Tống Ôn Trạch đi theo dãy hàng lang đến trước một cánh cửa.

Phòng 725.

Thẩm Mộng lấy chìa khóa trong túi, là một tấm thẻ phòng, đặt trước thanh nắm cửa, cửa phòng cũng kêu một tiếng tinh rồi mở ra.

Thẩm Mộng đi vào trong, để chìa khóa trong hộc tủ, cúi xuống lấy hai chiếc dép bông đi trong nhà, để trước mặt Tống Ôn Trạch.

Mình cởi giầy xong cũng đi một đôi, nhìn Tống Ôn Trạch vẫn đứng trước cửa, thất thần nhìn đôi dép trước mặt hỏi - Đi vào đi, không sao đâu. Đôi dép này mới mua, chưa ai dùng, còn mới nguyên.

Tống Ôn Trạch cũng bán tính bán nghi, bước một chân qua cánh cửa vào trong căn phòng, cởi giày ra rồi sỏ chân vào chiếc dép bông mền mại kia.

Thẩm Mộng đi vào trước, khóe mắt khẽ cười, không quay đầu dặn dò - Nhớ đóng cửa, cẩn thận trộm vào.

Tống Ôn Trạch gật đầu, xoay người đóng lại cửa.