Lạc Yên vẫn nằm ngủ trong phòng, mọi người đều đã dậy hết. Có lẽ vì quá mệt sau vài ngày kiệt sức nên cô đã ngủ thiếp mãi đến canh 8 thì Sài nương tử mở cửa vào phòng gọi nàng dậy:
“Dậy đi! Lúc nào rồi mà còn ngủ?” - Bà lắc chân Lạc Yên nhưng cô vẫn không tỉnh dậy. Bà kéo chăn ra thì Lạc Yên mới mở mắt nhìn xung quanh rồi ngồi dậy.
“Canh mấy rồi?” - Bà hỏi. Lạc Yên không trả lời, chỉ ôm bụng vì đói. Thấy vậy, bà lắc đầu ngao ngán rồi dẫn nàng xuống bếp lấy cho nàng bát cháo lỏng cùng ít cá khô.
“Nha đầu này, mau ăn đi. Ăn xong thì đi ngay cho ta. Mấy vụ này ta không gánh nổi đâu!”
“Nương tử… ta… ta… không dám ra ngoài… hay… hay là người cưu mang ta đi. Việc gì ta cũng làm được hết.”
“Đã nói một ngày là đi, sao còn lỳ ở chỗ ta không chịu đi chứ? Không được! Ăn xong thì đi ngay cho ta!”
“Nương tử, ta phải về Trường An… ta ở vài ngày nhất định sẽ đi mà, việc gì ta cũng có thể làm được hết.” - Lạc Yên rưng rưng nước mắt.
“Vậy cô làm việc bao giờ chưa?”
“…chưa… nhưng ta biết thêu.”
“Thêu?” Bà cười rồi nói: “Riêng cái túi thơm cô thêu là cái túi xấu nhất ta từng thấy đấy! Nếu thêu cái kiểu của cô thì tiệm may của ta không sớm thì muộn cũng phải đóng cửa…”
“Không không không, chiếc túi thơm đó là một người bạn tốt nhất của ta tặng chứ không phải do ta thêu, ta biết thêu thật mà…”
Thấy Lạc Yên cũng không cần nhiều tiền nên bà quyết định giữ nàng lại làm việc. Lạc Yên thấy được ở lại liền cười, nhưng vốn là công chúa cao cao tại thượng, việc khó có cha lo, mấy việc nhỏ nhặt cũng do người hầu giúp. Cuộc đời nàng chỉ việc học lễ nghi, chẳng động tay động chân, nên nàng cũng chẳng biết làm gì, chỉ nghĩ ở được ngày nào hay ngày ấy.
Sau khi ăn xong bà dẫn nàng ra ngoài giới thiệu với mọi người trong xưởng thêu nhưng mọi người đều thấy nàng chỉ là tiểu cô nương õng ẹo nhìn là biết không biết làm việc gì, đều chê bai nàng.Mọi người nhìn nàng từ đầu đến chân, ánh mắt đầy nghi ngờ và khinh thường.
“nhìn cô ta trẻ con như vậy, biết làm được gì?” - Một người thợ lớn tuổi khịt mũi, giọng đầy khinh miệt.
“Đúng vậy, nhìn bộ dạng õng ẹo đó, làm sao có thể thêu được những hoa văn phức tạp.” - Một người khác gật đầu đồng tình.
Nàng cúi đầu, lòng đầy lo lắng và bất an.
- “Ta cứ thích tuyển cô ấy đấy, vì tiền lương của cô ấy thấp, ta thích thế” - bà đứng ra bảo vệ nàng
Sau khi giải tán Sài Nương Tử dẫn nàng ra chỗ máy dệt thủ công nói với Ngụy sư phụ nhận nàng làm đồ đệ chỉ dạy tận tình và nhắc nhở nàng học cho tốt.Ngụy sư phụ liền cười gật đầu đồng ý
- " Đây là con thoi, còn đây là chỉ, giẫm chân lên, xâu qua thế này này, giẫm, biết chưa?.."
…----------------…
Một lúc sau bà liền cho Lạc Yên thực hành thử rồi đi ra chỗ khác làm việc.Lạc Yên làm vụng về rối tung hết chỉ.Đúng lúc Sài Nương Tử mua điểm tâm đến chia cho mọi người.Đang vui vì bán được lô mới thì quay sang thấy rủ Lạc Yên đi ăn cùng.Thấy bà lại gần Lạc Yên liền che tay vào đống chỉ mình làm hỏng
- “Tiểu nương tử cô cũng ăn chút điểm tâm đi, lát nữa hãng làm vì cô mới vào nên ta cũng không có yêu cầu gì cho cô dù làm tốt hay dở cũng chỉ thế thôi”
Lạc Yên thấy vậy cũng yên tâm bỏ tay ra khi bà nhìn thấy đóng chỉ lộn xộn lại còn bị giăng lên đầu hết bà liền tức giận
- “Ấy zo, cô làm cái quái gì thế này?Cô nhìn đi tự mình nhìn đi!!”
- " Ta làm lại, để ta làm lại."- Lạc Yên luống cuống
- " Cô đừng làm nữa, đừng làm nữa…Tổ tông ơi ta cầu xin cô. Cô xem chỉ dính đầy đầu kìa, thiệt tình."- bà ngăn nàng
…----------------…
HÔM SAU
trong khi mọi người đang ngồi ăn điểm tâm thì Lạc Yên lại ngồi một góc thêu khăn tay con thỏ mắt xanh đều thắc mắc cô đang làm gì thì Lạc Yên liền nói “thêu chơi thôi” mọi người nghe xong liền chế nhạo nàng
- “Cô cũng có tâm trạng này à?Sao không bỏ tâm trí vào làm việc đi”- một người trong đó nói
- “ta sẽ học được nhanh thôi cho ta thêm chút thời gian vì trước đây ở trong cung ta cũng chưa từng phải lo lắng những việc như thế này …” - Nàng buồn rầu đáp
nghe thấy nặng như nói như thế mọi người đều cười nhạo nghĩ rằng nàng lại giả mạo công chúa ảo tưởng quá độ
- “Hahaha trong cung à? Cô ta lại bắt đầu nằm mơ mình là công chúa rồi.”
- “vị cô nương này có phải trong cung đều dùng thảm thêu bằng chỉ vàng không? Hahahahaha”
- “cô nương đầu óc Cô có phải từng bị va đập hay là từng bị ốm nặng không sao toàn ăn nói lung tung thế Đứa bé này có cần đại phu khám cho không? Haha”
- “hay là nói với Sài Nương Tử xem nào sau này đừng có lúc lúc lại gõ đầu nó nữa giờ đã đủ ngốc rồi haha”
Lạc Yên rất buồn khi nghe những lời này nhưng cũng mặc kệ cho qua chỉ ngồi thêu tiếp.